“Không phải tinh cầu, cũng không phải phi thuyền, nếu phải tìm một từ để hình dung Joris cho cậu dễ hiểu, cậu có thể xem nó như một tòa kiến trúc lớn, hay là một pháo đài trên không.”
“Toàn bộ tinh cầu trong vũ trụ đều đã tan thành tro bụi, Joris trở thành nơi duy nhất còn tồn tại trong dãy Vĩnh Quang.”
Tiểu Mai vừa nói, vừa vươn tay vẽ trên cát một tòa thành cô đơn, khả năng hội hoạ và khả năng thẩm mỹ của cậu không khác là mấy, nhưng cũng vô cùng chính xác, Vinh Quý nhìn là hiểu ngay.
Nhưng cũng bởi vì nhìn hiểu, thế nên cậu mới ngẩn ngơ.
Lái Đại Hoàng đã lâu, nào là hầm mỏ nào là sông, tưởng rằng bản thân đã đi đến nơi rất xa rất xa, rồi đợi đến khi Tiểu Mai nói cậu cậu mới biết: Thì ra mình vẫn chỉ đang vòng vòng quanh một tòa tháp, chuyện này……này này này——
Vinh Quý cảm thấy hoàn toàn vượt qua khả năng nhận thức của cậu!
Hơn nữa——
Vũ trụ, bị huỷ diệt rồi hả trời?
Cậu hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh được.
Ôm chặt xe kéo của mình, cậu ngồi nhìn chằm chằm hình ảnh trừu tượng trên cát rất lâu, lúc sau mới chỉ vào tầng cuối cùng hỏi: “Chúng ta…… có phải đang ở đây không?”
Ở tầng đáy tháp, Vinh Quý không nghĩ ra được còn có gì tệ hơn được nữa.
Ai ngờ, Tiểu Mai lại lắc đầu.
“Do nhân số ngày càng tăng, thân tháp cũng không ngừng nhân rộng, hiện nay thân tháp đã không còn là kiến trúc đơn như trước nữa, phức tạp hơn nhiều, tổng số tầng đã gấp trăm lần ngày trước.” Tiểu Mai vừa nói vừa vẽ lên cát mấy kiến trúc đơn lẻ, giữa chúng đều có một đường liên kết, trông có vẻ giống nhánh cây. Vẽ xong, Tiểu Mai chỉ về hướng kiến trúc xa cách toà chính xa nhất, một điểm nhỏ trên một nhánh nhỏ nói: “Bây giờ chắc đang ở đây.”
Vinh Quý liếc khoảng cách giữa tháp chính và điểm đó, hồi lâu không nói nên lời.
Sau đó, giọng nói của Tiểu Mai lại vang lên:
“Chủ thể quan trọng nhất vẫn là tháp trắng ở trung tâm, mà toàn thân tháp chính đó nay nằm ở tầng cao nhất, chỉ có rất ít người có thể sống ở đó.”
Mà ở đó, cũng là đỉnh quyền lực của cả tòa tháp —— Câu này âm thầm xẹt qua trong lòng Tiểu Mai, anh không định nói ra.
Vinh Quý cứ cúi thấp đầu nhìn những nét vẽ đơn giản trên đất, nhìn rất lâu rất lâu sau đó mới choàng tỉnh.
“Đã ở trong cùng một tòa tháp, vì sao người trên đó được thấy ánh sáng, mà người bên dưới lại chỉ có thể vĩnh viễn rúc trong bóng tối chứ?” Cậu suy nghĩ: “Phải rồi, Tiểu Mai cậu từng nhắc đến dãy Vĩnh Quang, dãy Vĩnh Quang rốt cuộc là gì? Nghe tên có vẻ là một nơi vĩnh viễn sáng chói……”
Tiểu Mai nhìn cậu, đối với Vinh Quý, đây đúng là một câu hỏi hay hiếm có.
“Ngày cuối cùng của tuần cuối cùng của tháng cuối cùng của năm 1299 theo lịch Farr, các vì sao trên trời vỡ tung như pháo hoa, sao mai rơi từ trên không trung xuống, bụi sao len lỏi trong từng hơi thở con người.
Những đóm lửa của ngôi sao rực cháy không ngừng thiêu đốt, cả vũ trụ quang cảnh thảm thiết, những tộc sót lại của loài người di cư đến dãy Vĩnh Quang.” Tiểu Mai dùng tông giọng bình thản đọc một đoạn văn phức tạp khó hiểu, sau đó anh giải thích: “Đây là một đoạn cuối cùng trong bài luận văn cuối cùng của học giả nổi tiếng thời trước Joris viết. Đại ý là vũ trụ đã huỷ diệt rồi, toàn bộ tinh cầu đều nổ tung, tàn lửa của những ngôi sao bị nổ ấy sẽ cháy mạnh khá lâu, ánh sáng ấy biến thành nguồn sáng vĩnh hằng của toàn vũ trụ.”
“Đó chính là dãy Vĩnh Quang.”
Vinh Quý ngẩng đầu, dường như đang tưởng tượng về cảnh tượng ấy.
“Đoạn văn ấy… nghe ra giống lời báo trước của thần tiên hơn.” Không nghĩ ra được từ tiên tri, Vinh Quý chỉ đành dùng một từ hình dung quê mùa hơn để diễn tả cảm giác của mình.
“Những năm cuối đời của Joris quả thực trầm mê trong tôn giáo.” Tiểu Mai thản nhiên nói.
Vinh Quý lại cúi đầu suy nghĩ một hồi, lâu sau: “Vẫn khó hiểu quá à, nếu cả tòa tháp đều nằm trong dãy Vĩnh Quang, vậy thì ở đâu cũng là ban ngày mới đúng chớ.”
Đây lại là một câu hỏi hay.
Tiểu Mai liếc cậu một cái, bắt đầu tiếp tục sửa chữa tivi, vừa sửa vừa chầm chậm giải thích: “Một phần nguyên nhân là do tài nguyên phân phối không đều, những vật liệu có thể cách ly phóng xạ từ thế giới bên ngoài nhất đều nằm trên tháp chính ban đầu; sau đó vật liệu xây dựng thêm không bằng được vật liệu ban đầu, chỉ có thể áp dụng chế độ phân phối địa điểm cư trú.”
“Một phần nguyên nhân khác, là do ánh sáng từ bên ngoài dù đã qua xử lý lọc lại, thực tế vẫn xảy ra biến dị, những người may mắn sống sót khỏi kiếp nạn dần dần không cách nào chịu đựng được ánh sáng từ thế giới bên ngoài, những người này cuối cùng chuyển đến tầng đáy tháp —— Nơi đó ban đầu hoàn toàn bị đóng kín mít, không có chút ánh sáng nào lọt được vào trong.”
“Một số người sinh ra những đứa trẻ mang khiếm khuyết vẫn sống ở nơi đó đến tận bây giờ.”
“Phạm nhân ban đầu cũng bị nhốt ở đó.”
“Thành phố dưới lòng đất ngày càng lớn, bụi đất từ những ngôi sao ngoài kia cũng được dùng để khai thác xây dựng công trình, quá trình xây dựng công trình dưới lòng đất sử dụng vật liệu khác hoàn toàn với nửa phần trên, cậu có thể lý giải thành quá trình hình thành của một hành tinh.
Tóm lại, lâu dần, thế giới bên trên và thế giới bên dưới lòng đất hoàn toàn được tách thành hai khu vực.”
“Ngay cả dưới lòng đất cũng có sự phân tầng khác nhau, muốn rời khỏi tầng vốn đang ở để sống ở một tầng khác thì phải trả một cái giá nhất định, như chúng ta muốn rời khỏi thành Ngạc Ni đến Yehderhan, phải thoả mãn điều kiện 80000 điểm tích lũy.
Sử dụng điểm tích lũy chỉ là một loại trong vô số quy tắc di cư mà thôi, càng lên trên quy định càng nhiều, càng có nhiều điều kiện hạn chế.”
“Người của vô số tầng dưới lòng đất còn có thể thông qua việc tích lũy điểm và điều kiện khác để đến được tầng trên, thế nhưng muốn dời từ thành lòng đất lên thành phố thiên đường, thì cả điểm tích lũy cũng không giúp được.”
Miệng từ tốn nói, Tiểu Mai cũng dần dừng lại động tác trên tay, gắn tivi vào nguồn điện, màn hình tivi vụt sáng.
Thì ra trong khoảnh khắc trò chuyện, anh đã sửa xong cả tivi rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, Vinh Quý đột nhiên ngây ra.
Trong đó đang phát cảnh trời xanh mây trắng kia.
Đàn chim trắng bay thành đàn tung cánh trên bầu trời xanh vắt kia, lượn qua từng toà nhà cao ốc hiện đại, trong một vài tòa nhà trong suốt, Vinh Quý có thể thấy rõ cả người bên trong.
Những người đó ăn mặc khác hoàn toàn với phong cách thời đại mà cậu ở, là những chiếc áo dài màu trắng sạch sẽ đơn giản mà tinh tế, dáng dấp ung dung tao nhã, người nào cũng đẹp hết trơn á! Nhưng đây không phải là lý do khiến Vinh Quý ngẩn người, cái làm cậu sốc nhất, là ——
“Mấy người này sau lưng sao lại có cánh vậy?” Vinh Quý chỉ bóng người trên màn hình, lập tức quay đầu hỏi Tiểu Mai.
“?” Tiểu Mai nghiêng đầu: “Người khoẻ mạnh không phải đều thế sao?”
Vinh Quý: 囧!!!
Thì ra tui là người tàn tật hả chời?
Hơn nữa……
Biến dị?!
Bất kể là loại nào cũng khó mà chấp nhận ghê, Vinh Quý nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nói với Tiểu Mai: “Tớ…… tớ cảm thấy chúng ta nhất định không phải người cùng quê, không tính tới vũ trụ, chỉ chắc chắn luôn là không cùng hành tinh rồi đó.”
Ánh mắt của cậu khoá chặt vào màn hình, theo cánh chim bay, cậu lại nhìn thấy càng nhiều người, thậm chí nhìn thấy cả người lùn.
Ngay cả người lùn cũng có cánh kìa!
Hơn nữa người ở đấy hình như đều thích màu trắng ghê, quần áo của mọi người màu chủ đạo là màu trắng, chim trắng, áo trắng, nhà trắng……
Vinh Quý tưởng như sắp bị mù trắng rồi nè!!!
Tiểu Mai liếc cậu một cái: “Sự phân hoá của chúng tôi đã hình thành từ lâu rồi, thoái hoá phần cánh là tiêu chuẩn phân hoá sớm nhất, rất lâu trước kia, người không có cánh dần bị phân đến những tinh cầu rất xa khỏi hành tinh mẹ để sinh sống.”
“Hành tinh cậu từng ở có thể chính là một trong số đó.”
“Không thể nào!” Vinh Quý hét lớn.
Nhưng nhìn lại người có cánh trên màn hình tivi, cậu bỗng nhớ đến một từ hay được nghe đến: Thiên Sứ.
Gì mà “Đẹp như thiên sứ vậy đó” ~ “Trông như thiên thần thánh thiện” ~ Nhưng mà, nguồn gốc của thiên thần là mấy tên người chim mọc cánh trong chuyện phương Tây mà ba!
Nghĩ kỹ lại, không phải khá giống người trên tivi đó sao?
Nếu mà mỗi một câu truyện thần thoại đều có nền văn minh lịch sử chân thật tương ứng, thì, thì……
Vinh Quý không xác định nổi nữa.
Cậu theo phản xạ run run vai, nhưng mới run một lát liền nhớ ra, Ơ….. Cơ thể cậu đang dùng không phải cái vốn có mà ha~
Lẽ nào….. Cậu và Tiểu Mai là người trong cùng một không gian vũ trụ, chẳng qua là cậu sống ở nửa cầu Đông, Tiểu Mai ở nửa cầu Tây…của một hành tinh nào đó, hai hành tinh không can thiệp lẫn nhau, nhìn như không có quan hệ gì, thật ra họ là người từ một hành tinh khác phân chia ra, bởi vì không có cánh, bị đuổi khỏi quê hương.
Đâu đó Trái Đất trải qua sự phát triển địa chất thêm mấy lần tận thế tái sinh, những ghi chép ngày xưa đều bị huỷ hết, họ cũng quên mất hành tinh mẹ và đôi cánh, đến trước khi Vinh Quý lâm vào hôn mê, nhà khoa học trên Trái Đất còn đang nỗ lực tìm cách leo lên mặt trăng hòng càng đi sâu vào vũ trụ, sau đó “bùm” một cái——
Vũ trụ nổ tung.
Người còn sót lại được thu nhận bởi tòa tháp trắng khổng lồ, khoang đông lạnh mà cậu đang nằm cũng được dời đến.
Sau đó…..
Vinh Quý đắm chìm trong đủ loại giả thiết, ngây hết cả người.
“Người có cánh có thể trực tiếp nộp đơn xin sinh sống ở thành Thiên Không, hữu dụng hơn điểm tích lũy nhiều, đây là điều kiện xin tốt nhất.” Tiểu Mai đâu ra đó gắn lại nắp tivi phía sau, từ tốn nói.
Mà Vinh Quý đã không nghe được tiếng của anh nữa rồi.
Nhìn chằm chằm màn hình, toàn lực chú ý của cậu đều bị cảnh tượng trong đó hấp dẫn.
Trời xanh, mây trắng, ánh nắng nhu hoà, con người xinh đẹp, trẻ con cười đùa chạy trên thảm cỏ non, còn có cả chim trắng tung bay……
Trừ việc con người trong đó đều có cánh, mọi thứ đều không khác gì ở thế giới của cậu……
Vinh Quý dường như tham lam nhìn lấy màn hình.
Tiểu Mai im lặng.
Sửa tivi xong, anh lại đi làm việc khác, bận cả nửa ngày việc của Vinh Quý, anh còn chưa kịp lấy công cụ của mình ra sắp xếp lại.
Trước khi đi, anh lại nhìn một cái Vinh Quý đang tập trung tinh thần xem tivi và……màn hình tivi trước mặt Vinh Quý.
Cảnh vật vẫn đơn điệu như thế, chỉ là cảnh trời xanh mây trắng bình thường.
Không có đối thoại, không có âm thanh, không có hiệu ứng gì cả.
Thế nhưng lại là tiết mục có tỉ lệ xem cao nhất dưới lòng đất.
Sống ở dưới đáy nơi không thấy được mặt trời, nơi mà sử dụng mọi cách để giả tạo ánh sáng, nơi mà con người có biểu hiện khát vọng hướng đến ánh sáng.
Cũng khó trách tiết mục đơn điệu nhàm chán như thế được mọi người yêu thích.
Thế nhưng——
Muốn đến sống ở nơi tuyệt vời thế này ư? Vậy thì làm việc cho tốt, nghiêm túc mà sống, cố gắng kiếm điểm tích lũy đi.
Hàm ý thực thụ của tiết mục này chính là như thế, như cái bánh lớn, trước những con người đói khát.
Sau đó, càng xem càng nỗ lực, sau đó…..
Càng đói.
Thu lại tầm mắt, Tiểu Mai đi vào phòng trong.