“Quả táo” ấy được Vinh Quý cất cẩn thận trước ngực mình.
Cái lần thiếu nguyên liệu đến mức phải lấy chỗ này đắp chỗ kia, trước ngực cậu bị khoét một lỗ, Vinh Quý lập tức phát huy sáng tạo bảo Tiểu Mai sửa thành không gian chứa đồ. Lúc khoét xong Vinh Quý còn tuyên bố sẽ dùng để cất giữ báu vật quan trọng nhất.
Chỗ không mấy lớn, nhưng Vinh Quý cũng không có bao nhiêu “báu vật quan trọng nhất”.
Hiện nay bên trong đựng gì Tiểu Mai đều biết hết, chỉ có thể là hai thứ: con chip chứa phim ảnh mà các bạn ở cô nhi viện quay lại, ảnh chứng cứ chụp lúc họ vi phạm luật giao thông bị phạt, còn lại cũng chỉ có quả táo này.
Một mình quả táo này thôi đã chiếm hết không gian vốn không lớn của ngăn chứa đồ.
Tuy rằng đưa quả táo cho cậu nhưng đến tận bây giờ Tiểu Mai vẫn không biết cậu định dùng nó để làm gì.
Đã đi hai ngày hai ngày liên tục kể từ khi khởi hành, trong lúc đó không ít lần Vinh Quý lấy quả táo ra ngắm nghía, anh cũng nhìn thấy được sự thay đổi màu sắc của nó.
Vừa mới mua về có hơi xanh, sau đó lại vàng đi, bây giờ thì thành màu đỏ rồi.
Nói thật thì, anh cũng không biết quả táo này có gì hay ho, nếu đó là dầu máy, anh còn có xíu hứng thú.
“Từ xanh non đến khi chín mọng, quả táo này bây giờ chắc chắn đang tỏa ra mùi vị vô cùng ngọt ngào.” Giọng nói của Vinh Quý bên cạnh truyền đến, Tiểu Mai liền biết: Xem, tên nhóc này lại đang nghịch táo.
Cậu ta rõ ràng không ngửi được mùi– Tiểu Mai nghĩ thầm không nói.
“Càng nhìn càng thấy giống táo ở chỗ của tớ, không biết ở đây không có ánh sáng mặt trời thì táo trồng kiểu gì, ở chỗ tớ đều trồng táo dưới ánh nắng mặt trời đó.”
“Tiểu Mai, cậu từng nhìn thấy táo dưới ánh nắng chưa?” Vinh Quý tiếp tục xúc động nhìn quả táo trong lòng bàn tay mình, tiếp tục nhớ lại những năm tháng ấy.
Chưa từng thấy, dù sao có ai lại trồng loại trái cây ít lợi nhuận như vậy trên đất trồng quý giá chứ?
Nhưng anh từng thấy quả thủy tinh, không chỉ hình dạng như thủy tinh, hoa của loại quả đó cũng y hệt thủy tinh, so với táo……quả đá đẹp hơn nhiều.
Đó là loại trái cây xứng đáng với giá trị đắt đỏ của đất.
“Hoa của cây táo đẹp lắm nha! Viện mồ côi của bọn tớ có một cây táo, mỗi lần bắt đầu kết trái, bọn mình mỗi đứa đều phụ trách nhận một trái táo, dùng giấy nhựa cắt thành hình tên bọn tớ, sau đó dán lên quả táo mình phụ trách, đợi khi quả chín rồi, quả táo ấy sẽ xuất hiện tên của bọn tớ!”
“Quả mọng săn chắc căng mọng dưới ánh sáng mặt trời……rất đẹp.” Vinh Quý vừa nói vừa nhìn quả táo trong tay.
“Lúc ban đầu, mỗi người bọn tớ đều chỉ được chia một quả thôi, còn lại đều phải đem bán, khi ấy thật sự không nỡ ăn mất quả táo duy nhất, tớ liền vô ý khiến nó hỏng mất. “
“Tiểu Mai cậu biết không? Mùi táo hư thơm lắm á ~ Nếu không phải sợ lãng phí, tớ còn muốn cố tình để hỏng vài quả để ngửi cho đã~”
Vậy cậu sắp lại được ngửi “mùi hương nhung nhớ” đó rồi – -Lại liếc quả táo trên tay Vinh Quý, Tiểu Mai thầm nghĩ.
Quả táo đó đã chín hết mức, dần héo dần đi rồi.
Vậy nên tên này cứ muốn có một quả táo chính là vì muốn để nó quá hạn rồi hư, sau đó ngửi mùi táo hư?
Vừa nghĩ đến chính mình ở cạnh một tên người máy suốt ngày mang theo quả táo thối rữa bên mình, Tiểu Mai lại liếc cậu ta lần nữa.
Chỉ là một cái chớp mắt, ai ngờ Vinh Quý dường như hiểu được ý của anh, xoay đầu sang nhìn lại.
“Tiểu Mai, cậu đang lo rằng tớ sẽ mang theo quả táo hư đi cạnh cậu mỗi ngày hả?”
Nói xong, Vinh Quý chợt cười.
“Yên tâm đi, đồ Tiểu Mai tặng cho tớ, món quà quý giá như vậy sao có thể để nó hỏng chứ ~”
“Quả táo này tớ dành để cho hai ta cùng ăn cơ, ban đầu muốn mua táo cũng vì vậy đó.”
“Cậu xem, cơ thể người máy của chúng ta đang dùng không phải đã được sửa chữa nhiều lần ở thành Ngạc Ni sao? Còn sạc pin mỗi ngày ở thành Ngạc Ni nữa, theo ý của tớ, chúng ta cũng xem như ăn qua món đặc sản ở thành Ngạc Ni rồi. Còn cơ thể thật của hai chúng ta, vẫn luôn bị chôn dưới đất cả ánh nắng mặt trời cũng chưa được phơi, giống y chang cái xác vậy đó, năng lượng sống mỗi ngày vẫn chỉ có đậu đất mà Tiểu Mai cậu trồng lúc trước thôi, cả món địa phương cũng chưa ăn qua, thiệt thòi cỡ nào!”
“Sau đó tớ nhìn thấy táo!”
“Nước bọn tớ trên đó có một câu tục ngữ: Mỗi ngày một quả táo, bác sĩ sẽ xa rời bạn, ý là táo có thể chữa bệnh đó!”
“Vừa là trái cây đặc trưng của thành Ngạc Ni, vừa có thể chữa bệnh, còn rất giống trái cây lúc trước tớ thích ăn nhất, tớ liền mong để cơ thể chúng mình được ăn thử nó.”
“Hơn nữa –“
“Lần cuối tớ mát xa cho cơ thể hai chúng ta, cứ cảm thấy có chút quầng thâm, lạ thiệt, rõ ràng mỗi ngày đều ngủ mà ~ Tớ liền nghĩ đến cách chữa quầng thâm.”
“Chính là cắt táo thành miếng dán lên mắt có thể giảm nhẹ quầng thâm?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ~” Nói đến đây, Vinh Quý đắc ý đến cười ra tiếng.
Sau đó Tiểu Mai cạn lời luôn
Thật ra, lý do cuối cùng mới là nguyên do chân chính khiến cậu ta muốn mua táo.
Tiểu Mai thấu rồi.
Kế đó, Vinh Quý bắt đầu kéo Tiểu Mai nghiên cứu vấn đề “Đại Cương Phương Pháp Tận Dụng Triệt Để Quả Táo Duy Nhất.”
Đề nghị đem cơ thể từ trong khoang đông lạnh ra đắp mặt nạ mắt bị Tiểu Mai trực tiếp bác bỏ, nhưng đề nghị vẫn lại được đem ra mổ xẻ, một quả táo chia ra hai nửa, ép thành hai ly nước trái cây theo tỷ lệ trung bình, hai ly nước ép trái cây theo đường ống hút rút vào cơ thể hai người họ.
“A ~ Tiểu Mai, tớ vẫn cảm nhận được hương vị nước trái cây.” Chính mắt nhìn thấy nước trái cây màu sắc thuận theo đường ống được hút vào trong cơ thể mình, Vinh Quý nhắm “mắt”, đắm chìm trong cảm giác ấy: “Chua chua, ngọt ngọt, còn có mùi hơi mốc…… Ừm…… Tớ đoán là mùi vị còn dư của đậu đất trong ống dẫn?”
Giả vờ giả vịt, Vinh Quý nói ra kết luận của mình.
Tiểu Mai chỉ liếc xéo cậu.
Sao có thể cảm nhận mùi vị khi đã rời khỏi cơ thể thực chứ?! Thu dọn xong máy móc, Tiểu Mai tiếp tục dọn dẹp, lạ thật, ngay trong khoảnh khắc này.
Anh thật sự cảm nhận được vị ngọt.
Độ chua rất thấp, độ ngọt rất cao, không hề có mùi mốc.
Tiểu Mai ngây ra.
Sau đó, anh liền tiếp tục động tác thu dọn, dẹp máy dẫn dịch vào.
Anh đúc kết cảm giác kỳ lạ này thành “hiệu ứng ám chỉ”. Khi một người ở bên cạnh không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói, sẽ tạo ra một loại ám chỉ, người bị ám chỉ dễ dàng cảm nhận được cảm giác và cảm xúc của người ám chỉ.
Tuy rằng việc bị Vinh Quý ám chỉ thành công nghe khá là khó tin, nhưng ngoại trừ lý do này ra, anh càng khó mà tin vào lý do rằng tinh thần và thể xác còn có chút liên hệ nào.
Anh đã thoát khỏi sự ràng buộc của cơ thể quá lâu rồi.
Nếu như bất kể ra sao đều phải thoát khỏi sự trói buộc của thể xác, vậy vì sao không rời đi ngay từ đầu?
Dù sao thì xác thịt là một loại cội nguồn tội ác.
Yên lặng nhìn Vinh Quý vừa nhìn vừa lòng vòng chạy nhảy qua lại, rõ ràng cái gì cũng không chạm vào được mà vẫn cố chấp không chịu rời xa, Tiểu Mai nghĩ: Có lẽ, đến thành Yehderhan thật sự là một quyết định chính xác của anh.
Nói thế nào thì chuyên gia người lùn có trình độ luyện rèn cao thật ra sống dưới lòng đất.
Nếu có thể gặp được họ, hoặc học được phương thức chế tạo của đối phương, hay là anh có thể nhanh chóng đạt được “cơ thể vô tội” chân chính.
Thế nên, lần này đến đây……chính là vì thúc đẩy anh nhanh chóng hoàn thành tiến độ lịch sử?”
Hay là vì để anh hiểu rõ một thế giới khác trước đây anh chưa từng biết đến?
Cắm ở nguồn điện trên chiếc Đại Hoàng, Tiểu Mai suy nghĩ suốt đêm.
Vẫn chưa có kết luận.
Nhưng mà, dù sao cũng không phải vì để anh gặp được tên này — Suy tư cuối cùng kết thúc ngay giây phút Tiểu Mai nhìn thấy Vinh Quý bên cạnh.
Rõ ràng là đang sạc điện, vì hưởng thụ không gian riêng tư, anh còn cố ý thêm một nguồn sạc, nhưng tên này mỗi lần sạc điện đều quen dựa vào gần mình, sửa sao cũng sửa không được.
Đặt Vinh Quý xuống nguồn điện kế bên, Tiểu Mai vặn lại ốc vít của bản thân, sau đó tắt máy nghỉ ngơi.
Sau khi họ đã di chuyển cả ngày, Tiểu Hắc là thứ đầu tiên không toàn thây “kacha” một tiếng, sau đó liền bắt đầu lần lượt phát những bài hát giai điệu giật giật.
Chắc là do tín hiệu không tốt.
Nhưng Vinh Quý cũng không chê nó, bất kể Tiểu Hắc hát “tao nhã bao nhiêu”, cậu vẫn bật công tắc, để nó tự do phát những đoạn nhạc như là nhạc nền nhà ma trong phim……
Tiểu Mai không có ý kiến gì với hành động của cậu.
Vinh Quý tự động hiểu hành vi của Tiểu Mai thành săn sóc, không hề biết thật ra là anh chỉ chọn một trong hai bài toán khó.
Hoặc là nghe máy phát nhạc Tiểu Hắc, hoặc là máy phát nhạc Vinh Quý.
Anh chỉ là lý trí lựa chọn máy cát sét Tiểu Hắc mà thôi.
Dù sao máy Vinh Quý trên cơ bản chỉ có đài âm nhạc, mỗi ngày phát tuần hoàn một bài hát tẩy não, mà tiết mục của máy Tiểu Hắc phong phú hơn hẳn.
Hơn hết, máy Tiểu Hắc có thể “chết đi sống lại”, nó như vậy đánh dấu rằng họ đã tiến vào phạm vi sâu trong thành Yehderhan.
Xe trên đường nhiều hơn, Vinh Quý lát sau liền biết tại sao có nhiều xe như vậy:
Trong số tiết mục của Tiểu Hắc có kênh phục vụ chỉ đường, ở đây, thường xuyên có thể nghe thấy có người gọi đến, nói rõ bản thân đang ở đoạn đường nào muốn đến nơi nào, nếu có xe trùng hợp thuận đường có thể ké một đoạn.
Đương nhiên là phải thu tiền.
Đúng là dịch vụ gọi xe phiên bản thế giới khác! Hơn nữa là phiên bản sẽ không khiến đài phát thanh đóng cửa!
Vinh Quý khi ấy rất hưng phấn.
Thú vị biết bao! Cậu và Tiểu Mai cũng đúng lúc thiếu tiền.
Bấy giờ cậu liền cổ vũ Tiểu Mai nhận việc.
Tiểu Mai ban đầu không chịu làm, thế nhưng chịu không nổi sự dày vò của cậu, cuối cùng cũng lái xe “nhận việc”.
Về cơ bản là vô ích —
Đại Hoàng thực tế quá chậm, khách hàng ở đó đã được đón đi rồi.
Vinh Quý chỉ đành từ bỏ kế hoạch “Taxi kiếm tiền sinh hoạt sau khi vào thành nhanh chóng tiện lợi cho khách”.
Nhưng cậu cũng đã được gặp người lùn rồi!
Họ đúng là những người to lớn rắn rỏi! Để xứng đôi với chiếc rìu và chiếc búa to tiêu chuẩn sau lưng, thế nhưng họ không quá thấp bé lùn xủn như trong trí tưởng tượng của Vinh Quý, ngược lại, đại đa số họ tuyệt đối cao hơn cậu và Tiểu Mai nhiều.
Điều này nói lên sự thật gì?
Chiều cao của cậu và Tiểu Mai còn không bằng người lùn?!
ORZ.
Đây đúng là một câu chiện bùn!