Đi đến tòa thành kế tiếp cần điểm tích lũy là 50000, bởi vậy bọn họ chỉ phải phấn đấu 250 ngày là đủ, ặc… Bởi vì Tiểu Mai phải kiếm điểm tích lũy cho hai người nên vậy là 500 ngày…
Dùng máy tính trong cơ thể tính toán một chút, Vinh Quý cảm thấy cuối cùng cũng thấy có hi vọng.
Phải biết Tiểu Mai rất lợi hại, thợ mỏ khác một ngày làm việc căn bản chỉ có 100 điểm tích lũy, hơn nữa còn không ổn định, một tuần luôn có một hai ngày không có thu hoạch đó.
Giống Tiểu Mai ổn định một ngày khai thác được 200 điểm tích lũy, quả thật chính là gà công nghiệp… là người máy công suất cao!
“Tiểu Mai thật lợi hại!” Nghĩ cái gì nói cái đó, Vinh Quý lập tức vô cùng vui vẻ ca ngợi Tiểu Mai. Cậu còn đem tính toán ban nãy của mình nói cho Tiểu Mai, tuy rằng… kiểu tính toán đơn giản đó Tiểu Mai chỉ dùng một giây là có thể biết được, thế nhưng Vinh Quý không ngại chia sẻ với Tiểu Mai nha, lỡ Tiểu Mai còn chưa tính toán, vậy chẳng phải cậu đã giúp Tiểu Mai tiết kiệm đến một phút đồng hồ à?
Một phút cùng là thời gian đó!
E hèm…
Báo cáo xong hết, Vinh Quý dùng vẻ mặt chờ mong khen ngợi nhìn về phía Tiểu Mai.
Tiểu Mai: …
Chỉ tính thu vào không tính chi tiêu, người này thật sự là toán tiểu học cũng chưa tốt nghiệp được nữa.
Đương nhiên lời này chỉ chợt lóe lên trong đầu, Tiểu Mai dọn dẹp đồ đạt xong thì đem Vinh Quý tiện tay nhét vào ba lô, sau đó đi ra ngoài.
Lúc này đây bọn họ không phải là người cuối cùng rời đi, không biết từ lúc nào, Tiểu Mai đã trở thành người thứ hai tiếp nhận kiểm tra, đứng sau cái tên tiểu đội trưởng kia.
Bọn họ cũng chỉ kém về số lượng thôi chứ không phải chất lượng ← vóc dáng của tiểu đội trưởng cao to có thể vác được nhiều khoáng thạch!
Vinh Quý cảm thấy Tiểu Mai không hề thua, thuần túy là do ngươi nhỏ sức nhỏ thôi.
Không có hứng thú đi nghe kết quả kiểm tra của thợ mỏ khác nên Tiểu Mai thu thập xong đồ đạc liền rời đi, ngược lại là Vinh Quý trong lòng ngực anh lớn tiếng chào tạm biệt các thợ mỏ và nhân viên quản lý.
Đương nhiên, không có người để ý cậu.
Nhưng mà Vinh Quý cũng không để bụng
Quen thuộc trèo lên xe, xuống xe tìm được Đại Hoàng ở bãi đỗ, hình như cùng một hãng. Vinh Quý liền phát hiện đây không phải đường về nhà, mà là…
“Muốn đi dạo phố hở?” Vinh Quý lập tức nhận ra đây là đường ra chợ!
“Đi mua chút đồ.” Tiểu Mai thản nhiên nói.
“A a a!!!” Vinh Quý đột nhiên hưng phấn hét lên.
Cảm giác của cậu về chợ rất tốt, người ở đó rất lễ phép (?), chủ cửa hàng siêu cấp nhiệt tình (?), cậu vẫn muốn có tiền lại đi thêm lần nữa.
“Có thể mua hoa quả không? Lần trước tớ nhìn thấy có một sạp bán hoa quả đấy! Tròn tròn, mọng nước, khá giống quả táo chỗ chúng ta ấy!” Cậu lập tức bỏ thứ này vào danh sách cần mua sắm dù chẳng biết trong đó có gì.
“Lần trước tiền lương còn thừa, có thể dùng nó để mua.” Cũng không cần dùng tiền lương Tiểu Mai vất vả kiếm được, bản thân cậu cũng có tiền.
Tiểu Mai không đáp ứng ngay nhưng cũng không phản đối.
Điều khiển Đại Hoàng, rất nhanh bọn họ đã đến cửa chợ.
Cũng giống như lần trước, Tiểu Mai vẫn đang mặc bộ đồ rách rưới của thợ mỏ, đem túi tiền bỏ vào bên trong bộ đồ, sau đó nghĩ nghĩ, đem Vinh Quý ôm trước ngực giống lần trước.
Tuy rằng vẫn không rõ vì sao ở phiên chợ lần trước lại có nhiều ưu đãi như vậy, chỉ là anh mẫn cảm ý thức được hẳn là do bộ đồ thợ mỏ đang mặc trên người.
Dứt khoát cứ dựa theo lần trước là được, như vậy cũng an toàn.
“Ngực lớn eo thô” “Nữ người lùn” liền lần nữa ghé vào cái chợ này.
Bọn họ dựa theo trình tự mà đi, Vinh Quý chú ý tới mục tiêu của Tiểu Mai lần này không phải là những khoáng thạch kia, anh gần như không liếc mắt nhìn, ngược lại ánh mắt một mực rơi vào sạp hàng kim loại.
Cậu lập tức nghĩ tới cơ thể hai người.
Tiểu Mai rất để ý cơ thể bằng kim loại hiện tại của bọn họ!
Nếu như có thể cũng để ý cái thân thể bị chôn dưới mặt đất như vậy thì tốt rồi – Vinh Quý nghĩ.
Tóm lại, Tiểu Mai đi dạo nhiều sạp hàng, có vài gian hàng anh chỉ là nhìn lướt qua một cái đã đi ← đây là không vừa ý, có sạp hàng thì nhìn khá lâu, chỉ là khi chủ sạp nhiệt tình giới thiệu giá cả thì anh lại đi ← đây là ngại quá mắc…
Sau khi tiến vào chợ, máy tính trong đầu của Vinh Quý không hề tắt đi, cậu đem vật phẩm Tiểu Mai hơi vừa ý ghi chú lại, sau đó nói thầm: không hổ là Tiểu Mai, đồ vừa ý đều rất mắc!
Nếu mua hết, điểm tích lũy mấy ngày nay đều phải đổ vào.
Cậu có thể tính toán được rõ ràng, Tiểu Mai càng thêm rõ ràng cho nên anh chỉ là nhìn mà không mua.
Kế tiếp, Tiểu Mai lại đi qua mấy nhà nhưng vẫn không tìm được thứ thích hợp.
Vừa lúc đó, một cái sạp trái cây xuất hiện phía trước, Tiểu Mai dừng một chút rồi đi qua.
“Đừng lấy quả màu vàng đó, quả đó nhiều nếp nhăn, nhìn không căng mọng, muốn quả màu đỏ kia kìa! Quả đó chín rồi đấy! Ngọt!” Ở trong đầu Tiểu Mai liều mạng hướng dẫn, lúc nhìn thấy hoa quả Vinh Quý thật hưng phấn, cậu hưng phấn thì vạt áo trước của Tiểu Mai lại động đậy một chút, những người khác trên sạp hàng vội vàng nhìn thẳng, sợ thấy cái gì đó không nên thấy.
Ngược lại là Tiểu Mai hoàn toàn không hề biết gì về suy nghĩ của người chung quanh, anh dựa theo hướng dẫn của Vinh Quý lật tới lật lui hoa quả.
Ban đầu ánh mắt Vinh Quý hoàn toàn rơi vào hoa quả.
Quả vàng, quả xanh, còn quả đỏ! Quả! Màu! Đỏ!
Quá lâu không gặp loại sản vật giống ở quê hương, cũng quá lâu không thấy đồ ăn bình thường, cậu kích động cực kỳ, cho đến khi…
Cậu vô tình nhìn thấy tay Tiểu Mai.
Bây giờ Tiểu Mai đang đeo bao tay. Chính là bao tay của thợ mỏ, bình thường có khóa kéo có thể tròng vào, là cùng một loại vật liệu với đồng phục thợ mỏ. Thô ráp chịu ma sát, đặc biệt chắc chắn, nghe nói có đất đá từ trên rơi xuống cũng không cách nào xuyên qua quần áo làm bị thương thân thể thợ mỏ, ở trong sự cố không ít thợ mỏ là dựa vào bộ quần áo này mà bảo vệ thân thể nguyên vẹn.
Cũng vì nghe nói như vậy, ở ngày đầu tiên Tiểu Mai làm việc Vinh Quý đã nhiều lần nhắc nhở dặn dò Tiểu Mai nhất định phải tuân thủ quy tắc cẩn thận mặc đồng phục, mặt nạ phòng độc cũng không thể bỏ xuống, Tiểu Mai quả thực nghe lời mặc vào, chỉ là không hề cẩn thận giặt sạch rồi, cũng không có điều kiện đó, cho nên bộ đồng phục này ngày càng bẩn, rất nhanh giống như đồng phục của thợ mỏ khác.
Điều khiến Vinh Quý chú ý cũng không phải là vết bẩn trên cái bao tay kia, cũng không phải là vết mài mòn rất nhỏ trên đó, mà là…
Vinh Quý đột nhiên nói chuyện trong đầu Tiểu Mai:
“Buông quả táo xuống, Tiểu Mai, đi đến nơi không có người đi.”
Giọng nói của cậu lạnh băng và nghiêm túc, Tiểu Mai chưa từng nghe cậu dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.
Đại khái là quá kỳ lạ và hiếm có à nha, Tiểu Mai dừng một chút, cho rằng cậu thật sự có phát hiện gì trọng đại, vì vậy anh thả hoa quả đã chọn tốt lại, đi một đoạn lúc này mới tìm được một nơi có thể tránh người.
“?” Tiểu Mai ở trong đầu đánh một dấu chấm hỏi (???).
“Cởi bỏ cái bao tay.” Âm thanh Vinh Quý vẫn nghiêm túc, thậm chí còn nghiêm túc hơn.
Gần như thậm chí có cảm giác áp lực.
Thật kỳ quái – Tiểu Mai nghĩ, ngoan ngoãn kéo cái bao tay thợ mỏ xuống, lộ ra bên dưới một đôi tay người máy, một đôi tay người máy… vô cùng thê thảm.
Không bị rơi ra nhưng đốt ngón tay ở cả bốn ngón tay toàn bộ đều bị dập nát.
“Lại… kéo thêm một chút nữa.” Âm thanh vẫn lạnh như băng, nhưng mà giọng nói của Vinh Quý đã bắt đầu run rẩy.
Cậu không có tay, nếu có tay nhất định đã nhào tới tự mình kéo.
Lần này, Tiểu Mai lại không làm theo.
Nhưng mà Vinh Quý rốt cuộc không cách nào chờ đợi, cũng không biết phải làm như thế nào, một lát sau cậu từ trong ngực Tiểu Mai ngã ra ngoài.
Ngay từ đầu Vinh Quý còn tưởng rằng là do ý thức của mình quá mạnh, nên mới giãy ra khỏi ngực Tiểu Mai, về sau mới phát hiện căn bản không phải do chính cậu giãy giụa, mà là…
Một nửa thân thể của Tiểu Mai bị rời ra.
Chỉ còn nửa người đứng nguyên tại chỗ, nửa người bên trên của Tiểu Mai đều rơi xuống đất.
Đầu Tiểu Mai cũng lập tức lăn xuống, Vinh Quý thấy được đầu của anh, đầu của anh… cũng bẹp…
Nếu có mắt của nhân loại, Vinh Quý cá là mắt của mình hiện tại cũng bẹp.
Con mắt bẹp, nước mắt chảy ròng.
“Đây là chuyện gì xảy ra vậy!” Vinh Quý nhỏ giọng nói chuyện.
“Hôm nay, lúc khai quật nguyên thạch, quặng mỏ sụp ở quy mô nhỏ, bị đè ở phía dưới thôi.” Đầu của Tiểu Mai vừa vặn lăn đến cạnh đầu của cậu, mũ quả dưa màu xanh là gần như bị ép dính bẹp vào trong đầu, hai con mắt cũng bởi vì đầu vặn vẹo mà biến hình, Tiểu Mai bây giờ cực kỳ đáng sợ.
Nhưng mà trong lòng Vinh Quý lại không có bất kỳ sợ hãi nào, cậu chỉ là đau lòng, cực kỳ đau lòng.
Là do mở nhạc quá lớn? Cậu rõ ràng đối với chuyện sụp mỏ không biết gì hết, trong lúc cậu vui vẻ nghe nhạc thì Tiểu Mai lại bị đá đè, nếu như không phải Tiểu Mai từ dưới tảng đá ngoan cường bò ra, có phải là…
Có phải là sẽ không còn gặp được Tiểu Mai nữa không?
Vinh Quý đột nhiên sợ hãi.
Vô cùng sợ hãi.
Bởi vì nếu không mua vật liệu thì sẽ không nhúc nhích được nữa, lúc này Tiểu Mai mới kiên cường chống đỡ đi mua vật liệu? Nếu không, lấy tính cách của Tiểu Mai, 80% sẽ chỉ cố chịu đựng, dùng vật liệu bên cạnh tùy tiện sửa chữa một chút, anh đối với nguyên liệu dùng làm cơ thể của mình cũng không có chú ý.
Nghĩ tới đây Vinh Quý càng đau lòng.
Vì sao Tiểu Mai không kể gì, vì sao vừa nãy còn muốn mua táo cho mình.
Cậu rất nhanh đưa ra quyết định: “Lấy điểm tích lũy ở chỗ cậu, thêm tiền thừa của tụi mình trước đó, cộng hết lại để mua vật liệu tốt nhất đi.”
“… Số điểm tích lũy và tiền đó không mua nổi vật liệu tốt nhất đâu.” Tiểu Mai đã một lần nữa lắp ráp thân thể của mình, cũng may có bộ đồ thợ mỏ, anh mặc dù có chút rời rạc nhưng mà tất cả linh kiện đều rơi vào trong bộ đồ.
“Mua vật liệu tốt nhất mà tụi mình có thể mua.” Vinh Quý cố chấp nói.
“Còn phải mua hoa quả.” Tiểu Mai đã nhanh chóng sửa chữa xong rồi, đang mang lại cái bao tay…
“Mua hoa quả cái gì! Trước tiên đem thân thể của cậu sửa cho tốt rồi nói sau, cậu là lao động duy nhất trong nhà đấy!” Nếu có tay, Vinh Quý nhất định sẽ gõ đầu anh rồi!
Ặc…. Không thể gõ đầu, đầu của Tiểu Mai đã dẹp lép rồi, còn dẹp nữa thì thành trứng tráng luôn.
Tiểu Mai dùng ngón tay dẹp lép đem Vinh Quý nhét vào ngực rồi cài lại nút áo.
Sau đó, hai người lại đi dạo phố.
Đối với sạp trái cây làm như không thấy, Vinh Quý thúc giục Tiểu Mai đi đến quầy hàng vừa ý.
Dốc hết tiền và điểm tích lũy trên người cả hai, bọn họ mua vật liệu tốt nhất mà bọn họ có thể.
Buổi tối hôm đó, lúc Tiểu Mai sửa chữa thân thể, Vinh Quý không chỉ một lần cảm thấy may mắn: may mắn mình phát hiện một chút manh mối, hiện tại Tiểu Mai thế nhưng là một bên sửa một bên rụng rời nha, đương nhiên là không thể kiên trì đến ngày mai!
Vì vậy, cậu cẩn thận dặn dò Tiểu Mai: “Tiểu Mai, về sau cậu phải bảo dưỡng thân thể mình thật tốt, tớ hư mất cũng không sao, tớ bị hư cậu có thể sửa cho tớ, nhưng cậu mà hư… tớ lại không thể sửa cho cậu được đâu!”
“Quả táo đều không quan trọng, nhà tụi mình thì tiền dùng trên người cậu mới là quan trọng nhất nha!”
Sợ Tiểu Mai nghe tai trái ra tai phải, Vinh Quý cứ nói liên miên cằn nhằn lải nhải suốt cả đêm, cho đến khi hết điện mới thôi.
Sau đó, khi Tiểu Mai đem đầu cậu đi sạc điện, cậu lại tự động khởi động lại tiếp tục lải nhải.
Trong lúc Vinh Quý lải nhải, Tiểu Mai từng chút một đem đầu của mình mở ra, dời não đi, sau đó đem chỗ bị bẹp san phẳng, lắp thêm vật liệu mới mua, có nhiều chỗ đập không được khéo, Vinh Quý bắt đầu hướng dẫn, cho đến khi Tiểu Mai đem nơi gồ ghề không hoàn hảo điều chỉnh đến hoàn mỹ, nơi khác cũng như vậy, tuy rằng không cách nào giúp đỡ Tiểu Mai ở phương diện kỹ thuật nhưng về vấn đề thẩm mỹ thì Vinh Quý tự nhận là mình hơn xa Tiểu Mai.
Cứ như vậy, thân thể Tiểu Mai từng chút từng chút được sửa xong, bên tai vẫn còn hoa hồng nhỏ, cái đầu vàng cũng vậy, chỉ là trên người có nhiều miếng vá hơn, cùng với…
Đầu Tiểu Mai trở nên tròn hơn, hình cầu đó, giống như một quả táo màu vàng.
Lăn qua lộn lại thưởng thức thân thể Tiểu Mai mới sửa chữa theo hướng dẫn của mình, Vinh Quý thoả mãn nghĩ.
Cuối cùng, cậu quyết định.
“Tiểu Mai, giúp tớ sửa chữa thân thể một chút đi, không cần tốt như trước, chỉ cần có thể đi đứng là được, tớ muốn theo cậu đi vào trong quặng mỏ.”
“?” Đang vặn con ốc vít cuối cùng Tiểu Mai liếc mắt nhìn qua cậu.
“Lỡ như cậu bị đè, tớ có thể giúp cậu kéo ra, còn có… mỗi lần cậu chỉ có thể tìm được năm viên khoáng thạch là vì không cầm nổi đúng không? Tớ giúp cậu chuyển khoáng thạch nha!” Vinh Quý đang cắm vào ổ điện to đầu ngây thơ nghĩ.
“… Dùng vật liệu hiện tại, thân thể làm ra có thể rất xấu.” Không hoàn toàn từ chối, Tiểu Mai chỉ nói vài lời khách quan.
Quả nhiên… Vinh Quý hơi co rúm lại.
Chỉ là cậu rất nhanh chiến thắng chính mình, có chút đìu hiu, cậu anh dũng nói:
“Không sao hết! Đến đây đi”
Tiểu Mai lại nhìn cậu, xác định Vinh Quý thật sự muốn làm như vậy, cuối cùng…
Anh lần nữa bắt đầu sửa chữa.
Đến tờ mờ sáng, trước giờ làm việc một tiếng thì thân thể mới của Vinh Quý cũng đã được ra lò.
Kín đáo dùng cái gương nhỏ bằng bàn tay nhìn chính mình, Vinh Quý liền thấy gió hiu hắt:
Cậy bây giờ không còn là người máy Vinh Quý nữa mà đã biến thành xe cút kít Vinh Quý.