Thật là thú vị.”
Đình Phong chậm rãi bước lại gần ba người.
Ánh mắt anh đảo qua Khả Hân khiến cô tự dưng nổi gai ốc, rõ ràng trời đang nắng nóng nhưng cô lại cảm thấy lạnh buốt sống lưng Làm vợ Đình Phong đã bốn năm nên lúc này Khả hân nhạy cảm phát hiện ra được sự nguy hiểm trong ánh mắt anh.
Cô không tự giác ngồi xích lại phía chàng trai kia làm hơi thở phát ra từ Đình Phong càng trở nên lạnh hơn.
Không khí giữa cả ba người thật sự rất quái dị, chỉ có bé Bin dường như không nhận ra điều này.
Nhìn thấy Đình Phong, cậu hớn hở reo lên gọi ba.
Lúc này, Đình Phong mới thu hơi thở lạnh băng lại và mỉm cười ôn hòa với bé Bin.
Anh cúi xuống ôm lấy con trai và hỏi han cậu chơi có vui không.
“Vui lắm ạ, mẹ xinh đẹp dạy chú ấy với Bin học là như này… như này nè ba.”
Vừa nói, cậu vừa vung tay diễn tả lại mấy động tác mà Khả Hân vừa dạy cho cậu và người đàn ông kia.
“Phải không?”
Đình Phong nhếch miệng cười và nhìn chàng trai.
Nụ cười không đạt đáy mắt Vốn dĩ, từ trên tâng ba anh chỉ quan sát được bóng lưng và nửa gương mặt của người này, không ngờ nhất thời nổi hứng qua đây thì lại gặp phải người quen.
“Chào anh Phong, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Chàng trai cũng mỉm cười đứng dậy và lịch sự vươn tay ra chào hỏi.
Đình Phong không vội tiếp lời mà quay sang bé Bin để trêu đùa với cậu, hoàn toàn không để mặt đến người đàn ông trước mặt.
Không khí trở nên có chút xấu hổ, Khả Hân nhìn chàng trai đang Vươn tay ra muốn bắt tay chào hỏi Đình Phong nhưng bị anh làm lơ.
Cô cũng đứng lên và khẽ kéo tay áo của chồng mình.
Đình Phong ném ánh mắt sắc bén về phía Khả Hân khiến cô vội buông tay, cúi đầu ngoan ngoãn đứng cạnh anh.
Một lúc sau, Đình Phong mới đặt bé Bin xuống đất và đứng thẳng lên, anh vươn tay nắm lấy bàn tay đang chìa trước mặt và nói: “Chào cậu, Nhật Dương, cũng không ngờ gặp cậu trong hoàn cảnh này.
Cảm thấy bàn tay bị nắm bằng một lực không hề nhẹ nhưng chàng trai vân không đổi sắc mặt.
Anh chỉ khẽ cười, quay về phía Khả Hân, giọng nói dịu dàng: “Thật ngại quá, trò chuyện lâu với cô như vậy mà chưa giới thiệu, tên tôi là Phạm Nhật Dương, rất vui được gặp cô.”
Phạm Nhật Dương… tập đoàn Thiên Thành… cậu chủ Những cái tên vang lên khiễn Khả Hân giật mình.
Cô ngơ ngác nhìn chăm chú vào chàng trai đang nở nụ cười ấm áp trước mặt.
Ký ức bốn năm trước bỗng như thước phim quay chậm hiện ra trong đầu co.
Đó là một đêm mưa tầm tã, Khả Hân run rẩy trở về nhà.
Mỗi bước đi đều khiến thân thể cô đau đớn, nhất là phía dưới, cô cảm thấy hai chân không phải của mình nữa rồi Nghĩ đến người đàn ông vừa điên cuồng chiếm đoạt cô trong khách sạn, sắc mặt Khả Hân tái nhợt.
Cô sợ hãi túm chặt lấy cổ áo kéo sát lên, như muốn che đi những dấu hôn rậm rạp ở trên cổ Hoàng Đình Phong, hắn ta là đồ điên, tại sao hắn có thể đối xử với cô như thế? Nhớ đến ánh mắt căm ghét và lời nói khinh miệt của Đình Phong khi mọi chuyện kết thúc, máu trong người Khả Hân dường như đông cứng lại Cô cảm thấy đêm nay giống như một cơn ác mộng cuốn lấy mình khiến cô không thở nổi Nước mất hòa với những giọt mưa đang xối vào thân thể run rẩy của Khả Hân làm cô hỏng mất.
Khả Hân không biết cô đã đi về nhà như thế nào.
Chỉ biết rằng khi mở cửa bước vào hành lang, cô vẫn thấy ánh đèn trong phòng ngủ của anh trai và chị dâu lóe sáng.
Khả Hân chậm rãi đi qua và đột nhiên nghe thấy chị dâu nhắc đến tên mình, cô dừng lại.
“Con Hân vẫn chưa về sao? Anh có chắc là lần này thành công chứ?”
“Tât nhiên rồi, em không thấy giờ này con bé chưa về là câu trả lời chắc chăn à?’ Giọng Quốc Bảo vang lên, nghe có vẻ rất hưng phấn “Nếu lần này thật sự cậu Đình Phong chịu chạm vào nó, số nợ mà Công ty đang gánh có thể được xóa bỏ rồi.”
Ngọc Lan hớn hở lẩm bẩm với chồng Quốc Bảo khẽ khit mũi coi thường “Thuốc mạnh thế thì chẳng có thằng đàn ông nào chịu được hết.
Con Hân nó lại đẹp như vậy, thằng Phong mà không đụng vào thì anh tự đâm đầu xuống đất.”
“Nếu không phải vì khoản nợ CỦa công ty bị đòi gấp quá, anh đã dâng con nhỏ cho lão Khang rồi.
Lão mê con Hân lắm, Tuy lão khọm già đó vắt cổ chày ra nước, nhưng vẫn chịu chỉ tiền giúp nhà mình.
”
Giọng nói lạnh lùng và tiếng Cười vui vẻ của hai vợ chồng anh trai khiến Khả Hân lảo đảo.
Cô phải chống tay vào tường để không ngã khụy.
Khả Hân không thể tin nổi những lời nói bẩn thỉu đó lại xuất phát từ chính người anh mà cô kính yêu nhất Cô bông nhiên phát hiện ra một Sự thật, thì ra đối anh trai cô, cô chỉ là một món hàng để đem đi trao đổi với giới nhà giàu.
Tiếng cười cợt trong phòng vẫn vang lên, Ngọc Lan ghé vào người chồng nũng nịu hỏi: “Nhưng sao đợt trước anh bảo định để con Hân ngủ với con trai thứ hai của tập đoàn Thiên Thành.
Tên là cái gì mà… Dương hay Nhật.”
“Phạm Nhật Dương.”
Quốc Bảo sửa lại lời vợ, hắn ta hừ giọng khó chịu “Mẹ kiếp, cũng định như thế vì tính ra Công ty nhà mình liên quan đến bên Thiên Thành hơn.
Nếu mà thằng Nhật Dương này chịu nhận con Hân thì tốt.”
“Ai dè, chưa kịp đánh tiếng thì bên Kings đã siết nợ, muốn thu mua Công ty với giá thấp.
Con me nó chứ, làm gì ái giá đấy, nên mới quyết định đé Hân cho thằng Phong Cũng may thằng này tuy ngang ngược bá đạo nhưng ông nội nó tiếng trên thương trường là trọng danh dự và chữ tín.
Nếu thằng Phong ng chịu trách nhiệm và không xóa nợ cho nhà mình thì anh Sẽ báo cho ông nội nó là nó cưỡng bức con Hân.
Lúc đó vớ vẩn con Hân lại được vào làm dâu nhà đó ấy chứ ha… ha… ha.”
Lúc này Khả Hân đã cúi gập người xuống sàn, nước mắt rơi như mưa khiến cô phải cắn chặt khớp tay để không phát ra tiếng Khả Hân ước chưa bao giờ nghe thấy những điều này, giá như đây không phải là sự thật.
Khả Hân nhớ đến vẻ mặt đau xót của Quốc Bảo khi nói cô cần qua đêm với Hoàng Đình Phong để giúp công ty xóa nợ.
Thậm chí, anh đã quỳ xuống cầu xin để cô đồng ý làm chuyện này.
Thì ra tất cả chỉ là là một màn kịch tỉnh vi mà vợ chồng anh trai cô dựng lên nhằm khiến cô mủi lòng.
Khả Hân thấy mình như con nai ngơ ngác bị dẫn vào bẫy rập, từng chút, từng chút một cho đến khi cô đã lún sâu không thể tự cứu lấy bản thân Đau khổ, nhục nhã và tuyệt vọng khiến Khả Hân bỗng dưng nghĩ đến cái chết.
Nhưng khi về phòng, cầm con dao gọt hoa quả trên tay, cô lại không đủ can đảm để đâm nó Vào thân thể.
Khả Hân òa khóc, từng giọt nước mắt thấm vào gối cho đến khi ướt đẫm.
Thân thể yếu ớt mới bi lăng nhục cùng với tâm trạng bị đả kích khiến sau đêm đó, Khả Hân bị bệnh một tuần liền “Mẹ xinh đẹp, mẹ xinh đẹp…”
Tiếng bé Bin gọi liên tục kéo Khả Hân trở về hiện tại.
Cô giật mình cúi xuống thì nhìn thấy con trai đang ôm lấy chân cô.
Đôi mắt to tròn lúng liếng hơi bất mãn vì gọi mãi mà cô không trả lời.
Khả Hân lại ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông trước mặt.
Cả hai đều đang chăm chú nhìn cô, chỉ có một điểm khác biệt là ánh mắt của Nhật Dương hơi bối rối còn của Đình Phong thì sắc bén lạnh nhạt.
Thì ra vừa rồi khi nghe thấy Nhật Dương tự giới thiệu bản thân, Khả Hân đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt anh, ánh m xăm như nhớ về điều gì đó Điêu này làm Nhật Dương cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Trong khi đó, Đình Phong lại thấy khó chịu, anh thực sự không vui khi thấy cô dành hết sự chú Ý vào người đàn ông khác.
“Có chuyện gì sao? Trông cô có vẻ không ổn lắm”
Nhật Dương tỏ ra rất quan tâm đến cảm xúc của Khả Hân.
Không hiểu vì sao khi cô e thấy tên anh lại lộ ra ảm đau thương đến hăn đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt và trước kia chưa từng quen biết Khả Hân vội vàng lắc đầu.
Cô cố gắng điều hòa lại hơi thở.
Vì quá nhập tâm nhớ đến chuyện quá khứ mà cô vô tình bộc lộ ra cảm xúc không tốt.
“Tất nhiên là không ổn rồi.
Đang đùa giỡn vui vẻ với người đàn ông khác thì bị chồng bắt gặp, cậu nói Xem, tâm trạng của cô ta có thể tốt được 2 nhếch miệng cười khinh bỉ.
Anh tuyệt đối không thừa nhận việc ghen ghét khi thấy Khả Hân nhìn chăm chằm vào Nhật Dương.
Đánh giá người đàn ông đang tỏ ra quan tâm Khả Hân trước mặt anh, cảm xúc của Đình Phong càng chìm xuống.
Dù chán ghét Nhật Dương nhưng anh không thể không thừa nhận đây là một người đàn ông xuất Sắc, thậm chí không hề thua kém mình.
Nghe Đình Phong nói như thế, Nhật Dương chau mày vẻ không vui đáp trả: “Có lẽ anh hiếu lầm, tôi với cô ấy chỉ tình cờ gặp mặt.”
“Tình cờ gặp mặt, rồi tình cờ ngôi cạnh nhau, rồi lại dạy nhau mấy động tác ngu xuẩn ngốc nghếch đó.
Hừ, không ngờ khẩu vị của cậu cũng mặn thật, để ý đến vợ người khác còn chưa tính, còn có hứng thú chơi đùa với người câm.”
Khả Hân không thể nghe nổi nữa.
Cô tức giận trừng mắt lườm Đình Phong, viết vội vàng hai chữ “Xin Lỗi!”
đ ho Nhật Dương rồi đùng đùng bỏ đi, mặc kệ hai người đàn ông đứng đó g nhìn theo bóng dáng của Khả Hân như có điều s nghĩ.
Đình Phong thấy thế lạnh như băng cảnh cáo: “Tốt nhất là Cậu nên tránh xa vợ con tôi ra.”
“Vợ? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói người thừa kế tập đoàn Kings có vợ đấy, anh chắc chắn là mình không nhận nl ười chứ?”
Nhật Dương tủm tỉm cười, ng nụ cười này hoàn toàn không có độ ấm.
Đình Phong nheo mắt nhìn người thanh niên trước mặt, cảm ác của anh về người này là chính xác, cậu ta hoàn toàn không hề vô hại như vẻ bê ngoài.
Anh cúi xuống bế bé Bin vẫn đang ngơ ngác không hiểu tại sao mẹ xinh đẹp của cậu lại bỏ về trước, quay lưng bước đi, trước khi đi ném lại một câu.
“Đừng bao giờ mơ ước thứ không thuộc về mình, n không sẽ rước họa vào thân đấy”