Edit + Beta: V
Vinh Quý kinh ngạc quay đầu lại, cậu thật sự rất bất ngờ.
Còn Tiểu Mai thì bình tĩnh hơn nhiều, gương mặt kim loại và đôi mắt màu lam của người máy nhỏ phản chiếu trên kính xe, anh không tỏ vẻ gì cả.
Thế nên, thay vì nói anh rất thản nhiên thì chi bằng nói là anh đã sớm đoán được rồi.
Đôi chân nhỏ cẩn thận nhấc lên để không chạm vào tấm thảm phủ ren trên xe, cô bé cúi đầu nhìn đôi giày dơ của mình, sau một lúc lại nói: “Hai anh chạy đến cửa hàng của em… là để mua thứ gì đúng không? Có người giới thiệu hai anh tới đấy ạ? Giờ nhà em thành ra như vầy rồi… khách đến từ bên ngoài sẽ không ghé thăm nên hoàn toàn nhờ vào sự giới thiệu của mấy người bạn của ba, em bán một số thuốc mà ba đã chế nên có thể miễn cưỡng sống qua ngày.”
“Hai anh muốn mua thuốc gì? Nếu không quá hạn sử dụng thì em có thể bán giá ưu đãi cho các anh, nếu quá hạn thì… em giữ lại bán cho người khác.”
Vinh Quý: “…”
Mới bây lớn mà bán thuốc quá hạn sử dụng… hình như không tốt lắm đâu à nha.
Cơ mà, cô gái nhỏ không cha không mẹ, cũng không được hưởng chính sách phúc lợi, nếu không bán thuốc quá hạn sử dụng thì em ấy biết làm gì để kiếm sống đây?
Cũng từng trải qua phận cô nhi nên Vinh Quý rất đồng cảm với cô bé.
Suy nghĩ của cậu hiện rõ trên mặt, thấy Vinh Quý không hỏi nữa thì Tiểu Mai chợt nói: “Chúng tôi cần dịch dinh dưỡng cường lực, chỗ em có không?”
Thái độ của Tiểu Mai như người đang xử lý việc công, giọng điệu của anh khi nói chuyện chẳng khác gì hai cửa hàng trước đó cả, cũng không bởi vì chủ cửa hàng hiện tại là một bé gái mà thay đổi.
Cô bé vươn tay lau nước mắt, em lấy một quyển vở rách nát trong túi trước ngực ra, nghiêm túc lật vài trang, sau đó tỏ vẻ người lớn đáp lời Tiểu Mai: “Dạ có, nhưng tất cả đều quá hạn sử dụng rồi.”
“Quá hạn sử dụng cũng được, bình thường em bán bao nhiêu tiền, tôi mua giá gốc.” Tiểu Mai bình tĩnh nói, nhưng qua tai Vinh Quý thì chỉ có một chữ – giàu.
Không hổ là… nam người máy thi đậu chứng chỉ thợ rèn và nhận được mức lương cao ngất.
Đầu óc Vinh Quý rất đơn giản, nghe Tiểu Mai nói thì cậu chỉ nghĩ nhiều nhất là thế, nhưng cô bé kia nhảy số nhanh hơn cậu.
Sau khi nghe Tiểu Mai nói vậy, em lập tức ngẩng đầu lên: “Anh muốn mua thuốc quá hạn sử dụng làm gì? Chẳng lẽ…”
“Anh là thầy thuốc có thể phục chế lại sao?”
Vinh Quý: = 口 =!
Hóa ra còn nghĩ được vậy luôn hở?
Vinh Quý xoay qua nhìn Tiểu Mai: Mặt Tiểu Mai vẫn trơ ra như vậy… không có biểu cảm gì hết trơn á.
“Theo lý thuyết thì chỉ cần có thành phẩm thì có thể phục chế được.” Để giữ thể diện cho Vinh Quý, Tiểu Mai giải thích.
Không hổ là Tiểu Mai – Vinh Quý lập tức gật đầu.
Tự mình làm là tốt nhất ~ Thật ra Vinh Qúy không muốn rời khỏi thành phố sớm như vậy, cậu chỉ nghĩ: Thầy thuốc ở thành phố này có thể tạo ra thuốc bất lão, có thể tạo ra sự cố y tế khiến zombie tràn lan… Khụ khụ, tuy con gái của người khởi xướng đang ở trong xe, nhưng dù sao thì sự thật vẫn là sự thật, hơn nữa mới nãy cậu nghe thuốc quá hạn sử dụng gì đó… Vinh Quý cảm thấy mấy cửa hàng thuốc bây giờ không đáng tin xíu nào, cậu vẫn cảm thấy Tiểu Mai đáng tin hơn mấy thầy thuốc bên ngoài nhiều ~
Suốt cả hành trình Vinh Quý chưa từng thấy việc gì có thể làm khó Tiểu Mai, cậu nhanh chóng bị Tiểu Mai thuyết phục.
Nhưng cô bé ngồi phía sau có mắt nhìn hơn cậu nhiều, em hít mũi, đôi mắt to dán chặt vào… cái ót của Tiểu Mai, tiếp tục hỏi: “Thuốc ở thành phố Cicero không dùng dược liệu thông thường chế ra, dược liệu nơi đây hoàn toàn được tạo ra từ thực vật.
Một viên thuốc trông có vẻ đơn giản, nhưng trong lúc điều chế phải sử dụng hàng trăm phương pháp bí mật, mỗi loại thành phần đều sử dụng dược liệu khác nhau và nhiệt độ đun nấu khác nhau… Thời gian không giống nhau thì hiệu quả dược liệu cũng không giống nhau, sở dĩ thuốc ở thành phố Cicero khó tìm vì thuốc của bọn em hoàn toàn không thể phục chế! Máy móc ngoài kia không thể phân tách các thành phần thuốc được!”
“Thuốc bình thường đã khó điều chế, chứ đừng nói là dịch dinh dưỡng cường lực! Dịch dinh dưỡng cường lực yêu cầu kỹ năng và kinh nghiệm của thầy thuốc cực kỳ cao, thầy thuốc trong thành phố có thể chế tạo ra dịch dinh dưỡng cường lực không quá bốn người, ba của em là giỏi nhất trong số đó!”
Dù đang trong tình cảnh như vậy, song từ giọng điệu của cô bé có thể dễ dàng nhìn thấy sự kiêu ngạo trong đó.
Em đang kiêu ngạo vì ba của mình!
“Đúng là hơi khó, nhưng không phải hoàn toàn không làm được.” Tiểu Mai hoàn toàn không định giải thích nhiều với cô bé, anh quay đầu lại, đôi mắt mang màu của bầu trời lần đầu tiên nhìn thẳng vào bé gái kia, anh bình tĩnh hỏi: “Em chỉ cần nói có thể bán cho tôi hay không, với lại bán bao nhiêu là được.”
Khác với Vinh Quý khiến người ta không cảm nhận ra đây là người máy, rõ ràng vẻ ngoài của Tiểu Mai và Vinh Quý giống nhau, song anh lại mang đến cảm giác lạnh băng như máy móc, dường như không nhìn ra dấu hiệu của người sống.
Bị ánh nhìn lạnh lùng của Tiểu Mai nhìn chằm chằm, cô gái nhỏ hơi co rúm mình lại một chút.
Vinh Quý thấy em siết chặt nắm tay như đang cổ vũ bản thân, sau đó lại ngẩng đầu lên dũng cảm nhìn thẳng Tiểu Mai: “Em không cần tiền, em có thể tặng thuốc miễn phí cho anh, nhưng đổi lại, anh phải dạy em cách điều chế dịch dinh dưỡng cường lực!”
Đôi mắt mang màu của bầu trời nhìn cô gái nhỏ.
Lúc này, Vinh Quý ngồi kế bên cũng sốt ruột theo.
Cho đến khi Tiểu Mai nói: “Được.”
Vì vậy, Vinh Quý và cô bé đồng loạt thở phào một hơi.
Có một lời hứa hẹn như vậy, quan hệ giữa Vinh Quý và bé gái lập tức trở nên thân thiết hơn nhiều, cậu ngồi quỳ trên ghế phó lái, hai cánh tay máy ôm lấy ghế ngồi, cậu xoay hẳn người về sau nói chuyện phiếm với cô bé.
“Sao em lại muốn theo Tiểu Mai học cách điều chế dịch dinh dưỡng cường lực vậy? Em học được không?” Vừa nói xong Vinh Quý lập tức hối hận.
Tiêu rồi, em ấy nhỏ như vậy có lẽ chưa bắt đầu đi học ~ ba lại qua đời, là đột ngột qua đời, nên trước khi qua đời còn chưa kịp dạy em ấy cũng không chừng!
Đúng thật là, cái hay không nói, lại đi nói cái dở – Vinh Quý thầm mắng bản thân.
Nhưng nhìn cô bé không có vẻ gì là bị đả kích cả mà ngược lại, bởi vì Tiểu Mai đồng ý với yêu cầu của mình nên em yên lòng hẳn, vẻ mặt cũng nhẹ nhàng hơn trước nhiều: “Ở thành phố Cicero, cơ bản mỗi nhà đều mở tiệm thuốc, tuy rất nhiều phương pháp điều chế thuốc đều công khai, nhưng vì chi tiết không giống nhau nên mỗi nhà thuốc cũng không giống nhau, có rất nhiều phương pháp bí truyền, để truyền thừa phương pháp ấy mà mỗi đứa bé khi biết đi đều bắt đầu chơi đùa trong phòng làm việc ở nhà.”
“Món đồ chơi đầu tiên của tụi em là ống nghiệm, đây là vật chứa thường dùng nhất khi chế thuốc.”
Bé gái tự thuật lại truyền thống ở thành phố mình, vẻ mặt đầy hoài niệm.
Song, khi nói về bản thân…
“Em cũng có một cái, nhưng mà…”
Cô bé vốn đang kể lưu loát đột nhiên ngẩn người, Vinh Quý nhìn thấy hai giọt nước xuất hiện ở khóe mắt của em, em chớp mắt, sau đó bật khóc.
“Em cầm mạnh quá nên ống nghiệm vỡ rồi!”
Vinh Quý: À ờ, nghe có vẻ… rất đau đó! Nhưng chỉ vì chuyện này thôi mà em ấy có cần khóc nức nở như vậy không?
Tuy đồng cảm, cơ mà Vinh Quý cảm thấy hơi khó hiểu.
Lời sau đó của cô bé khiến Vinh Quý lại càng khó hiểu hơn: “Mới nãy anh nhìn thấy mẹ em rồi đúng không? Mẹ em đẹp lắm, năm đó mẹ em là người xinh đẹp nhất thành phố Cicero đấy!”
Vinh Quý:?
“Còn ba em… ông ấy… rất bình thường, nhưng ba em học giỏi.”
Vinh Quý:??
“Khi lớn bằng tuổi em thì ông nội em qua đời, chẳng những ba em kế thừa sự nghiệp mà còn mở rộng cửa hàng gấp đôi nữa.”
“Ba em là thầy thuốc tuyệt nhất thành phố Cicero!”
Vinh Quý:???
Hàng loạt dấu chấm hỏi nhảy ra, Vinh Quý cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của cô nhóc.
Cho đến khi…
“Mẹ xinh đẹp gả cho ba thông minh, lúc ấy mọi người đều nói con của hai người nhất định sẽ vừa thông minh vừa xinh đẹp.
Cơ mà…” Nước mắt chợt dừng, song trong giây lát nó lại trào ra như đê vỡ!
“Cơ mà mặt em lại giống ba, đầu óc lại giống mẹ!
Vinh Quý: =-=
“Ưu điểm duy nhất của mẹ em là xinh đẹp, còn lại bà không biết gì hết, làm việc nhà cũng không xong, anh thấy khăn trải bàn trong phòng bếp nhà em đẹp đúng không?”
“Đúng, đúng là rất đẹp.” Còn rất nữ tính nữa, Vinh Quý thầm bổ sung trong lòng.
“Tất cả do ba em làm hết đấy.” Cô bé vừa khóc vừa nói.
Vinh Quý: “…”
“Anh thấy quần áo của ba em vừa đẹp và vừa thời thượng đúng không? Chôn dưới đất lâu như vậy, quần áo của người ta rách tả tơi hết trơn, còn quần áo của ba mẹ em vẫn còn xài được lắm.”
Vinh Quý: “Rất bền, trông cũng rất thời thượng…” Ngoài miệng nói vậy chớ thật ra trong lòng Vinh Quý đã có một dự cảm bất ổn, sau đó quả nhiên…
“Quần áo cũng là do ba em làm, quần áo của ba, váy của mẹ, còn có đồ của em, quần lót của Nini nhỏ đều do ba em may hết.” Cô bé tiếp tục lau nước mắt.
Lưu ý bổ sung, sau này Vinh Quý mới biết: Nini nhỏ là con búp bê trên giường.
Vinh Quý: “…”
Cái kiểu mà một người vạn năng cái gì cũng biết làm, còn một người ngoại trừ xinh đẹp ra thì không biết làm gì cả sao mà nó… hơi quen quen nhỉ?
Vinh Quý nhịn không được nhìn sang Tiểu Mai, sau đó…
“Đùng” – chạm mắt với Tiểu Mai rồi.
Tớ… ngoại trừ đẹp ra tớ còn biết ca hát nữa mà! Vinh Quý nhìn Tiểu Mai bằng ánh mắt đáng thương.
Tiểu Mai: “…”
Tiểu Mai dứt khoát quay đầu lại.
“Tóm lại, diện mạo em bình thường giống ba, đầu óc thì… rỗng tuếch giống mẹ.
Những thứ ba em dạy em không học được, em muốn dựa vào nhan sắc lừa một cậu con rể tài giỏi để kế thừa gia nghiệp, cơ mà nhìn đi nhìn lại thì cũng không được luôn.” Nhắc tới chuyện đau lòng, cô bé khóc nức nở, nước mũi nhỏ lên tay đang cầm đôi giày dơ của em.
Tuy giày dơ rồi, nhưng đường may tinh tế, mặt trên có thêu một bông hoa nhỏ, cái giày này cũng là thành phẩm của ba cô bé nhỉ?
Trong đầu Vinh Quý hiện lên hình ảnh zombie đeo kính, gương mặt kia dần trùng khớp với người đàn ông trung niên ở bức ảnh trong phòng bé gái.
Bỏ qua gương mặt xanh xao và cứng đờ, dần dần biến thành gương mặt nghiêm túc xen lẫn chút dịu dàng.
Còn nữ zombie kia, nghĩ kỹ lại thì đúng là xinh đẹp thật đấy ~
Lòng Vinh Quý mềm nhũn, cậu đưa khăn tay nhỏ cho cô bé.
“Đừng khóc mà ~ nước mắt nước mũi tèm lem không đẹp đâu ~”
“Em đừng lo, nhà tụi anh cũng vậy… Anh không biết làm gì hết, còn Tiểu Mai thì giỏi lắm! Cậu ấy nhất định có thể làm được dịch dinh dưỡng cường lực, em phải cố gắng học nha! Chẳng may… chẳng may em thật sự không học được giống anh thì còn có anh nữa mà ~”
“Anh sẽ chỉ em cách sửa soạn ~ người ta thường nói muốn đẹp thì ngoài nhan sắc trời cho ra thì cần phải biết sửa soạn.
Anh sẽ dạy em bảo dưỡng nhan sắc thế nào, ăn mặc ra sao, tương lai em có thể dùng sắc đẹp của mình kéo một người bạn trai thông minh về hỗ trợ!”
Là một người chân tay vụng về, không ai có thể hiểu nỗi khổ “cố gắng đến mấy cũng học không vô” như Vinh Quý.
Cậu không nói với cô bé mấy lời sáo rỗng như “Em làm được” hay “Chắc chắn em sẽ học được”… mà cậu đưa ra một lối đi khác để cô bé cân nhắc.
Nghĩ là làm, giờ cậu bắt đầu lên kế hoạch sửa soạn cho cô bé.
Nghe Vinh Quý liến thoắng giới thiệu các loại phương pháp, cô bé nắm chặt khăn tay lụa, nước mắt nước mũi vẫn còn ở trên mặt, nhưng đôi mắt óng ánh nước lại nhìn chằm chằm Vinh Quý, hoàn toàn bị lời nói của cậu hấp dẫn.
Vinh Quý như vậy khiến cô bé thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, các phương pháp mà Vinh Quý nói phức tạp quá, vượt qua phạm vi hiểu biết của cô bé nên em hơi khó hiểu.
Song nghe không hiểu cũng không cản được cô bé tiếp tục lắng nghe.
Nhìn bé gái lắng nghe mình nói, nước mắt nước mũi trên mặt sắp khô queo, Vinh Quý đành phải vươn tay cầm chiếc khăn vừa nãy mới đưa cô nhóc, cẩn thận lau mặt giúp em.
Dùng sức xì mũi vào khăn tay mà Vinh Quý đưa đến trước mặt, sau khi cậu lấy ra thì em thử hít mũi vài cái: Thông thoáng rồi.
Tiếp đến…
Hai mắt em sáng lấp lánh nhìn Vinh Quý, lại nhìn sang Tiểu Mai vẫn luôn bình tĩnh, em bỗng nói: “Hai anh giống ba mẹ em quá!”
Vinh Quý: “…”
Tiểu Mai: =-=
Dứt lời, tâm trạng em chợt vui vẻ trở lại: “Về nhà đi! Sau khi về nhà em lập tức đến kho hàng của ba lấy một lô dịch dinh dưỡng cường lực cuối cùng đưa cho anh.”
Trong tay Vinh Quý đang cầm chiếc khăn dính đầy nước mắt nước mũi nặng trịch, cậu cạn lời.
Nhưng vầy thì sao? Em ấy vui là được.
Vinh Quý nghiêng đầu đặt khăn tay lên đầu Tiểu Hắc, cậu quyết định về giặt sạch rồi tái sử dụng, thứ cần phải giặt không chỉ có khăn tay, cô nhóc cũng có rất nhiều đồ cần phải tẩy rửa đấy ~
Công việc tiếp theo của Tiểu Mai là phân tích thành phần trong dịch dinh dưỡng cường lực mà ba cô bé để lại, cậu hoàn toàn không giúp được gì, nhưng không giúp được gì cũng không thể ở không hoài được ~
Trong khoảng thời gian này, cậu giúp cô bé cọ sạch nhà vệ sinh.
Nhớ đến khăn trải bàn dơ bẩn trong bếp, nhớ đến chén dĩa dính đầy chất nhầy màu xanh lục sau khi rửa đi rửa lại… Vinh Quý yên lặng tính toán khối lượng công việc sắp tới của mình.
—
Tác giả có lời muốn nói:
A Quý kìm lòng không được thay mình và Tiểu Mai vô: Không ổn rồi! Ví dụ mà cô bé đưa ra sao mà thảm quá, nếu đổi lại là cậu và Tiểu Mai…
Chỉ số thông minh giống Tiểu Mai, diện mạo giống A Quý = Đích đến của đời người! Không thành vấn đề!
Chỉ số thông minh giống A Quý, diện mạo giống Tiểu Mai = Dựa vào nhan sắc chinh phục thế giới!
Chỉ số thông minh giống A Quý, diện mạo cũng giống A Quý = … =-= đừng lo, hãy nhanh chóng tìm một Tiểu Mai khác.
Tóm lại, gia đình tụi tui không có khuyết điểm ~
A Quý yên tâm.
︿( ̄︶ ̄)︿.
Danh Sách Chương: