Vinh Quý hồi hộp nhìn chằm chằm cánh cửa, nó dần dần mở ra, đầu cậu cũng dần dần nhoài về phía trước, cuối cùng đặt hẳn lên phần cổ bên trái của Tiểu Mai, song song với đầu của anh.
Tiểu Mai không nói gì mà ngược lại, đôi mắt to màu lam cũng nhìn chăm chú vào cánh cửa thang máy tồi tàn phía trước, anh đang chờ đợi khoảnh khắc nó mở ra.
Đầu chạm trán, hai người máy nhỏ đang nhìn một cách cực kỳ nghiêm túc.
Thấy Tiểu Mai và Vinh Quý như thế, Ellen chợt nhoẻn miệng cười, hắn nắm tay trái thành quyền đặt bên miệng hòng giấu nụ cười đó đi. Lúc cửa thang máy mở ra, hắn nói sang sảng với hai người máy nhỏ: “Chào mừng đến với địa ngục tầng 99.”
“Ơ? Địa ngục?” Vinh Quý định nói gì đó, song mới nói được nửa thì cậu không rảnh lo gì hết, đôi mắt to màu đen phản chiếu ánh đèn neon nhấp nháy ngoài cửa, miệng há to, cậu ngây người.
Ngục Sao Trời hoàn toàn khác với suy đoán trong đầu cậu, trước mắt cậu là một con phố vô cùng náo nhiệt!
Hai bên đường, khắp nơi đều là những quầy hàng nhỏ, hầu hết là các quầy hàng vỉa hè bình thường, nhưng cũng có quầy hàng xe tải cao cấp, mọi người dùng đủ loại màu sắc tô điểm cho quầy hàng của mình. Để làm chúng trở nên bắt mắt, bọn họ còn sử dụng mấy bóng đèn nhỏ với màu sắc khác nhau tạo thành những hình vẽ kỳ quái và độc đáo. Tuy Vinh Quý không nhận ra những hình vẽ hết sức khoa trương ấy, cơ mà cậu cho rằng nó cực kỳ sáng tạo! Quả đúng là tràn đầy cảm giác nghệ thuật!
Lại nhìn mấy tiểu thương ở quầy hàng nhỏ…
Trời đất! Quá ngầu…
Ngay quầy ở gần thang máy nhất có hai người bán hàng, vóc dáng bọn họ cao gầy, để tóc dài và thắt những bím tóc nhỏ đầy cả đầu! Hơn nữa, không phải thắt tóc bình thường thôi đâu, mà xen lẫn với nhóm bím tóc đó là những sợi tơ rực rỡ màu sắc. Mặt hai người họ thon gọn, ngũ quan sắc nét, hốc mắt được trang điểm màu khói đậm, đeo không ít khuyên ở cả mũi và môi. Một người ở trần mặc áo khoác da đen để lộ mảng hình xăm tỉ mỉ trên ngực, một người thì mặc áo sát nách đen bó sát người để lộ cơ bụng, kết hợp với chiếc quần dày nặng và đôi bốt da to…
Wow! Chuẩn phong cách Punk tối màu luôn! Đẹp đến mức có thể đi chụp ảnh đường phố bất kỳ lúc nào!
“Đẹp quá đi…” Vấn đề trước đó hoàn toàn bị vứt ra sau, Vinh Quý nhìn chằm chằm hai người bán hàng, mấy trái tim nhỏ như muốn nhảy ra khỏi mắt!
Tiểu Mai lập tức ngó sang Vinh Quý đang nhìn chằm chằm hai người bán hàng… đồng thời ngó xuống thương phẩm đang bày bán, anh chậm rãi nói: “Cậu muốn mua rau không?”
Mới đầu cậu hoàn toàn không nhận ra tại sao Tiểu Mai lại hỏi vậy, chờ khi cậu dõi theo tầm mắt của anh nhìn xuống thì thấy đồ trên quầy hàng của hai người theo phong cách Punk ngầu đét…
Ba trái dưa dài, một nắm rau giống như nấm và một thứ gì đó giống cà chua bi đặt bên cạnh.
Ấy…
Hóa ra hai người này bán rau.
Không hợp với cách ăn mặc của bọn họ tí nào!
Cơ mà nhờ vậy, tác động thị giác do nhiều “fashionista” cùng xuất hiện gây ra cho Vinh Quý nhỏ đi nhiều.
Hình như phong cách Punk tối màu là cách ăn mặc chủ đạo ở đây, hầu hết mọi người đều mặc nguyên cây đen từ trên xuống dưới, đinh tán được đính lên quần áo một cách khéo léo, trên người bọn họ cũng xỏ rất nhiều khuyên, người nào người nấy đều có điểm nhấn cả.
Và, những con người có điểm nhấn đó… bán rau.
=-=
Nhìn kỹ Vinh Quý mới phát hiện, ẩn dưới ánh đèn neon sặc sỡ gần như bị che khuất đi mất là đủ loại rau củ được bày bán chỉn chu trên quầy hàng.
Chủng loại không nhiều, hầu hết chúng trông có vẻ “suy dinh dưỡng”, một vài cái thì có màu đen, tuy cũng rất Punk, rất Rock and roll, cơ mà nhìn màu sắc thế kia khiến người ta hoài nghi rốt cuộc có thể ăn được hay không…
“Người ở đây… thích ăn rau vậy à…” Ngồi trên người Đại Hoàng, sau khi tham quan một lượt các quầy hàng, Vinh Quý không khỏi lẩm bẩm.
Ellen bèn cười: “Không phải họ thích ăn rau đâu, mà chỉ có mỗi rau để ăn thôi, ở đây, mọi người dựa vào đất đai và đèn để trồng chúng, không có biện pháp chăn nuôi gia súc nên chỉ có thể bán rau.”
“Ơ? Vậy…” Hàng hóa mà ông Ellen mang tới chẳng phải rất được chào đón sao?
Vinh Quý nghĩ, cậu nhìn Ellen hạ cửa sổ xe xuống.
Bên ngoài tức khắc trở nên ồn ào.
“Ellen! Đây là xe mới của anh à? Anh lại tới giao hàng sao?” Một người đàn ông râu ria xồm xoàm theo phong cách Punk đang cò kè mặc cả với khách ở kế bên chợt nhào tới, hắn ta đứng trước cửa sổ xe, lớn tiếng hỏi.
“Ừ, đúng vậy.” Ellen mỉm cười nói.
“Wow wow wow! Tuyệt vời! Nhanh, tới mua rau của tôi đi, tất cả đều giảm giá 20%! Tối nay ông mày muốn ăn thịt!” Râu xồm lập tức nhảy dựng lên.
Khi hắn ta nhảy dựng lên thì dây chuyền kim loại hình đầu lâu kêu leng keng, hình xăm trên mình sống động như thật vậy.
Vinh Quý nhìn mà trợn mắt há mồm.
Hiển nhiên, Ellen rất quen thuộc với mấy người bán hàng quanh đây.
Lúc bọn họ ngồi trong xe quan sát người bên ngoài, Vinh Quý chỉ cảm thấy những người bán hàng đó cực kỳ lạnh lùng, họ vừa làm việc, vừa lẳng lặng đánh giá bọn cậu. Tuy Vinh Quý biết cách một bức màn và miếng dán cửa kính xe bọn họ không nhìn thấy, nhưng cậu vẫn bị những ánh mắt vây xem đó làm hết hồn.
Cơ mà khi Ellen lộ diện, tất cả hoàn toàn thay đổi.
Vinh Quý nhìn Ellen vẫy tay ra ngoài, sau đó nâng cửa sổ xe lên.
Đường phố náo nhiệt trong phút chốc lại quay về dáng vẻ vốn có, những người bán hàng tiếp tục buôn bán, còn bọn họ thì tiếp tục đi về phía trước.
“Khi người bên ngoài nhắc đến nơi này, bọn họ đều gọi nó là “ngục Sao Trời”. Nhưng đối với những người sinh sống ở đây, ngục Sao Trời chỉ là phần trên mặt đất, còn phần ngầm…”
Ellen cười.
“Được gọi là địa ngục.”
Đôi mắt đen của Vinh Quý phản chiếu ánh đèn bên ngoài, đầu tiên là đèn đỏ, sau đó là đèn lam. Môi cậu mấp máy, sau hồi lâu mới nói: “Những người vừa nãy… nhìn qua… tóm lại, không giống như con tưởng tượng.”
Ellen gật đầu: “Ừ, bọn họ là nhóm người có thể tự tạo niềm vui cho mình, nhưng con vẫn phải cẩn thận, có thể bày bán ở chỗ đó không phải người đơn giản đâu.”
Nhìn Vinh Quý gật đầu, hắn mới tiếp tục nói: “Thịt sâu nhà ông thường cung cấp cho bốn cửa hàng, toàn bộ đều ở địa ngục, cửa hàng thấp nhất nằm ở tầng ngầm 123, cao nhất là tầng ngầm 32, nhưng cửa hàng mà chúng ta đến hôm nay là tầng ngầm 99.”
“Đó là một quán bar.”
Ellen vừa nói vừa chỉ đường, Vinh Quý chưa tải kịp những lời hắn nói, vậy nên nhất thời cậu không thèm nhìn ra ngoài, cơ mà Tiểu Mai…
Anh vẫn luôn dõi mắt ra ngoài, và tầm mắt dừng lại ở hai bên “con phố”:
Thoạt nhìn, nơi này giống với con phố buôn bán ở những thành phố khác, không thấy có chỗ nào khác cả.
Nhưng nếu quan sát cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện nơi này có “đỉnh”, nó không phải là không gian mở, mà là một căn phòng lớn có mái che.
Lại quan sát kỹ hơn nữa thì có thể phát hiện, phía sau các quầy hàng có dày đặc các hàng rào sắt, hầu như mỗi vị trí đều được đánh số.
Có lẽ nơi đó là buồng giam.
Còn những người ăn mặc theo phong cách Punk “ngầu đét” mà Vinh Quý nói, ẩn sau lớp trang điểm ấy, Tiểu Mai nhìn thấy con số bên dưới hình xăm tượng trưng cho số hiệu tù nhân, với cả… Dù có hóa trang cá tính đến mấy vẫn không giấu được sự thật rằng, “vòng tay phong cách Punk” là một chiếc còng tay.
Đó là còng tay không dây.
Còn những lớp trang điểm màu đen… thật ra chỉ vì màu của trang phục tù nhân quy định là màu đen mà thôi. Mấy chi tiết này đều được giấu sau những vật trang trí đầy màu sắc.
Bọn họ càng đi sâu vào thì những quầy hàng ven đường càng ít, nhưng buồng giam ở hai bên “đường” lại càng bắt mắt: Người ta vẽ bậy lên đó bằng những màu sơn khác nhau, các hình vẽ hầm hố khiến chúng trở nên mới mẻ hơn.
Mấy biểu hiện đó có thể lừa được Vinh Quý, nhưng lại không thể dọa được Tiểu Mai. Trong đầu tự động xóa hết mấy thứ trang trí đó, trước mắt Tiểu Mai hiện lên hình ảnh Đại Hoàng đang chạy trên hành lang đầy buồng giam được chế tạo bằng kim loại.
Đúng vậy, hành lang, nơi mà bọn họ đang chạy hoàn toàn không phải là “đường phố” gì cả, mà là hành lang bên trong ngục giam.
Tiểu Mai lẳng lặng nghĩ.
Sau đó, anh nghe Ellen bỗng tạm dừng cuộc trò chuyện với Vinh Quý, hắn chỉ về phía cánh cửa màu đỏ bên phải và nói: “Tới rồi.”
Vinh Quý vội vàng ra lệnh cho Đại Hoàng dừng xe, xe dừng ổn định rồi thì Ellen tháo dây an toàn, mở cửa và nhanh nhẹn nhảy xuống.
Hắn gõ cửa, hình như bên trong có người, Ellen nói vài câu với đối phương, chờ hắn trở về thì trên tay cầm thêm một chiếc chìa khóa.
Ellen không lên xe mà chỉ vào một chỗ kế bên cánh cửa đỏ phía trước, ý bảo Vinh Quý lái qua đó, còn hắn thì đi qua trước. Vinh Quý thấy hắn dùng chìa khóa trong tay mở cửa ra.
Nhìn ba chiếc xe dừng bên trong, lúc này Vinh Quý mới hiểu ra: À há! Thì ra chỗ này là bãi đỗ xe!
Đại Hoàng vững vàng dừng ở đó, Ellen bảo Tiểu Mai mở cốp xe ra rồi hắn bắt đầu dỡ hàng. Vinh Quý nhanh chóng kéo Tiểu Mai sang hỗ trợ.
Nhà cụ Vương sắp xếp hàng hóa vô cùng chỉnh tề, rất dễ dọn dẹp, không lâu sau, ba người đã đưa hết hàng xuống dưới. Vừa hay lúc này có người đi vào garage, sau khi chào hỏi Ellen thì đối phương nhìn chằm chằm Vinh Quý và Tiểu Mai một phen.
Tiểu Mai vẫn mặc chiếc áo khoác lông to bất thường kia, trông giống hệt chiếc áo trên người Ellen, hai người một cao một thấp, nhìn qua giống như trang phục của hai cha con vậy. Còn Vinh Quý thì mặc áo choàng gió dân tộc truyền thống.
↑
Độ ẩm ở đây không thấp lắm nên Vinh Quý đã “dỡ” mình xuống khỏi lưng Tiểu Mai.
“Con của anh à?” Bộ dạng người máy của Tiểu Mai và Vinh Quý rất rõ ràng, đối phương hỏi như vậy hiển nhiên có ý trêu đùa.
Nhưng Ellen không phản bác mà nở nụ cười, hắn nói: “Không phải con, là cháu trai, chắt trai đấy.”
Người kia vốn định nói giỡn giờ lại bị dọa.
“Thật hả?” Bút người nọ cầm trên tay bị dọa rớt luôn rồi.
Ellen không trả lời mà chỉ cười ái muội.
Vinh Quý để ý thấy nụ cười của hắn biến hóa một cách vi diệu: Khác với nụ cười sang sảng trước mặt mình và người nhà, trước mặt người ngoài, nụ cười của Ellen có một chút… có một chút gì đó khó hình dung.
Ở garage cậu vẫn chưa tìm được từ thích hợp để hình dung, chờ đến khi vào quán bar, Vinh Quý lập tức hiểu ra chút gì đó trong nụ cười của Ellen là gì.
“Vẫn như cũ nhé, tôi ở đây chờ người chuyển hàng, anh đi tìm Giám đốc tính tiền trước đi, sẵn tiện làm một ly ghi vào thẻ của Giám đốc.” Kiểm kê hàng hóa xong, người nọ nói với Ellen.
Ellen gật đầu dẫn theo Vinh Quý và Tiểu Mai đi từ cửa hông vào, băng qua hành lang đầy hàng hóa bừa bộn, bên tai bọn họ nhanh chóng vang lên thứ âm nhạc đinh tai nhức óc.
Xung quanh tối đen, trên nóc là các loại đèn laser lập lòe, vô số trai gái uốn éo cơ thể, người thì khiêu vũ, kẻ thì uống rượu, cứ như khung cảnh ma quỷ đang múa loạn vậy.
Vì cao chưa tới eo của mọi người nên Vinh Quý và Tiểu Mai nhanh chóng bị nhấn chìm trong đám đông. Ngay lúc sợ hãi định bắt lấy tay Tiểu Mai thì cơ thể cậu chợt nhẹ bẫng, Vinh Quý phát hiện cậu được Ellen bế lên.
Cậu được bế lên đặt xuống cái ghế cao trước quầy bar, không lâu sau đó, Tiểu Mai cũng được bế lên ngồi kế bên cậu.
Tiểu Mai mang gương mặt vô cảm bị bế lên, nhìn dáng vẻ “=-=” của anh, Vinh Quý cảm thấy hơi buồn cười, cậu cười hì hì nhìn Tiểu Mai, bỗng cảm giác không còn mất tự nhiên như lúc nãy nữa.
Ellen ngồi ở một bên khác của cậu.
“Cho tôi một ly rượu trắng, còn hai nhóc này…” Ellen nghĩ ngợi: “Cho hai đứa mỗi người một ổ điện, bọn họ cần bổ sung năng lượng.”
Bartender cười tủm tỉm, lập tức mang rượu và ổ điện ra, đối phương đưa ổ điện cho Vinh Quý, còn Ellen thì nhấp một ngụm rượu.
Hiển nhiên, có rất nhiều người ở đây quen biết Ellen, chưa được bao lâu đã có người đi qua chào hỏi hắn. Bị cả nam lẫn nữ vây quanh ở giữa, trên mặt Ellen lại xuất hiện nụ cười mà Vinh Quý không thể hình dung.
Cơ mà, đối ứng với cảnh tượng hiện tại, rốt cuộc cậu cũng biết nên hình dung Ellen như thế nào rồi:
Đúng là một lãng, tử, phong, lưu ~
Hóa ra đây mới là ông Ellen!
Miệng Vinh Quý há to, cậu có cảm giác đã phát hiện ra một khía cạnh khác của vị gia trưởng nghiêm túc nhà mình.
Nhưng Ellen vẫn là Ellen, dù có nhiều người đến bắt chuyện nhưng hắn vẫn không quên Vinh Quý và Tiểu Mai ở bên cạnh. Hắn vừa cẩn thận ngăn chặn những người xung quanh không chen chúc làm hỏng hai người máy nhỏ, vừa tự mình cắm sạc cho bọn họ.
Sau đó, Vinh Quý bèn xem Ellen ứng phó với mọi người xung quanh thế nào, cậu thấy hắn đáp lời từng người một, sau đó mỉm cười tiễn khách, cuối cùng còn thỏa thuận giá cả với một mỹ nữ yểu điệu phong tình theo phong cách góa phụ đen.
↑
Lúc này Vinh Quý mới biết hóa ra “góa phụ đen” kia là giám đốc của quán bar.
“Đây là chắt trai của tôi.” Ellen vẫn giới thiệu về Vinh Quý và Tiểu Mai với cô ta như vậy.
Vinh Quý nghe thấy Ellen nhanh chóng xác nhận với đối phương về ngày giao lô hàng tiếp theo, dưới ánh mắt lưu luyến không rời của mỹ nữ, Ellen uống cạn ly rượu rồi vẫy tay, sau đó dẫn Vinh Quý và Tiểu Mai đi từ cửa sau ra ngoài.
“Bị dọa rồi à?” Lại ngồi trên người Đại Hoàng, thấy đôi mắt đen của người máy nhỏ lóe sáng không ngừng đang lén nhìn mình, Ellen bật cười.
Lần này không phải là nụ cười lãng tử nữa mà là nụ cười ôn hòa của gia trưởng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thế giới của người lớn khá phức tạp, chờ tụi con lớn lên rồi sẽ hiểu.” Sờ cái đầu trọc bóng loáng của người máy nhỏ, Ellen nhanh chóng thắt chặt dây an toàn: “Mau đi thôi, trước khi thẻ thang máy hết hạn sử dụng, ông phải nhanh chóng đưa hai đứa đến nơi ở của mình.”
Đã nhớ kỹ con đường đã đi qua khi nãy, Đại Hoàng nhanh chóng quay trở lại thang máy nơi họ đến.
“Quẹt thẻ thang máy ở đây, đúng rồi, ở đó đó.” Sau khi bước vào thang máy, Ellen bắt đầu hướng dẫn Vinh Quý cách quẹt thẻ: “Thang máy ở đây không hiển thị tầng, trên thẻ thang máy cũng vậy, muốn biết rốt cuộc mình đi tới tầng nào thì chỉ có nước chờ cửa thang máy mở ra mới biết được, thường thì bên cạnh cửa thang máy sẽ có đánh dấu.”
“Ở tầng mà chúng ta vừa rời đi cũng có, nhưng nó bị người ta dùng thuốc màu vẽ lên nên không thấy rõ.” Ellen bổ sung.
“Nào, để ông xem thử nơi ở mà quý bà hào phóng kia cung cấp cho tụi con là ở tầng nào.” Nhìn Vinh Quý quẹt thẻ xong, Ellen nở nụ cười nói: “Hình như tài chính của bà ấy rất mạnh, có khi là phòng ở trên ngục Sao Trời đấy.”
Ngục Sao Trời – ý chỉ những căn phòng trên mặt đất của ngục giam ở thành phố Sao Trời, sau khi được Ellen giải thích thì Vinh Quý đã biết chuyện này.
“Ông chưa từng đến tầng nào ở ngục Sao Trời đâu đó ~” Ellen nói.
Nghe Ellen nói vậy, trong lòng Vinh Quý cũng có chút chờ mong, suy cho cùng thì chuyện này cũng liên quan đến chỗ ở tương lai, vậy nên cậu rất tò mò về nơi ở sắp tới của mình và Tiểu Mai.
Tuy là… đều ở trong ngục giam cả, nhưng chắc ngục giam trên mặt đất sẽ tốt hơn một chút ha? Ít nhất cũng có cửa sổ!
Vinh Quý tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Tính năng của thang máy này vô cùng tốt, khi đứng bên trong hoàn toàn không cảm giác được thang máy đang di chuyển theo hướng nào, nó lại không hiển thị tầng nữa. Cho nên, Vinh Quý thật sự không biết mình đang lên cao hay xuống đất, cậu chỉ biết thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu, sau đó cửa thang máy bỗng mở ra một khe nhỏ.
Lúc này cậu mới ý thức được thang máy ngừng rồi, đã đến tầng có nhà của bà Glara.
Khác với tầng ngầm 99 khi nãy, bên ngoài thang máy…
Tối thui.
Vinh Quý nhớ lại hồi đầu gặp bà Glara, cậu cũng bị căn nhà ma tối thui đó dọa sợ.
Ừ thì… bà Glara… trời sinh đã thích thể loại này hở?
Vinh Quý run rẩy bắt lấy cánh tay Tiểu Mai.
Còn Tiểu Mai…
Một chiếc đèn pin xuất hiện bên dưới cổ tay, “tách” một tiếng, Tiểu Mai mở đèn pin lên. Anh hướng đèn pin lên vị trí ghi chú tầng lầu mà Ellen nói khi nãy.
- 999
Dãy số thình lình xuất hiện khiến ba người nổi gai ốc!
Trời đất! Nhà của bà Glara không những không ở ngục Sao Trời mà ngược lại, nó ở tầng địa ngục thấp nhất sao?
Miệng Vinh Quý lập tức há to.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Bà Glara: Quên nhắc, nhà ở thành phố Sao Trời của già nằm ở tầng hơi thấp một xíu…