“Mười giờ đêm rồi, đã đến giờ đi ngủ.” Âm thanh của Vinh Quý đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
“?” Tiểu Mai nghiêng đầu nhìn cậu, tuy anh không nói tiếng nào nhưng Vinh Quý lại như nhìn ra câu hỏi trong đầu anh mà tiếp tục nói.
“Mười giờ đêm là thời gian các cơ quan trong cơ thể bắt đầu tự chữa trị, lúc này nghỉ ngơi rất có lợi cho nhan sắc đó! Không có tiền mua kem bảo dưỡng nên tớ phải luôn đi ngủ đúng giờ, nhờ vậy mà da của tớ mới tốt vầy nè!” Rõ ràng vẻ mặt cậu không có gì biến hoá nhưng Tiểu Mai lại nhìn ra người máy trước mặt đang cười.
“Ngủ ngon.” Cậu nói xong thì liền “cạch” một tiếng, cơ thể người máy của cậu dựa vào vai của Tiểu Mai.
Hai tay vẫn để trên mặt đất, Tiểu Mai điều chỉnh cơ thể máy của mình rồi tiếp tục nhìn về phía “ruộng nấm” xanh mơn mởn đằng trước.
Đúng năm giờ sáng hôm sau Vinh Quý liền tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại cậu cảm thấy thời gian không đúng lắm, hỏi ra mới biết một ngày ở đây có tới 25 giờ.
“Chẳng lẽ nơi này không phải Trái Đất?” Dù hỏi như thế nhưng không đến một giây sau thì cậu liền quên béng, giờ đây cậu đang bận dành hết chú ý vào cơ thể mình.
Trong lúc cậu nghỉ ngơi, Tiểu Mai đã gắn lại cánh tay giúp cậu, không chỉ cánh tay mà ngay cả thân thể cũng được sửa chữa, mấy lỗ hổng trên nguyên liệu cũ kỹ cũng được vá lại.
“Hầy! Sau này không thổi sáo được nữa rồi!” Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Vinh Quý.
Sau đó cậu mới chú ý tới trên người mình có thêm mấy miếng vá thủ công hỏng bét cùng với màu sắc càng hỏng bét hơn.
“Tiểu Mai, ở quê của tớ màu đỏ phối với màu xanh là quê mùa lắm đó! Cậu nhìn nè, trên người cậu có một miếng đỏ và một miếng xanh, trên người tớ cũng một miếng xanh một miếng đỏ, dưng mà cơ thể cậu có thể toàn màu đỏ còn tớ thì toàn màu xanh mà đúng hông?” Dòm mấy miếng màu đỏ lẫn màu xanh trên cái bụng của mình, Vinh Quý rầu rĩ nói.
Tiểu Mai trưng vẻ mặt cao lãnh quay lại dòm cậu.
Vinh Quý bỗng nhiên chú ý tới phía bên trái đầu của Tiểu Mai có thêm một miếng màu đỏ, thoạt tiên nhìn như một cây trâm gắn bông hoa nhỏ màu đỏ.
Ha ha!
Vinh Quý phụt cười nhưng cười đến một nửa thì im bặt: Dựa theo style “cậu một miếng” “tôi một miếng” của Tiểu Mai, với phương thức phân chia đồng đều “không phân giàu nghèo” thì 80% trên đầu cậu cũng có một bông hoa nhỏ màu đỏ rồi.
“Miếng trên đầu cậu là màu xanh lá.” Nhìn ra suy nghĩ của Vinh Quý, Tiểu Mai lạnh lùng nói.
Quả nhiên! Vinh Quý tự nhiên cảm thấy cả người đều không tốt.
“Phương án cậu vừa mới cung cấp không được thành lập, phương thức tôi sửa chữa cũng không phải dựa vào màu sắc mà là cân nhắc đến sức nặng, mật độ vật liệu cùng với độ dung hợp…” Tiểu Mai nói một đoạn thật dài, sau cùng mới kết luận: “… phương pháp phân phối hiện tại là cách phối hợp tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến vào thời điểm này, nếu cậu cảm thấy màu sắc phối trí không hợp lý thì…”
“Thì?” Vinh Quý do dự ngẩng đầu lên.
“Thì tôi có thể tắt chức năng nhìn màu sắc của cậu đi.”
“Hả?”
“Như vậy thì cậu chỉ nhìn thấy hai màu trắng đen và không bị sự pha trộn màu sắc quấy nhiễu nữa.”
“Cảm ơn, tớ rất thích màu đỏ với màu xanh, thích nhất luôn.” Bày một dáng vẻ hoan hô, Vinh Quý thành khẩn nắm chặt tay của Tiểu Mai, sau đó nhảy lên chạy về phía “ruộng nấm”.
“Tiểu Mai, những cây nấm này có thể nhổ lên hông?” Mặc dù thị giác của người máy có thể nhìn ban đêm, song là nhân loại, cậu vẫn quen sống ở nơi có ánh sáng, ánh sáng phát ra từ những cây nấm này dù có hơi giông giống trong ngôi nhà ma, nhưng đó vẫn là ánh sáng nha! Cậu mau chóng nghiên cứu cách dùng để tăng thêm giá trị cho những cây nấm này.
“Không phải nấm, là đậu.” Tiểu Mai đầu tiên sửa cách nói của cậu, sau đó mới trả lời vấn đề mà cậu hỏi: “Có thể nhổ…”
Vinh Quý lập tức nhổ vài “cây nấm”, nhưng ngay sau khi cậu nhổ lên thì “cây nấm” không còn sáng nữa.
“Ui? Cây nấm không sáng nữa rồi?”
Âm thanh cứng nhắc của Tiểu Mai lại tiếp tục: “Cây nấm sau khi được nhổ lên thì phần dưới có thể ăn được, nhưng cây nấm sẽ không sáng nữa.”
Ai chà, xem ra trước khi anh sửa đúng cho Vinh Quý thì anh đã bị Vinh Quý ảnh hưởng mà gọi loại thực vật đậu đất này thành nấm luôn rồi đó…
Cơ mà hai người cũng không phát hiện ra vụ này, Tiểu Mai trả lời xong thì tiếp tục đứng ở bên cạnh, Vinh Quý nhìn nhìn “cây nấm” héo rũ trong tay, sau đó bắt đầu đào chỗ cây nấm vừa mới hái.
Cậu đào được một củ tròn tròn, cũng không lớn lắm, chỉ vừa nằm gọn trong bàn tay của người máy, nếu đổi thành cơ thể nguyên bản thì… đoán chừng là một củ rất nhỏ, thoạt nhìn hơi giống khoai tây, lại hơi giống khoai sọ, chỉ là có màu xanh lá, hoặc là màu xanh huỳnh quang.
Nhìn như có độc á…
Củ dưới đất thì giống củ cà rốt mà “nấm” ở trên thì giống lá của cây cà rốt – vừa tìm được đối tượng so sánh, Vinh Quý chợt hiểu ra.
“Vậy, nếu muốn cây nấm luôn sáng thì chỉ cần để nó luôn ở trong đất đúng hông?” Nghe Vinh Quý hỏi thế Tiểu Mai mới biết thứ cậu muốn thì ra là ánh sáng kia.
Tiểu Mai vừa nhẹ gật thì Vinh Quý đã bắt đầu bận rộn.
“Cậu đừng đứng nhìn nữa, mau tới phụ tớ đi!” Không những chỉ mình mình lăn lộn mà cậu còn kêu Tiểu Mai đến làm cùng.
Tiểu Mai ngừng một chút, nhưng cuối cùng anh cũng đi tới.
Bên cạnh “ruộng nấm” lấp loé ánh sáng xanh, hai người máy rách rưới bắt đầu bận rộn cùng nhau.
Cơ thể của họ quá nhỏ, sức lực cũng không lớn, giày vò đến buổi tối mới chuyển dời được phần lớn “cây nấm” từ “ruộng nấm” ra ngoài.
Mỗi góc nhà đều có ba bốn “cây nấm”, trên giường cũng có, trên khoang đông lạnh cũng đặt một chùm, thế là cả nhà đều lấp loé ánh sáng xanh.
Bên ngoài họ cũng không bỏ qua, chẳng những trồng một đống cây nấm ở cửa mà Vinh Quý còn kêu Tiểu Mai giữ hộ cái thang, còn cậu thì leo lên mái nhà treo vài cái đèn “nấm” lên!
Trong không gian tối tăm đột nhiên xuất hiện một căn nhà nhỏ lóe ra ánh sáng màu xanh như ma trơi…
Hiệu quả thị giác này…
“Cậu có camera không? Chúng ta chụp ảnh lưu niệm đi?” Nghe đề nghị của Vinh Quý xong, Tiểu Mai tháo đầu xuống, dùng đầu làm camera.
“Rắc” một tiếng, một tấm ảnh vô cùng đặc biệt ra đời.
Tác giả có lời muốn nói:
↑
Một tấm hình “linh dị” ra đời.
^_^
Tôi nghĩ, câu chuyện này hẳn sẽ là một câu chuyện nhẹ nhàng vui vẻ.
“Ngày yên nghỉ “, tựa này có thể hiểu là “cuộc sống yên nghỉ”, thật ra bổn ý là ngày nghỉ.
Bệ hạ mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thôi.
Như văn án đã viết, đây là một câu chuyện hảo hảo yêu đương.
Đại khái thế!