• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“… Đôi mắt cậu xinh đẹp như thế, tựa như viên kim cương đẹp nhất dải ngân hà!!!”

Trên bãi đá mênh mông vang lên “giọng hát” của Vinh Quý.

Khi đã quen với quy luật đạp chân nhằm sinh ra năng lượng lớn nhất, Vinh Quý lại có thể vừa “ca hát” vừa làm việc.

Tiểu Mai đã quen rồi.

Thật là một thói quen đáng sợ!

Trải qua mấy lần gió lớn đáng sợ ở “Breda”, thân thể của họ đã bị tổn hại ở mức độ bất đồng, lần nghiêm trọng nhất là tay trái của Tiểu Mai bị thổi bay, cánh tay máy mới lại chưa kịp chế tạo. Chiếu theo tiến độ hiện tại của họ thì dù Tiểu Mai có dành toàn bộ thời gian nghỉ ngơi vào việc chế tạo ngón tay thì mỗi ngày anh nhiều nhất chỉ có thể chế tạo được một ngón tay, huống chi trong thời gian nghỉ anh còn phải dọn dẹp bánh xích. Theo thời gian trôi qua, bánh xích bị mài mòn ngày càng nghiêm trọng, anh không thể không dành càng nhiều thời gian để sửa chữa, dẫu Vinh Quý đã rất cố gắng giúp đỡ nhưng những thứ cậu có thể giúp được… Nói thực ra là rất ít.

= – =

Tiểu Mai cũng đã quen rồi.

Kết quả là cánh “tay” trái của anh vẫn chưa được thay mới, anh chỉ đành chế tạo một cánh”tay” khá đơn sơ để tạm gắn vào. Cánh “tay” đó ngay cả một ngón tay cũng không có, được tạo ra một là để ngăn chặn cát đất lọt vào chỗ nối, hai là để tiện làm việc, dù sao thì nhiều lúc anh vẫn cần phải thực hiện động tác nâng đồ.

Có điều hiện giờ cánh “tay” này không phải được lắp trên người anh mà là ở trên người của Vinh Quý.

Vinh Quý vừa hát vừa vung cánh tay như cái cờ lê của mình nhẹ nhàng gõ vào đùi, cậu thoạt nhìn không khác thường ngày là mấy, vẫn vô cùng vui vẻ.

Lúc Tiểu Mai đang chuẩn bị lắp cánh tay tạm thời vào cơ thể mình thì Vinh Quý đã nhận ra ngay tức khắc, cậu mau lẹ giành lấy cánh tay kia rồi vặn tay trái của mình xuống đưa cho anh.

“Cậu dùng tay của tớ trước đi, tớ dùng cái này là được rồi!” Cậu vừa nói vừa lẹ làng lấy cánh tay kia gắn lên người mình.

Tháo ra những thứ khác trên người mình thì cậu làm không được, duy chỉ có động tác tháo tay là nhanh, có lẽ là do mỗi ngày cậu đều nhân lúc nghỉ ngơi mà chà lau cơ thể, mỗi ngày đều chà chà, thế là chà hết rỉ sắt trên người đến sáng bóng luôn.

Do vật liệu kém nên hai cánh tay mà Tiểu Mai làm cho cậu không bao lâu đã xuất hiện hiện tượng bong tróc, tuy không ảnh hưởng đến hoạt động nhưng vết rỉ sét loang lỗ vẫn làm cậu rất khó chịu, thế là cậu trộm hỏi Tiểu Mai một ít giấy nhám. Mỗi ngày cậu đều mài mài mài, sau một thời gian bảo dưỡng thì hai cánh tay của cậu nhìn còn mới hơn so với lúc mới vừa làm ra nữa.

Vì thế hôm nay, một cánh tay mới tinh ánh lên kim loại sáng bóng hiện đang được lắp trên người Tiểu Mai.

“Đừng từ chối! Dù sao tớ cũng không cần làm việc gì tỉ mỉ, cũng không cần lái xe, cánh tay này ở trên người cậu có ích hơn ở trên người tớ.” Sợ Tiểu Mai từ chối, Vinh Quý lúc ấy còn nói như thế.

Kỳ thật thì… Tiểu Mai không có ý định từ chối.

Bởi vì Vinh Quý nói đúng.

Cánh tay này ở trên người mình đúng là có ích hơn là ở trên người cậu.

=-=

Khi ấy anh rõ ràng là nghĩ như thế, nhưng khi sử dụng được vài ngày thì anh bắt đầu chú ý đến cánh tay này.

Tay trái bóng loáng và tay phải loang lỗ rỉ sét đối lập tương đối rõ ràng, còn Vinh Quý thì tay phải bóng loáng và cánh tay trái đơn giản như đồ chơi kia cũng đối lập rõ ràng.

Dù chủ động đưa cánh tay trái cho anh, cậu cũng không vì thế mà bỏ qua việc tiếp tục bảo dưỡng cánh tay của mình. Mỗi ngày cậu đều bảo dưỡng cơ thể mình đồng thời còn kéo theo luôn cả Tiểu Mai, mà Tiểu Mai vốn chưa bao giờ tham gia hoạt động này giờ đây cũng không từ chối.

Có lẽ là do cái tay mình đang dùng lúc này là của tên kia chăng?

Những nơi sần sùi đều được giấy nhám đánh bóng, lại dùng vải nhúng dầu bôi thêm một lần, Vinh Quý cẩn thận bảo dưỡng cánh tay của hai người, nhân cơ hội này cậu cũng xử lý luôn cánh tay phải của Tiểu Mai.

Hiếm thấy Tiểu Mai thế mà không phản kháng nha!

“Tay của đàn ông rất quan trọng, rất nhiều cô gái đều thích đàn ông có bàn tay đẹp á, tay của tớ vốn rất đẹp nên dù bây giờ đã biến thành người máy cũng không thể qua loa được.” Vinh Quý vừa bảo dưỡng cánh tay cho Tiểu Mai vừa nói.

Tiểu Mai im thin thít.

Tay phải của anh lúc này quả thật dễ sử dụng hơn trước đây một chút.

Anh không nói điều này với Vinh Quý.

“Đợi khi nào có nhiều thời gian, tôi sẽ làm một cánh tay trái mới cho cậu.” Sau cùng anh nói.

“Thiệt hả? Hì hì, vậy tớ có thể thiết kế màu sắc hông? Cái trước thiệt chẳng đẹp tẹo nào, tớ muốn cái tay màu trắng, giống như đeo bao tay trắng ấy, cậu thấy thế nào? Còn nữa, ngón tay có thể thon một chút hông? Ngón tay bây giờ thật sự là quá – thô – luôn – á!”

Tiểu Mai chỉ nói có một câu mà Vinh Quý đã trả lời lại một đống lớn, thế mà còn tăng thêm thiệt nhiều yêu cầu nữa!

Tiểu Mai: …

Tiểu Mai đã quen rồi.

Rốt cuộc anh cũng không từ chối.

Khi trên đường đi từng tảng nham thạch lớn dần biến thành những mảnh đá vụn, số lần họ gặp phải gió lớn cũng ngày càng ít đi. Không còn lo lắng ban đêm sẽ bị thổi bay nữa, mỗi ngày họ nạp điện thông qua sức gió cũng ngày càng ít, may là đến hôm nay thì họ cũng đã dự trữ đầy đủ năng lượng rồi.

Mấy bình dự trữ năng lượng mà Tiểu Mai chuẩn bị trước đó giờ đã tràn đầy, thậm chí còn thừa năng lượng cho Vinh Quý “hát hò” trong mọi thời tiết.

“Tiểu Mai, chúng ta sắp rời khỏi Breda rồi phải không?” Tuy rằng khuyết thiếu thường thức nhưng về mặt nào đó thì Vinh Quý lại dị thường nhạy cảm.

“Đúng vậy” Tiểu Mai không có phủ nhận. “Căn cứ kết quả dò xét được thì có lẽ hôm nay sẽ rời khỏi khu vực đá vụn.”

“Àaaa!” Vinh Quý kéo dài giọng trả lời.

Sau đó cậu không hát nữa.

Chỉ thấy cậu nghiêm túc nhìn nhìn mặt đất, lại nhìn chằm chằm vào mặt đất, bầu không khí yên tĩnh quỷ dị này cứ thế đi qua cả buổi, cuối cùng khi đá vụn cơ hồ đã biến mất thay vào đó là đất cát dần hiện ra thì cậu mới chợt kêu lên:

“Dừng.”

“Dừng lại!”

Tiểu Mai ngừng xe lại.

Anh không hiểu rõ nhìn Vinh Quý, chỉ thấy cậu cởi dây an toàn ra rồi lập tức nhảy xuống xe.

Cậu xuống xe xong thì đi đi lại lại một hồi lâu, lát sau thì ôm môt tảng đá về.

“Đây là… vật kỷ niệm của Breda?” Phải nói là trải qua mấy ngày qua, Tiểu Mai đã có thể nắm bắt được cách nghĩ của Vinh Quý.

Anh tự cho là vậy.

Nhưng Vinh Quý lại lần nữa nằm ngoài dự đoán của anh.

“Hì hì, không phải đâu.” Vinh Quý lắc đầu: “Vật kỷ niệm thì có cát là đủ rồi.”

“?” Tiểu Mai nghiêng đầu nhìn tảng đá trong tay cậu.

“Hì hì hì! Đây là vật kỷ niệm chúng ta để lại cho Breda á!” Vinh Quý cũng không vòng vo nhiều mà mau chóng đưa ra đáp án.

“Tớ muốn ghi tên của chúng ta lên tảng đá này, sau đó đặt tảng đá ở đây, đây chính là thứ chứng minh chúng ta đã từng tới nơi này!”

Về việc viết gì lên cậu cũng đã nghĩ xong rồi, thuốc nhuộm cũng có sẵn, cậu còn xé một miếng vải nhỏ làm bút lông nữa.

Đoạn cậu giao hết những thứ này cùng với tảng đá cho Tiểu Mai.

“Cậu đưa cho tôi làm gì?” Bị đôi mắt máy tối om của Vinh Quý nhìn chằm chằm đến cả người nổi da gà, Tiểu Mai hơi lui ra sau.

“Đương nhiên là cho cậu viết rồi! Tớ thuận tay trái mà!” Vinh Quý đương nhiên nói.

Người máy mà cũng thuận tay trái sao?

Trong lòng khinh bỉ, Tiểu Mai đến cùng vẫn nhận lấy những thứ Vinh Quý đưa, theo lời cậu mà ghi lên tảng đá dòng chữ “A Quý và Tiểu Mai ngày… tháng…”

Sung sướng ngắm nhìn tảng đá một hồi lâu, lại lôi kéo Tiểu Mai đứng cạnh tảng đá chụp một bức hình, bấy giờ cậu mới đặt tảng đá về chỗ cũ. Vì để tảng đá đứng vững cậu còn gom đất cát chung quanh lại, đắp xung quanh tảng đá rồi mới leo lên xe.

Tiểu Mai khởi động xe, hai người lại lên đường.

“Tiểu Mai, sau này khi chúng ta đến chỗ nào cũng để lại một tảng đá như vậy lúc rời đi nha?”

“Đến đâu cũng lưu một tảng đá như vậy, cậu nói xem sau này người khác nhìn thấy những tảng đá đó sẽ nghĩ như thế nào?”

“Họ nhất định cảm thấy Tiểu Mai và A Quý đã đi qua rất nhiều nơi đúng không?”

“Ha ha ha! Thật chờ mong quá à! Thật chờ mong mấy năm sau có người nhìn thấy chúng, thật không biết họ sẽ nghĩ như thế nào nhỉ!” Mặc sức tưởng tượng về tương lai, Vinh Quý cười ha ha.

Không, họ sẽ không nghĩ rằng hai người đã đi qua rất nhiều nơi. Họ chỉ thắc mắc rằng, a… hai ngươi này thật là kỳ lạ, sao lại chết ở nhiều chỗ như vậy chứ?

Nghe tiếng cười của Vinh Quý, Tiểu Mai chỉ im lặng trả lời câu hỏi của cậu.

Tảng đá Vinh Quý đặt ở đó giống như một tấm mộ bia, đống cát vì cố định tảng đá mà vây lại giống như một nấm mồ, huống chi trên “mộ bia” còn viết tên hai người, vì thế…

Những thứ như ngôi mộ, nghĩa địa và bia mộ cũng không phải chỉ có ở thời đại của Vinh Quý.

Ở đây cũng không ngoại lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK