Beta: Mun
Sau khi Tưởng Nghị về Đế đô thì không còn tin tức gì nữa.
Mỗi ngày Tô Anh đều lấy tâm thực vật ra luyện tập, hơn nữa cô còn muốn tìm một giáo viên dạy võ thuật, sau khi trải qua vài chuyện, cô càng nhận thức được tầm quan trọng của việc học một số chiêu thức để tự vệ.
Sau khi Khương Triết nghe được, nói muốn dạy cho cô, đối mặt với ánh mắt do dự của Tô Anh, anh đạm mạc mà bình tĩnh nói: "Em có thể tìm giáo viên nào dạy tốt hơn anh sao?"
Tô Anh nhớ tới khoảng thời gian Khương Triết đã dạy dỗ cô khắt khe như thế nào, xác thật thì, không có giáo viên nào thích hợp hơn so với Khương Triết: "Vậy khi nào anh mới có thời gian? Anh bận rộn như thế."
Khương Triết suy tư một lát: "Buổi tối, ở Hải Thuỷ Loan, sau khi kết thúc sẽ đưa em về."
Chuyện cứ như vậy mà quyết định.
Lâm Thành Phong đối với việc này có chút đau lòng: "Vì sao phải tìm Khương Tứ mà không tìm anh? Anh cũng rất lợi hại mà!"
Tô Anh liếc anh một cái: "Không phải anh đang rất bận sao? Buổi tối trở về ăn cơm xong liền leo lên giường ngủ, ở đâu mà có thời gian?"
Đúng thật là trong khoảng thời gian này công việc của Lâm Thành Phong rất bận rộn, lu bù, không giống như trước kia cùng cô ăn không ngồi rồi, mỗi ngày anh đều đi sớm về trễ, gương mặt bộ dáng càng có phong thái thành thục, càng ngày càng có xu hướng giống Lâm Thành Phong của ba năm sau, cô biết anh sẽ thành công, lại không nghĩ đến anh lại vất vả, nỗ lực như vậy.
Cô nói: "Huống chi anh cũng không lợi hại bằng Khương Triết."
Cảm xúc của Lâm Thành Phong trở thành một mớ hỗn độn: Trái tim gỉ sét rồi, thật đau khổ mà!
- --
Khương Triết làm giáo viên, thật sự dạy Tô Anh không còn một con đường sống, mới đầu còn chú ý ngón tay bị thương của cô, thật ra sau khi, ngón tay của Tô Anh hồi phục tốt hơn, đã đóng vảy lành lặn, hình như mỗi lần Tô Anh bò ra khỏi phòng huấn luyện ngầm đều là mồ hôi ướt đẫm, hai chân run rẩy mà bò ra.
Rõ ràng Tô Anh có tâm thực vật để trợ giúp, nhưng lại không có cách nào đánh nhiều hơn vài chiêu dưới sự khống chế của Khương Triết, người đàn ông này, luôn luôn bình tĩnh ung dung, chưa bao giờ có một chút chật vật.
Lại thêm một ngày huấn luyện kết thúc, Tô Anh mệt đến mức quỳ rạp trên mặt đất.
Khương Triết cũng chỉ cởi bỏ ba nút áo sơ mi, tay áo sấn lên khuỷu tay, mái tóc đen hơi lộn xộn, anh đứng trên cao nhìn xuống, sửa sang quần áo rôi cài lại từng nút áo, buông xuống phần tay áo trên khuỷu tay, cả thân hình đều quay trở về vẻ tỉ mỉ như trước.
Anh rũ mắt nhìn Tô Anh: "Em ở đây nghỉ ngơi một chút, anh đi tắm rửa."
Tô Anh ừ một tiếng.
Anh đã xoay người đi.
Lúc Tô Anh bò ra khỏi phòng huấn luyện ngầm, dì giúp việc đưa cho cô một ly nước, bà nhìn dáng vẻ lúc này của Tô Anh, khuôn mặt ửng đỏ, bộ đồ vận động bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, mái tóc đuôi ngựa cao cao cũng lỏng lẻo, rối tung, phần da tiếp xúc bên ngoài cũng đậm màu rám nâu, ngoại trừ đôi mắt chứa mười phần tinh thần, thì cả thân hình nho nhỏ thật giống như bị người ta hung hăng chà đạp.
"Tô tiểu thư, tôi thấy cô quả là chịu khó rồi, miễn là bản thân cô có thể tự vệ khỏi mấy kẻ biến thái là được rồi, không cần ganh đua như vậy đâu!" Quan trọng hơn là, lúc bà xuống lầu xem dáng vẻ Khương Triết dạy Tô Anh như thế nào, thì thật sự cảm thấy cậu ấy không có thương hương tiếc ngọc một chút nào, không bởi vì Tô Anh là một cô gái mà trở nên dịu dàng dù chỉ một chút.
Tô Anh lắc lắc đầu, cái miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm nước.
Khương Triết tắm xong rồi thì đi xuống dưới lầu, vẫn là áo sơ mi trắng quần tây đen, một nửa mái tóc đen vẫn còn hơi ướt, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ, không có một tí biểu cảm dư thừa nào.
Lạnh giọng: "Tại sao không đi thay quần áo?"
Cô mang theo túi xách đi qua một căn phòng, nhanh chóng thay bộ đồ thể thao ra, lúc đi ra, Khương Triết đang ngồi trên ghế sô pha lật xem quyển tạp chí kinh tế - tài chính.
Anh nâng nâng mi mắt, đóng lại cuốn tạp chí, đứng dậy, đi ra ngoài trước một bước.
Khương Triết không ở đây, sau khi đưa Tô Anh về, vẫn quay trở về Khương gia như cũ.
Không nói chuyện suốt cả một đường.
Lúc sắp đến, Tô Anh mới nói: "Anh... vẫn không mơ thấy cái gì sao?"
Khương Triết: "Không có."
Tô Anh trầm mặc, "À" lên một tiếng.
Khương Triết đột nhiên lấy ra một bình sứ trắng, đưa cho Tô Anh, Tô Anh biết rất rõ cái bình này dùng để làm gì, ở kiếp trước, anh từng tự mình bôi lên từng vết sẹo cho cô, có lẽ vết thương quá nặng, thuốc mỡ trị sẹo này cũng không có quá nhiều tác dụng, cuối cùng cô cũng nhận nó: "Cảm ơn."
Khương Triết nói: "Anh đã đi gặp bác sĩ, nhưng thật sự không được, anh không thể vén lớp sương mù ấy lên được. Tô Anh, sau khi nghe em kể về những cảnh trong mơ đó, bác sĩ Hà nói, có lẽ chỉ có em mới có thể giúp anh nhớ lại."
Tô Anh cười: "Khương Triết, sao em có thể giúp anh chứ? Chẳng lẽ đây là một cách để mơ lại những giấc mơ em kể sao, nó có thể giúp anh nhớ lại sao? Anh chưa bao giờ kể cho em nghe bất cứ điều gì, hiện giờ em cũng không có cách nào nói cho anh biết cái gì cả."
Khương Triết im lặng nói: "Tô Anh, thật ra, em trong giấc mơ của anh cũng là em của hiện tại, nhưng đã có sự khác biệt. Trong mơ em là một đoá hoa mảnh mai, anh sợ chạm vào cũng sẽ vỡ tan, giờ em vẫn là đoá hoa đó, nhưng đã có gai bảo vệ, có thể bảo vệ tốt cành lá của mình khiến nó trở nên mạnh mẽ, rực rỡ."
Tô Anh nghĩ, nếu cô vẫn giống như cô của trước kia, không hiểu rằng bản thân phải bảo vệ tốt cho bản thân mình, có lẽ cô sẽ có thêm một lần nữa chết không được rõ ràng, quá nhiều ấm ức, nhất định cô sẽ tức đến mức từ trong mộ bò ra ngoài!
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa tiệm hoa, Tô Anh cảm ơn, mở cửa xuống xe.
Khương Triết cũng xuống xe, anh đứng ở phía bên kia chiếc xe, khuôn mặt đĩnh đạc bị ánh đèn hắt xuống, hiện lên hình ảnh lờ mờ nửa sáng nửa tối: "Tô Anh, phối hợp với anh một lần, anh sẽ nhớ đến."
Tô Anh nhíu mày: "Phối hợp như thế nào?"
Khương Triết: "Anh sẽ không làm gì không tốt với em cả."
Tô Anh vẫn khó hiểu như cũ, Khương Triết nói: "Em đi về trước đi."
Tô Anh không biết rốt cuộc Khương Triết muốn tính toán cái gì, chỉ thấy sắc mặt thâm trầm của anh không phải là giả bộ, từ trước đến giờ anh đều thâm tàng bất lộ như thế, luôn ẩn giấu cảm xúc của mình, chỉ khi trong lúc nhìn cô, ánh mắt sẽ vô tình lộ ra sự mờ mịt, sau đó cũng xuất hiện sự đau khổ sâu sắc.
Cảnh không hoàn chỉnh trong mơ kia, vẫn luôn tra tấn anh.
Cô về đến nhà, nghe được âm thanh xe khởi động rời đi.
Lâm Thành Phong vẫn chưa trở về, không biết có phải ở công ty bận rộn hay không?
Cột lông xanh nâng xương rồng chạy đến trước mặt cô, rung rung mấy lá cây nho nhỏ tranh công, Tô Anh bỏ quần áo dơ qua một bên, vỗ vỗ: "Ngoan nào, không cần phải tới gần cửa như vậy, sẽ bị người khác thấy đấy."
Cột lông xanh lập tức lui xoát xoát về sau.
Xương rồng ưỡn ưỡn thân cây nhỏ nhắn của mình: "Anh Anh, không sợ, ai dám đến em sẽ bắn gai biu biu vào người hắn."
Chỉ trong chớp mắt độ run rẩy của cột lông xanh càng tăng lên, giống như thật sự tán thành lời nói của cao nhân.
Tô Anh nghĩ, hai đứa nhóc con này thật sự không biết mặt tối của thế giới này, không nhắc đến xương rồng có thể tự mình bắn ra gai chứa nọc độc, thì cột lông xanh, có thể đi cũng có thể cử động, nếu bị phát hiện, đã sớm bị đưa lên báo rồi bị đưa đi làm nghiên cứu hay triển lãm gì đó.
Tô Anh nghĩ, có thể cô nên phổ cập một ít kiến thức về thế giới nguy hiểm này cho chúng nó.
Cô lên lầu, mang máy tính bảng xuống, mở lần lượt từng mẩu tin tức cho chúng nó xem, thậm chí cô còn chỉ cho cột lông xanh cách xài máy chiếu, chỉ có một điều là rễ cây của cột lông xanh không có độ ấm, hình như hơi khó sử dụng rồi đây.
Độ ấm?
Cột lông xanh rất lợi hại, nó đem hai rễ cây giao vào nhau, lôi qua kéo lại, ma sát sinh ra nhiệt....
Tô Anh: "........."
Cô càng thêm nghi ngờ sự phát triển của cột lông xanh, nó lớn lên như thế nào vậy?
"Em còn có thể làm cái gì nữa?"
Cột lông xanh run run lá cây, vui sướng nhảy nhót.
Ok, lại ngớ ngẩn rồi.
Nhìn một phong hoa cỏ, cây cối nhào vào một chỗ ngồi xem TV, Tô Anh lên lầu, tắm xong liền trầm trầm mê mê đi ngủ.
Chỉ ngủ đến nửa đêm, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài phòng đang bước đến gần.
Ngô đồng nói: "Là Khương Triết."
Tô Anh chớp chớp mắt sửng sốt, anh tới làm gì? Cô lại nhớ đến lúc tối lúc rời đi anh có nói một câu, phối hợp với anh? Anh muốn làm cái gì?
Cô nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng quần áo ma sát, khoá được mở ra, cô liền nhanh chóng bật dậy, dưới ánh trăng thân hình đĩnh đạc vẫn cường thế như cũ khiến người ta không thể bỏ qua.
Giọng nói Khương Triết trầm ổn: "Đánh thức em?"
Tô Anh: "Khương Triết______"
Anh cắt đứt lời nói của cô: "Anh nghe nói Tề Duyệt tới tìm em?"
Tô Anh sửng sốt một chút, cái gì?
Khương Triết đã rút dây lưng ra ném qua một bên: "Anh đã dặn trước với bác Thẩm là không cần mở cửa cho Tề Duyệt, em hoàn toàn có thể không để ý đến cô ta, còn ngây ngốc chạy đi tìm khó chịu sao?"
Hình như Tô Anh đã lập tức nhớ đến kiếp trước, Tề Duyệt gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết Khương Triết có người phụ nữ bên ngoài, cô đương nhiên là không tin, sau đó Tề Duyệt xuất hiện ở Khương gia, ném cho cô một xấp ảnh chụp ở một góc quán bar tối tăm, người đàn ông nửa dựa trên ghế sô pha, trong miệng ngậm điếu thuốc, ngồi bên cạnh anh có một người phụ nữ, gò má người phụ nữ ấy đỏ bừng, ngượng ngùng e lệ...
Cô dừng một chút: "... Cô ta nói có việc."
Khương Triết: "Cô ta có thể có việc gì?"
Tô Anh lắc đầu: "Không có gì."
Người đàn ông ngồi xuống mép giường, ngón tay nhéo cằm cô: "Hửm?"
Cô chịu không được ánh mắt sắc bén của người đàn ông, nhấp môi nói: "Tề tiểu thư cho em thấy một xấp ảnh chụp, anh ở quán bar, cùng một người phụ nữ. Anh..."
"Ha!" Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Ngu ngốc, người phụ nữ kia nói gì em cũng tin sao?"
"Ảnh chụp là thật sao?"
"Anh đi Bách Nhạn Môn, không phát hiện ra người phụ nữ nào, anh chỉ thấy em."
Người đàn ông đã đè lên người cô, một đêm ham muốn.
Hình như anh rất không vui khi Tô Anh hoài nghi anh, không nghe anh mà đi gặp Tề Duyệt, suốt một đêm đều cực kì khốc liệt, cắn vành tai cô nói: "Chỉ cho em thôi, em đã rất nỗ lực để thằng ngốc nhỏ của anh được ăn no, làm sao có đủ tinh lực để đi tìm người phụ nữ khác, hửm??"
Cô gần như đã hôn mê, thấy phía chân trời dần sáng, trên lông mi cong vút còn treo nước mắt, cuối cùng người đàn ông cũng chịu buông tha, ném ga trải giường nhăn nheo ướt át xuống, cầm đại một cái áo choàng từ phòng tắm, cô bị ôm đưa tới giữa giường, mơ hồ nghe thấy anh đang nói gì đó bên tai, nhưng cô quá mệt, buồn ngủ không chịu nổi, cơ bản là không kịp nghe rõ, đã đi ngủ mất.
- --
Ký ức bị phủ đầy bụi ở nơi sâu nhất được mở ra, những kí ức bị che khuất và lãng quên, giờ đã bị phá vỡ, trong đêm tối càng thêm rõ rệt.
Mà người đàn ông, giờ đang nằm sau lưng cô, trên giường của cô, hơi thở đầy hormone nam tính như có như không quanh quẩn bên chóp mũi.
Đây là cái mà anh gọi phối hợp sao?
Cô trợn tròn mắt, một đêm không ngủ, mà hô hấp vững vàng của ngừoi đàn ông phía sau, sau khi nói với cô rất nhiều, giờ lại như không có tiếng động gì nữa.
Cho đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ lộ ra chút ánh sáng.
Cô đang mơ màng đổ gục vì quá buồn ngủ, người đàn ông giật giật, bàn tay nóng bỏng bao trùm lên đầu vai cô vuốt ve nơi cô cho là đã từng có vết sẹo.
Cô nghe thấy anh nói ở bên tai: "Đừng tin tưởng Tề Duyệt."
"Em tin tưởng anh."
"Chỉ có thể tin tưởng anh."
"Trừ anh ra thì đừng tin ai."
... Là những lời nói này sao? Kiếp trước cũng là những lời này sao?
Cô khốn đốn, một đêm tập trung tinh thần nâng cao đề phòng vô cùng mệt mỏi, giống như cô đang trở về buổi sáng sớm ấy, người đàn ông có vẻ không hài lòng khi cô không nghe thấy anh nói gì, nhéo má cô cắn răng: "Vật nhỏ, sảng khoái xong liền một mình đi ngủ! Anh muốn em tin tưởng anh, nghe thấy không?"
Cô nhíu mày, ừm hửm cho qua.
"Bé hoa nhài của anh."
- --
Sau đêm ngày hôm đó, hình như Khương Triết cũng không có gì khác thường lắm, anh lại xuất hiện nhiều hơn hai, ba lần, nói một ít chuyện mà họ đã từng nói qua. Tô Anh không thể nhớ hết, nhưng những mẩu đối thoại nho nhỏ lại nhớ hết sức rõ ràng, giống như mỗi lần anh vừa nói, hình như cô đều lập tức nhớ hết, có vẻ như những kí ức đó vẫn chưa bao giờ biến mất.
Cô thậm chí còn nhớ đến lúc cô đi tìm Triệu Sùng Sơn điều tra Khương Triết. Trong chớp mắt, ánh mắt của Triệu Sùng Sơn vô cùng kì quái, khoé miệng nhếch lên, bây giờ nhìn lại lại cực kì quỷ dị, là cười cô không biết trời cao đất dày hay sao?
Đương nhiên cô còn nhớ rất rõ, khi cô đem một chồng ảnh chụp đến trước mặt Khương Triết, yêu cầu ly hôn, lúc đó đôi mắt anh trầm ổn nhưng hình như lại chứa rất nhiều sự phức tạp khó phân biệt.....
Cô nhìn không hiểu.
"Gần đây cậu sao vậy? Lúc nào cũng nghe thấy cậu thở dài." Lưu Vận kì quái hỏi.
"Không có gì." Tô Anh cười cười lắc đầu.
Bây giờ đã gần vào xuân, thời tiết dần trở nên ấm áp hơn, lúc Tô Anh ra ngoài cuối cùng cũng không cần bọc mình lại giống như quả cầu, cô đi theo Khương Triết học mấy động tác phòng thân cũng có tiến bộ rất nhiều, ít nhất cô cũng có thể chống trả một vài chiêu rồi chạy trốn, thân thể của cô cũng dần tốt lên, ngay cả trên bụng nhỏ cũng có đường vân mờ nhạt như ẩn như hiện.
Cho đến một ngày, Tưởng Nghị gọi điện thoại tới nói: "Lão K xong rồi, hắn ta buôn lậu thuốc phiện!"
Tô Anh lập tức nói: "Anh thật sự đã bắt được hắn sao? Anh không bị thương chứ?"
"Anh Anh, em lo lắng cho anh sao?"
"Không có. Tưởng Long như thế nào rồi?"
"Chuyện này Tưởng Long không tham dự, cùng lắm thì lão K cũng bị tóm, sớm hay muộn gì hắn cũng khai ra thôi."
"Vậy sự thật anh đang tìm....."
"Anh nghĩ anh có thể sẽ nhanh chóng được biết." Anh cười: "Anh Anh, rất nhanh chóng chúng ta có thể gặp nhau."
Nói rất nhanh nhưng cũng không nhanh lắm, bởi vì không bao lâu, cô từ trong miệng Khương Triết biết được, lão K tự sát, vào ban đêm, dùng một cái chăn đơn treo cổ mình ở trong WC.
Lúc đó cô đang ngồi đùa với một gốc cây hoa hồng, gai nhọn đâm vào tay, cô run lên một chút, thấy lòng bàn tay lộ ra vài giọt máu, Khương Triết đưa qua một tờ khăn giấy, nhíu mi.
Thuốc phiện. Chất độc ấy dùng để tận hưởng lạc thú ở trên đời, thoát khỏi khổ ải trần gian, nhưng vậy mà lão K lại dám tự sát!
Tô Anh quay lại nhìn Khương Triết: "Anh vẫn chú ý tin tức bên Đế đô phải không?"
Khương Triết cười nói: "Tưởng Diễn ở Đế đô, có cái gì mà giấu được chúng ta?"
"Em cho rằng anh đã nhớ cái gì đó rồi."
"Ừ." Khương Triết rũ mắt, hút điếu thuốc: "Anh nhớ một ít."
Tô Anh nói: "Anh nhớ tới cái gì?"
Khương Triết nhìn cô, ánh mắt cô trong trẻo, mắt ngọc mày ngài, trong lòng đầy sự thống khổ, nghi hoặc mà lộ sự bối rối qua đôi mắt, nhưng cô vẫn là bé hoa nhài như trước đây, đối mặt với đôi mắt mỹ lệ này, anh phát hiện anh vẫn giống "người kia" trong mơ, vậy mà không dám nói sự thật cho cô biết....
Anh chưa bao giờ sợ ai, nhưng mỗi lần đến lúc này, anh lại cảm thấy trái tim co rút, không cách nào mở miệng.
Có lẽ sợ ánh mắt thuần khiết vui vẻ của cô sẽ chứa đựng căm thù và oán hận, cũng lo lắng cô sẽ bỏ đi, càng lo lắng cô sẽ không chấp nhận nổi, tóm lại, khi anh đối mặt với một Tô Anh không buồn phiền như vậy, anh vẫn luôn do dự như trước.
Huống chi là về tai nạn xe liên hoàn thảm thiết kia.
Anh nhíu mày: "Vụ tai nạn xe cộ kia, trên thực tế không phải là do say rượu lái xe, mà là do Tề Duyệt động tay động chân."
Tô Anh cứng đờ người, sắc mặt tái nhợt, cô bĩu môi, bừng tỉnh: "Quả nhiên là cô ta. Cô ta vốn không vui khi em được gả cho anh, lúc đó còn vì sinh đứa bé cho anh, nên cô ta liền bùng nổ!"
"Anh Anh, rất xin lỗi."
Khương Triết đến gần, hình như muốn ôm cô.
Tô Anh lui về sau một bước, cô nghiêng người vê phía cửa sổ, thấp giọng nói: "Thật ra em không nghĩ Tề Duyệt sẽ độc ác như vậy, nhưng những kí ức đó không thể không khiến em nghĩ khác được. Thế mà thật sự lại là cô ta."
Cô đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng lên: "Vậy vì sao ở kiếp trước anh lại không nói với em? Vì sao cho đến lúc em chết mà Tề Duyệt vẫn còn rất tốt? Anh không thương con của chúng ta sao?"
Khương Triết bị ánh mắt bập bùng lửa giận làm cho ngẩn người, rõ ràng cô là cô gái nhỏ dịu dàng nhỏ xinh, đôi mắt kia vẫn xinh đẹp sáng ngời, giống như ánh nắng cháy rực nóng bỏng, làm người khác không dám nhìn thẳng vào.
Anh rũ mắt: "Còn nhớ tai nạn xe của Tưởng Diễn không? Vụ tai nạn làm chết bốn người, mà bốn người này, đều là tài xế, trong đó có một người say rượu lái xe, một người tài xế kiệt sức điều khiển tay lái. Mà vụ tai nạn xe của em, cũng chết một người, cũng là say rượu lái xe tạo thành tai nạn giao thông."
"Đối với sự kiện tai nạn giao thông liên hoàn này, bên điều tra vẫn chưa bao giờ dừng lại, họ đã cẩn thận kiểm tra mọi chiếc xe tại thời điểm xảy ra sự cố, xe không có vấn đề gì, người cũng điều tra qua, bởi vì lo lắng không biết có người thu mua hay không, còn điều tra tài khoản và người thân chung quanh có nhiều thêm tài sản khả nghi nào hay không?"
"Kết quả không có gì, cái gì đều không có."
"Em biết vì sao không?" Giọng nói của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Bởi vì người thật sự tham dự vào hai tai nạn liên hoàn này đều đã chết, bọn họ cố ý làm giả hiện trường thành say rượu hoặc kiệt sức do lái xe, lấy một mạng đổi một mạng."
Lấy mạng đổi mạng?
Tô Anh khiếp sợ, không dám tin: ".....Sao có thể? Người nào sẽ chấp nhận làm chuyện này chứ?"
Khương Triết: "Lão K kia, không phải cũng tự sát sao? Bọn họ là đồng bọn."
Tim cô đột nhiên đập thật nhanh: "Tại sao? Nếu chuyện này thật sự xảy ra, thân phận bọn họ nhất định sẽ bị điều tra, họ không bị hoài nghi sao?"
Khương Triết: "Đều là những người vào Nam ra Bắc, đi nhiều nơi, gặp nhiều người, lại thường xuyên không ở với gia đình, huống chi bọn họ đều đã chết, chỉ cần xác nhận thân phận không có gì khả nghi, còn tốn thời gian để tra bọn họ đã từng xuất hiện ở đâu sao? Hơn nữa, có thể làm những việc này, lí lịch gần đây nhất của họ chắc chắc sẽ là những người đặc biệt "sạch sẽ", như vậy mới không bị hoài nghi."
"Bọn họ là người nào?"
"Anh không mơ thấy."
"......"
"Giấc mơ của anh bị đứt đoạn ở đây."
Tô Anh gãi gãi tóc, có chút nóng vội: "Anh thật vô dụng mà!"
Khương Triết cười một tiếng, hình như rất hưởng thụ: "Sau vài lần nói chuyện với em, anh đều có thể mơ thấy một ít, nhưng gần đây, hình như biện pháp này không còn quá nhiều tác dụng rồi."
Tô Anh nhấp môi, nhìn anh.