Mục lục
Tiệm Hoa Của Tô Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cát

Beta: Mun

Tô Anh ngồi đối diện Khương Triết và Triệu Vũ, cho dù toàn bộ quá trình cô chỉ vùi đầu ăn cơm không nhìn bọn họ, cũng có thể cảm giác được ánh mắt sáng quắc của đối phương.

Hai người kia không ăn gì, chỉ ngẫu nhiên giơ chén rượu lên uống, hoặc kẹp xì gà hít mây nhả khói, khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm càng thêm khó dò.

Hai người kia đều nhìn cô chằm chằm...

Tô Anh cảm thấy dạ dày mình có chút khó chịu, tiêu hóa không tốt.

Đại khái cảm giác của Tô Anh chính là muốn chui xuống kẽ đất nào đó, Lâm Thành Phong gõ gõ mặt bàn, nhìn hai tên đăng đồ tử [1] đối diện: "Này này này, nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy Anh Anh sao!".

[1] Đăng đồ tử: Nhân vật hư cấu, chỉ kẻ háo sắc.

Như đang bảo vệ gà con vậy.

Tô Anh phát hiện mình giống như càng... Một lời khó nói hết.

Đào Nhiên xì cười một tiếng, Tưởng Diễn cười lắc lắc đầu: "Một bàn đồ ăn lạnh rồi này, các cậu có thể vừa ăn vừa... nhìn không?"

Tô Anh quay đầu trừng mắt nhìn Tưởng Diễn, dáng vẻ có chút không thể tin được, anh ta cũng học theo Đào Nhiên chê cười cô!

Khương Triết nâng nâng mi mắt, trên mặt không có biểu tình gì.

Triệu Vũ lại nhéo nhéo cằm, anh phát hiện thời điểm trứng thối ăn, miệng nhỏ động động, gương mặt phình phình, đáng yêu đến mức anh muốn một ngụm ăn luôn cô! Vừa thấy đã mê, luyến tiếc không dời mắt đi được!

Khương Triết lại như đang suy tư gì đó, anh nheo nheo mắt: "Anh Anh, ngày mai anh tới đón em".

Tô Anh nghi hoặc: "Hả?".

Khương Triết: "Đi gặp bác sĩ".

Tô Anh không tự giác mím môi, cúi đầu: "Dạ".

Lâm Thành Phong xoa xoa đầu cô: "Anh Anh ngốc!".

Cô liền cười cười.

Thật ra gần đây Khương Triết luôn bị vô số cảnh tượng trong mơ làm cho bối rối, từ sau khi thành công cầu hôn Tô Anh trên biển, trong mộng anh với Tô Anh sinh hoạt với nhau thân mật hơn, anh sẽ mang Tô Anh ra ngoài vui chơi, ngẫu nhiên cũng sẽ qua đêm với Tô Anh ở tiệm hoa tươi, chỉ cần anh và cô ở bên nhau, thì dường như mỗi tối đều tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, bên tai anh đều là tiếng rên rỉ ngọt ngào cùng tiếng khóc thút thít của cô gái...

Rõ ràng anh đã rất khắc chế, nhưng khi đối mặt với Tô Anh sẽ luôn mất đi loại khắc chế này.

Trong mộng anh và Tô Anh nhanh chóng kết hôn, cô mang thai.

Chuyện này đối với anh mà nói chính là một quả bom.

Chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được! Anh ôm cô đều thật cẩn thận, thậm chí thấy cô đi đường nhanh hơn một tí cũng kinh hồn táng đảm, vật nhỏ mềm mại như vậy, hiện giờ mang thai con anh, làm đáy lòng anh mềm mại đến rối tinh rối mù, nhưng mà hạnh phúc như vậy không duy trì được bao lâu, vụ tai nạn xe cộ kia làm cả người anh tức giận đến phát run!

Cho dù từ trong mộng tỉnh lại, nghĩ đến vết máu đầy đất, bụng cao phồng trở nên bằng phẳng, con anh đã bị phá mất không còn hoàn chỉnh tứ chi... Đầu anh dường như muốn nổ tung, đương nhiên càng không thể quên vật nhỏ nằm thoi thóp trên giường bệnh, anh nhẹ nhàng bao bọc, tái nhợt lại suy yếu, đến trong mộng cũng phải rơi lệ.

Tại sao lại như vậy? Anh mơ còn chưa hết, giấc mộng đã biến mất.

Thậm chí anh còn không rõ, rõ ràng lúc đầu trong mộng anh sủng vật nhỏ lên tới trời, vì sao sau đó lại bỗng nhiên lạnh lùng, chỉ vào ban đêm mới gọi cô là bảo bối.

Mộng của anh biến mất không còn đầy đủ, cũng là kí ức của Tô Anh.

- --

"Cậu có chuyện gì sao?". Tưởng Diễn không nhịn được, lén lút hỏi Khương Triết: "Đêm nay thấy cậu toàn nhíu mi, nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy?".

Khương Triết cũng rất phiền, anh cau mày, lắc lắc đầu, có chút không rõ ràng, rốt cuộc là anh đi vào giấc mơ của Tô Anh hay là giấc mơ về tương lai của anh...

Anh xoa ấn đường, càng thêm bực bội hơn.

Khó trách Tô Anh lại muốn thoát khỏi anh, bởi vì tất cả mọi thứ trong mộng làm người quá tuyệt vọng.

- --

"Bé hoa nhài".

Tô Anh đang rửa tay, ngẩng đầu nhìn trong gương thấy Triệu Vũ đang cà lơ phất phơ đi tới, đôi tay anh đút trong túi quần, khóe miệng tươi cười có ba phần lưu manh, đuôi lông mày nhẹ dương, ánh mắt kiêu ngạo tùy ý, thoạt nhìn giống tên lưu manh hơn.

Cô lấy khăn giấy lau vết nước trên tay, nhìn người đàn ông lưu manh đã đứng sau mình: "Có chuyện gì vậy?".

Góc độ nhìn qua từ trong gương cực kì ái muội, giống như cả người cô đang dựa vào ngực người đàn ông này vậy, mà khóe miệng người đàn ông cười có chút lưu manh, dường như cô lập tức nghiêng người tránh qua một bước, đổi lấy một tiếng cười nhẹ của người kia.

"Thật khổ sở mà". Anh bất đắc dĩ thở dài: "Hiện tại bé hoa nhài đã coi anh thành quỷ háo sắc mà phòng bị".

Tô Anh chớp chớp mắt: "Em chưa nói, đây là anh nói".

"Em chưa nói". Triệu Vũ nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ, cực kì mềm mại thoải mái: "Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này viết cực kì rõ ràng, chỉ còn kém nước khắc lên chữ, "đồ trứng thối" thôi".

Tô Anh tránh khỏi tay của Triệu Vũ, ném khăn giấy cô đã xoa thành một cục: "Không được phép động tay".

"Hừm, nhìn thấy em liền ngứa tay".

".....".

Không biết còn tưởng rằng anh muốn đánh người.

Ánh mắt người đàn ông đột nhiên rơi xuống mắt cá chân của Tô Anh, hai chân thon dài tinh tế thẳng tắp được quần Jeans bao lấy, cô gái nhỏ càng ngày càng duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp đáng yêu.

Đột nhiên Tô Anh rụt rụt chân, cô thấy trong mắt Triệu Vũ có u quang[2], như không có ý tốt!

[2] U quang: Ánh sáng âm u.

"Triệu Vũ, anh không được phép làm chuyện xằng bậy".

"Có đeo không?".

Tô Anh lập tức lắc đầu: "Em không đeo".

Triệu Vũ: "Anh muốn xem".

Anh tiến lên một bước, Tô Anh sợ tới mức phải lùi ra phía sau, giơ chân chạy xa, đầu cũng không dám quay lại...

Thật nhát gan.

Triệu Vũ cười ra tiếng, chỉ dọa cô thôi mà, thật sự cho rằng anh sẽ làm gì cô ở nơi dơ bẩn này sao? Dù cô nguyện ý anh cũng sẽ luyến tiếc mà, tuy rằng ngẫm lại cũng rất kích thích.

- --

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Khương Triết xuất hiện ở trong tiệm. Lâm Thành Phong có việc ở công ty, không thể cùng đến với bọn họ.

Thời điểm cô và Khương Triết đến phòng khám, ngoài ý muốn thấy Triệu Vũ cũng ở đó, anh nằm trên ghế bác sĩ, thấy bọn họ đến thì nâng nâng cằm.

Tô Anh ngoài ý muốn: "Anh Triệu Vũ, anh cũng tới xem bệnh sao?".

Triệu Vũ gật đầu: "Đúng vậy".

Tô Anh cảm thấy kinh ngạc, Triệu Vũ vậy mà cũng phải đi gặp bác sĩ tâm lý, đúng là có bệnh thật sao, lại thấy Triệu Vũ và Khương Triết liếc nhau, nhưng nhanh chóng dời mắt đi giống như nhìn đối phương không vừa mắt vậy.

Triệu Vũ đứng lên: "Hai người làm đi, tôi đi ra bên ngoài".

Tô Anh nhìn anh ta.

Khương Triết nói chuyện với bác sĩ vài câu, cũng nhanh chóng đi ra ngoài.

Trước khi đi ra ngoài, anh còn xoa xoa đầu Tô Anh, cô vẫn lui ra sau một bước tránh né, nhưng một chút anh cũng không bực, ánh mắt ôn hòa: "Anh Anh ngoan, không cần sợ, anh ở bên ngoài bảo vệ em".

Tô Anh kì quái nhìn anh.

Thật ra lần này Tô Anh và bác sĩ cũng không nói chuyện phiếm nhiều, những chuyện có thể nói, cô đã nói ở lần đầu đến đây.

Chỉ là không khí nơi này của bác sĩ rất tốt, cô nằm dựa vào trên ghế, nghe những gì bác sĩ ngẫu nhiên nói, rồi cứ vậy mà mơ mơ màng màng ngủ.

Trong mộng dường như cô lại quay về với kiếp trước, lại mênh mang giống như đang nhìn một cô gái khác giống mình như đúc, nhìn cô ấy hỉ nộ ai nhạc[3], nhìn cô ấy trải qua cả đời không quá trôi chảy kia.

[3] Hỉ nộ ai nhạc: Hạnh phúc, tức giận, đau xót, vui vẻ.

Thời gian thật dài lâu, lại phảng phất như một cái chớp mắt.

Chỉ là thời điểm cô tỉnh lại, cô mở to mắt, thấy Khương Triết.

Anh hôn nước mắt ở khóe mắt cô: "Anh Anh ngoan, không khóc... Anh sẽ vĩnh viễn ở bên em...".

Cô mờ mịt hồi tưởng lại kiếp trước, lúc cô vừa tỉnh dậy vì tai nạn xe cộ, người đàn ông này cũng ở bên cạnh giường cô, hôn môi cô, vừa dịu dàng lại kiên nhẫn nói: "Anh Anh ngoan, không khóc, anh sẽ vĩnh viễn ở bên em".

Cho nên dường như cô theo bản năng ôm bụng, không sờ thấy gì, tay rơi từ bụng xuống giường.

Tâm cô như không có gì, lại như co chặt, bàn tay người đàn ông đã nắm lấy, bao bọc bàn tay nhỏ của cô, cực kì khẩn trương, anh chôn đầu ở cổ cô, như muốn xoa nát cô khảm vào trong thân thể.

- --

Khương Triết nói: "Gần đây tôi cũng nằm mơ, là giấc mơ mà Anh Anh đã kể".

Bá sĩ hỏi: "Nội dung trong mộng giống như đúc với Anh Anh nói sao?".

Khương Triết nói: "Giống nhau như đúc, nhưng chân thật hơn, cẩn thận hơn. Tôi cảm giác rất thống khổ, cảm thấy không giống như chuyện trong tương lai, mà giống chuyện đời trước hơn, tôi đã tự thân trải qua, khi đó tôi cùng Anh Anh ở bên nhau, nhưng tôi lại không làm cho cô ấy hạnh phúc".

Khương Triết nói: "Trong mơ có chỗ không đầy đủ, nhưng tôi nghĩ không ra".

Anh nói: "Tôi sẽ không đối xử với Tô Anh như vậy".

Cô là điều mà anh kiên trì nhất, không có khả năng anh tuyệt tình với Tô Anh, khát vọng của anh đối với cô đến chính anh cũng cảm thấy đáng sợ, làm sao có thể bỏ rơi cô không màng đến.

- --

Tô Anh không biết Khương Triết vậy mà cũng phải đến tìm bác sĩ tâm lý.

Cô dựa vào trên vách tường, cúi đầu, mũi chân di di trên mặt đất, Triệu Vũ đứng ở đối diện cô, dựa vào trên vách tường, dáng vẻ thoạt nhìn thích ý hơn cô rất nhiều, ánh mắt anh liếc nhìn cô, mắt cũng không tồi.

Triệu Vũ: "Kì quái sao? Khương Triết không nói với em à".

Tô Anh ngẩng đầu mắt nhìn Triệu Vũ, lắc đầu: "Em không biết, chuyện anh ấy nằm mơ như vậy em cũng không biết".

Triệu Vũ cười một tiếng: "Anh còn tưởng rằng Khương Triết đã sớm nói với em, hóa ra không nói".

Tô Anh hỏi: "Anh ấy có bệnh gì?".

Triệu Vũ nhún nhún vai: "Em đi hỏi anh ta, chuyện này anh nói ra không tốt lắm. Cho dù em là Anh Anh ngốc thì nói ra cũng không tốt".

Tô Anh im lặng: "... Vậy anh có bệnh gì?".

Dường như Triệu Vũ lập tức đứng thẳng thân thể, anh nhíu nhíu mày, dáng vẻ cực kì nghiêm túc: "Bệnh của anh có chút nghiêm trọng! Rất khó trị, các bác sĩ đều không có biện pháp".

Tô Anh có chút khẩn trương hỏi: "Không thể nào, em thấy anh rất khỏe mạnh, rốt cuộc là bệnh gì?".

Triệu Vũ bất đắc dĩ thở dài, nói: "Bởi vì anh cảm thấy cả đời này có khả năng anh sẽ phải làm lão độc thân, sống sờ sờ mà bị nghẹn chết, cố tình lại không thể nhấc nổi hứng thú với cô gái khác, muốn tìm bác sĩ khai thông cho anh, có phải tâm này chỉ kiên trì với một người hay không?".

Tô Anh: ".....................................................".

Tin anh ta mới đúng là quỷ quái!

Cô tức giận cắn chặt răng, đá mạnh vào cẳng chân người đàn ông, quay đầu bước chân thật mạnh đi vào toilet!

Triệu Vũ đau đến nhe răng trợn mắt, trứng thối nhỏ này, cũng không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, cái chân này cũng quá ác độc!

Đổi thành cô gái khác khẳng định đã bị anh làm cảm động phát khóc rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK