Trong suốt khoảng thời gian đó, Thanh Sơn vẫn ngồi trước giường bệnh, chăm chú quan sát cô.
Hoàng Ly nhạy cảm phát hiện ra thái độ kỳ lạ của Thanh Sơn, bèn nhắc má mình cho phép cô nói chuyện riêng với anh Bà Lụa thấy tâm trạng con gái đã ổn định hơn nên đồng ý và bước ra khỏi phòng.
“Anh Sơn, đừng lo lắng, em không sao.“ Gương mặt Hoàng Ly tái nhợt nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường.
Cô biết đây là bộ dạng có thể khiến Thanh Sơn đau lòng nhất.
Từ lâu, Hoàng Ly đã nhận ra Thanh Sơn có tình cảm với mình, có lẽ cùng thời điểm mà Đình Phong và cô đến với nhau.
Vì vậy, cô đoán hẳn đang vô cùng lo lắng cho cô.
Vốn dĩ chờ đợi Thanh Sơn bước đến sốt sắng an ủi mình, thậm chí là chì chiết Khả Hân, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
“Tại sao em lại làm thế?”
Thanh Sơn nhìn Hoàng Ly với ánh mắt trống rỗng.
Mặc dù chuyện cô bị thương nặng khiến hắn cực kỳ đau buồn nhưng không thể che lấp đi nỗi thất vọng khi biết được sự thật chính cô là người bày ra tất cả chuyện này.
Hoàng Ly lập tức ngây người.
Trong thời gian ngắn, cô không hiểu Thanh Sơn đang muốn nói gì nên đành hỏi lại một cách hoang mang: “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Chuyện Khả Hân ra tay đẩy em ngã xuống cầu thang là thật sao?”
Nghe được trong giọng nói của Thanh Sơn có chút hoài nghị, Hoàng Ly bỗng cảm thấy chột dạ.
Tuy nhiên, kỹ năng diễn kịch của cô đã tới mức thượng thừa nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để ứng phó.
“Anh đang nghỉ ngờ em bày ra chuyện này để hại Khả Hân?”
Ánh mắt long lanh chứa đựng sự bi thương của Hoàng Ly suýt chút nữa khiến Thanh Sơn mủi lòng.
Rốt cuộc, đây là cô gái mà hắn yêu thầm suốt nhiều năm trời.
Đáng tiếc, dù hắn có muốn tin tưởng cô đến thế nào đi chăng nữa thì sự thật vẫn là sự thật Đoạn video trong thiết bị quay hình của hắn đã tiết lộ hết thảy mọi thứ.
Kìm nén sự nhức nhối đang trào dâng trong lòng, Thanh Sơn bước tới gần Hoàng Ly, giọng nói lạnh hơn: “Em còn muốn diễn kịch đến bao giờ? Có cần anh cho em xem bằng chứng thì em mới chịu nói thật không?”
Vẻ mặt Hoàng Ly đột nhiên thay đổi, toàn thân phát run giống như vừa bị ai dội một chậu nước lạnh.
Không, tất cả chứng cứ đã bị cô sai người xử lý gọn ghẽ, không thể có chuyện ai đó biết được những việc này.
Chắc chắn là Thanh Sơn nghe ngóng được tin đồn thất thiệt nên mới nói như Vậy.
Tự lên dây cót tính thần, Hoàng Ly ngẩng cao đầu nhìn Thanh Sơn, tỏ vẻ như bị xúc phạm: “Anh Sơn, anh nhìn bộ dạng lúc này của em đi, chẳng lẽ anh còn nghĩ em đang nói dối sao? Anh bảo em diễn kịch, vậy em hỏi anh, có ai diễn kịch đến nỗi dùng tính mạng của bản thân ra làm công cụ không?”
Đến lúc này thì Thanh Sơn hoàn toàn thất vọng.
Các cơ bắp căng cứng như đang kiểm chế cơn thịnh nộ của chủ nhân.
Hít một hơi sâu, Thanh Sơn mò vào trong túi áo và lôi ra một chiếc USB màu đen.
Hắn cắn răng nói: “Trong này là đoạn clip ghi lại cuộc nói chuyện giữa em và Khả Hân.
Chính em tự biên tự diễn việc tát vào mặt mình, sau đó chủ động lùi về phía cầu thang.”
“Khả Hân cũng không hề muốn đẩy em mà động tác của cô ấy là vươn tay ra định kéo em lại.
Em còn gì để biện minh?”
Sắc mặt của Hoàng Ly tái xanh.
Ngay khi Thanh Sơn lôi chiếc USB đó ra thì cô đã biết là anh đang nói thật.
Mặc dù không rõ anh làm cách nào để có được đoạn video này.
Nhưng cô chắc chắn một điều, lần này, cô hoàn toàn xong rồi.
“Sơn, nghe em giải thích.”
Hoàng Ly chợt khóc nức nở, không phải diễn kịch nữa mà là thực sự hoảng sợ.
Nếu đoạn video này tới tay Đình Phong thì mọi hi vọng của cô sẽ tan thành mây khói.
“Được, em nói đi”
Thấy Hoàng Ly khóc thê thảm như vậy, Thanh Sơn cũng không đành lòng tiếp tục chỉ trích cô, hắn đồng ý cho cô một cơ hội để giải thích.
“Là em ghen tị Khả Hân đến phát cuồng nên nhất thời làm ra chuyện hồ đổ.
Vốn dĩ khi về nước em đã chuẩn bị tinh thần để theo đuổi lại Đình Phong, chẳng ngờ anh ấy đã kết hôn.”
“Nếu đối phương là một cô gái tử tế, xứng đáng với Đình Phong thì em còn chấp nhận buông tay và chúc phúc cho họ.
Nhưng chính anh đã kể cho em nghe chuyện Khả Hân lợi dụng Đình Phong ra sao để chiếm lấy vị trí hiện tại.”
“Anh không biết lúc đó trái tim em đau đớn đến mức nào đâu? Đình Phong tốt như vậy, sao có thể để một kẻ xấu xa như Khả Hân làm bẩn.”
“Nhưng em cũng không nên bày ra kế hoạch để hãm hại Khả Hân.
Đây là tội hình sự em có biết không?”
Thanh Sơn hận không thể chạy tới túm lấy Hoàng Ly để mở đầu cô ra xem tại sao cô lại có suy nghĩ độc ác như vậy.
Hắn căm ghét Khả Hân, đó là sự thật, nhưng chưa bao giờ hắn có suy nghĩ sẽ xử lý Khả Hân để Đình Phong được tự do.
Nói cho cùng, Khả Hân cũng là mẹ ruột của bé Bin, là người ở bên cạnh Đình Phong bốn năm trời.
“Em biết, nhưng em đã chuẩn bị hết rồi.
Chỉ cần Đình Phong đồng ý ly dị với Khả Hân để cưới em, gia đình em sẽ bác bỏ đơn kiện ngay lập tức, Khả Hân cũng sẽ không chịu bất kỳ tổn hại gì”
Trong một phút mất bình tĩnh, Hoàng Ly nói ra điểm then chốt trong kế hoạch của mình.
“Cái gì?”
Thanh Sơn hét lên, tay run run chỉ thẳng vào mặt Hoàng Ly, bộ dạng không thể tin nổi Hoàng Ly cũng phát hiện ra mình lỡ lời.
Tuy.
nhiên, chuyện đã đến nước này, cô không còn gì để mất nữa, cho dù Thanh Sơn có biết cũng chẳng sao.
“Em bị điên rồi, Hoàng Ly.
Vì Đình Phong, em không tiếc hãm hại Khả Hân, để rồi bây giờ tự gánh hậu quả.
Cậu ta đáng để em làm như Vậy sao?“ Đây là lần thứ hai Hoàng Ly nghe được câu nói này trong ngày hôm nay.
Lần đầu là của Khả Hân, lần tiếp theo là của Thanh Sơn.
Điều này khiến cảm xúc của cô dao động kịch liệt.
Liên tục bị nhắc nhở về chuyện hại người hại mình khiến Hoàng Ly bùng nổ dữ di “Đáng, tại sao không đáng chứ? Em yêu.
Đình Phong.
Suốt bốn năm trời, em chưa bao giờ ngừng nhớ về anh ấy, chỉ vì không đủ can đảm và mặt mũi nên mới để thời gian trôi qua lãng phí như vậy”
“Anh Sơn, anh là người chứng kiến cuộc tình của em và Đình Phong, anh biết em yêu anh ấy.
đến nhường nào mà.
Em không thể mất anh ấy được.”
Nói đến đây, Hoàng Ly bụm mặt khóc, nước mắt chảy ra từ kẽ những ngón tay.
Thân hình nhỏ bé của cô run lên từng cơn trong tiếng nấc nghẹn ngào.
“Em có thể thằng thắn với Đình Phong mà, tại sao lại chọn phương án cực đoan thế này?”
Thanh Sơn buông tay xuống, giọng nói cũng dịu đi nhiều.
Chưa bao giờ hắn thấy Hoàng Ly tỏ ra yếu ớt, bất lực như vậy.
Lại nhìn chân phải còn đang băng bó kín mít của cô, hắn thở dài, bước tới ngồi bên cạnh và khuyên nhủ: “Hoàng Ly, nghe lời anh, buông bỏ đi.
Đình Phong ghét nhất là bị lừa dối và ép buộc.
Em ở cạnh cậu ấy bao nhiêu năm cũng biết rồi đấy.
Trên đời này còn rất nhiều người quan tâm đến em, yêu thương em.
Chỉ cần em chịu mở lòng ra là sẽ thấy Nói đến đây, trong lòng Thanh Sơn dâng lên một trận cay đắng.
Đối với Hoàng Ly, hắn có cảm giác vừa yêu vừa hận.
Chỉ vì một người đàn ông mà cô có thể làm ra những chuyện bán đứng lương tâm thể này.
Cô không còn là Hoàng Ly ngây thơ, lương thiện như người con gái hắn từng yêu nữa rồi.
Dù vậy, hắn cũng không thể bỏ mặc Hoàng Ly.
Hi vọng nghe xong những lời này, cô có thể tỉnh táo lại Đáng tiếc, phản ứng sau đó của Hoàng Ly chứng minh công sức của Thanh Sơn là hoàn toàn vô ích.
Cô ngẩng phắt lên, ánh mắt hằn lên một tia điên cuồng.
Cô túm lấy tay của Thanh Sơn và gẳn giọng nói: “Không, con đường em đã chọn chỉ có thể bước tiếp, nếu quay đầu thì chờ đợi em sẽ là địa ngục.
Anh Sơn, anh phải giúp em.”
“Em đừng cố chấp nữa được không? Anh khuyên em nên nói tất cả sự thật với Đình Phong và Khả Hân, ít ra còn có hỉ vọng họ sẽ tha thứ:”
Thân thể Hoàng Ly bỗng chốc xụi lơ.
Cô nhắm nghiền hai mắt, không nhìn Thanh Sơn nữa.
Không khí giữa hai người trở nên hết sức nặng nề.
Một lúc sau, Hoàng Ly mới lên tiếng “Anh đi đi, muốn đưa đoạn video cho Đình Phong, Khả Hân hay ai đó thì tùy.“ Thanh Sơn sửng sốt, hắn không nghĩ Hoàng Ly lại nói như vậy.
Nghe giọng điệu quyết tuyệt của cô, hắn đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
Vì vậy, Thanh Sơn thử ướm lời: “Em đồng ý nói ra sự thật?”
Hoàng Ly nở một nụ cười bi thương.
Cô quay đầu nhìn Thanh Sơn, trầm ngâm rất lâu rồi mới tiếp tục nói: “Anh Sơn, em rất mệt.
Dường như cuộc sống này không còn chỗ dành cho em nữa rồi.
Anh khuyên em buông bỏ, được, em sẽ nghe lời anh, dù sao em cũng chẳng thiết sống nữa.”
Lần này đến lượt Thanh Sơn cứng đờ.
Hắn nghe rất rõ những lời Hoàng Ly nói.
Ngay lập tức hắn nồi cơn thịnh nộ: “Em đừng suy nghĩ bậy bạ, mọi chuyện không tồi tệ như em nghĩ đâu.”
“Anh đừng lo cho em, dù sao em cũng mất tất cả rồi, cuộc sống đâu còn gì ý nghĩa chứ:”
“Em… Thanh Sơn cáu kỉnh đứng bật dậy, đá văng chiếc ghế gần giường bệnh.
Thấy Hoàng Ly vẫn.
khăng khăng giữ bộ dạng giống như muốn chết, cuối cùng, hắn đành phải đầu hàng.
“Chỉ một lần duy nhất, không có lần sau.”
Phải vận dụng rất cả sức mạnh và sự bình tĩnh thì Thanh Sơn mới nói ra được câu này.
Được rồi, cô đã muốn xuống địa ngục, vậy thì để hẳn cùng đồng hành đi.
“Anh Sơn, em.”
“Đừng nói gì cả, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ vào thăm em sau.”
Không đợi Hoàng Ly lên tiếng, Thanh Sơn vội vã bỏ ra ngoài.
Nhưng hắn chẳng ngờ rằng, ngay khi mình vừa quay lưng đi, vẻ mặt cô gái đằng sau đã thay đổi trong nháy mắt.
Sự yếu ớt, nhu nhược, tuyệt vọng dần thay thế bằng nét âm độc, tàn nhẫn.
Hoàng Ly cắn môi, thẩm hận Hừ, muốn che giấu cho cô nhưng vẫn giữ lại chiếc USB làm bằng chứng, tưởng cô là đồ ngu sao.
Không thể tin nổi, thứ tình cảm của Thanh Sơn lại giẻ rách đến vậy.
Quả thực là vũ nhục cô mà.
Nghĩ một lát, Hoàng Ly với lấy điện thoại và gọi cho ai đó.
Cô cần hắn giúp mình xử lý đoạn video này.