Thân thể cô nhẹ bẫng, trôi nổi trong một không gian kỳ ảo.
Cảnh sắc chậm rãi thay đổi, Khả Hân nhìn thấy phía trước có vài bóng dáng thấp thoáng nên tò mò bước lại gần.
Màn sương bao bọc lấy cô dần tan và những hình ảnh bắt đầu hiện lên rõ ràng.
Đó là một lễ cưới vô cùng xa hoa với gam màu kem làm chủ đạo.
Những bàn tiệc đắt tiền trải dài đến tận cùng đủ khiến nhiều người phải ngạc nhiên Hoa hồng, nến, rượu vang được bày biện khắp mọi ngóc ngách của hội trường cưới.
Bỗng nhiên, Khả Hân nghe thấy những tràng vỗ tay của mọi người xung quanh.
Gương mặt ai cũng mờ mờ ảo ảo, nhưng có một điều cô có thể chắc chắn là họ đang tỏ ra rất vui mừng.
Ánh mắi Khả Hân dõi theo hướng nhìn của những người này.
Bất chợt, cô trông thấy bóng lưng của một cặp nam nữ.
Cảm giác quen thuộc đến lạ lùng dâng lên trong lòng cô.
Thân hình cao lớn của người đàn ông che chở lấy cô gái nhỏ xinh bên cạnh.
Cả hai cầm tay.
nhau, tiến vào lễ đường.
Trái tim Khả Hân đột nhiên đau đớn một cách khó hiểu.
Đồng thời, có thứ gì thôi thúc cô tiến lên để kéo tay người đàn ông đó.
Đúng lúc Khả Hân muốn chạy tới thì đôi nam nữ đồng thời quay đầu lại.
Hai gương mặt không hề xa lạ hiện rõ mồn một trước mắt cô.
Đình Phong ôm lấy eo Hoàng Ly, hôn nhẹ lên môi cô ta.
Sau đó, anh nhìn Khả Hân với ánh mắt lạnh băng không một chút độ ấm.
Thân thể Khả Hân lảo đảo rồi ngã khụy xuống đất.
Cô ngước mắt lên nhìn Đình Phong và Hoàng Ly trong trang phục cưới lộng lẫy, trái tim như vỡ thành từng mảnh.
“Cám ơn Khả Hân đã thay thế chị chăm sóc cho anh ấy trong suốt bốn năm qua.”
Hoàng Ly tựa đầu vào ngực Đình Phong, vẻ mặt toát lên niềm hạnh phúc vô bờ.
“Em không cần phải cảm ơn cô ta, vốn dĩ cô ta chỉ là thứ đồ chơi thấp hèn.
Từ trước đến nay, anh chỉ yêu duy nhất một mình em.“ Đình Phong nhìn Hoàng Ly với ánh mắt yêu thương nồng đậm, còn đối với Khả Hân chỉ là sự: chán ghét tận cùng Bất chợt, bé Bin từ đâu chạy tới, ôm chặt lấy.
chân Hoàng Ly, ngọt ngào gọi “Mẹ xinh đẹp.”
Gương mặt Khả Hân tái nhợt, môi mấp máy gọi tên con trai, nhưng đổi lại chỉ ánh mắt xa lạ cùng giọng nói ngây thơ của cậu: “Cô là ai? Con không biết cô.”
“Không!!!!! Khả Hân giật mình tỉnh lại.
Cô ngồi bật dậy, đưa tay ôm lấy ngực, từng giọt nước mắt thí nhau chảy xuống.
“Khả Hân, có chuyện gì vậy?”
Cánh cửa chợt mở ra, Đình Phong bước.
nhanh lại gần giường ngủ, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Thấy ánh mắt Khả Hân tràn đầy oán hận và đau thương, anh cảm thấy trong lòng như bị ai đó đâm một nhát.
Đến lúc này, Khả Hân mới ngẩng đầu lên.
Cô thấy khung cảnh lễ cưới đã biến mất, thay Vào đó một không gian xa lạ.
Cô lại quan sát người đàn ông trước mặt.
Anh mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro đơn giản, không phải trang phục mà cô đã nhìn thấy trong lễ cưới.
Tất cả những điều này chứng minh rằng, cô vừa trải qua một cơn ác mộng.
Tuy nhiên, giấc mơ này chân thực tới tới nỗi khiến cô vẫn còn nguyên cảm giác đau lòng đến mức chết lặng.
Đình Phong định vươn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán của Khả Hân thì bị cô ngoảnh đầu né tránh.
Không khí bỗng trở nên có chút quái dị.
Bàn tay Đình Phong chợt cứng đờ, đầu ngón tay hơi run rầy rồi sau đó buông thống xuống.
“Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”
Khả Hân đã xem xét một vòng, phát hiện ra đây không phải là căn biệt thự cũ cô từng sống.
Vì thế, cô vội vàng vươn tay ra hiệu hỏi Đình Phong “Một ngôi nhà ở vùng ngoại ô thành phố.
Bắt đầu từ bây giờ, em sẽ sống ở đây.”
Câu trả lời của Đình Phong khiến Khả Hân cực kỳ sửng sốt.
Phải mất một vài giây cô mới hiểu được điều anh nói có nghĩa là gì “Anh định nhốt tôi tại chỗ này?”
Khả Hân trừng mắt chất vấn Đình Phong, Chưa bao giờ cô mong đợi cái lắc đầu phủ định từ anh đến vậy.
Đáng tiếc, câu nói tiếp theo của anh hoàn toàn đập tan mọi hi vọng của cô.
“Anh muốn em tĩnh dưỡng ở đây một thời gian.”
Đình Phong không trực tiếp phản bác lại lời Khả Hân mà cẩn thận lựa chọn những từ ngữ thích hợp.
“Tĩnh dưỡng hay là giam cầm? “ “Em đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ở lại đây.”
“không bao giờ.
Anh đánh tôi ngất xiu rồi mang tôi đến đây tĩnh dưỡng.
Anh nghĩ tôi là con ngốc à?”
Khả Hân tức giận đến nỗi cảm thấy đỉnh đầu sắp bốc khói.
Cô không biết Đình Phong tìm được cô bằng cách nào và mục đích của anh là gì: Nhưng cô không chấp nhận việc anh lăng mạ và xúc phạm danh dự của cô rồi lại còn giở trò bắt cóc cô dù quan hệ giữa bọn họ đã kết thúc.
Anh coi cô là gì? Là thứ đồ chơi như lời anh nói trong giấc mơ kia sao? Đột nhiên, Khả Hân lảo đảo bước xuống giường, không thèm mang dép mà dùng chân trần chạy như bay ra ngoài.
Đình Phong nheo mắt nhìn phản ứng của Khả Hân, hoàn toàn không có ý định ngăn cản cô bởi vì anh biết, dù có mọc cánh cô cũng không thể thoát khỏi nơi này.
Khả Hân chạy dọc hành lang, không còn tâm trạng để thưởng thức cảnh sắc đẹp mê hồn xung quanh.
Trong lòng cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Cô phải rời khỏi đây rời, khỏi người đàn ông đáng hận đó.
Chạy mãi cho tới khi nhìn thấy cánh cổng.
sắt lớn, Khả Hân vui sướng vươn tay hai đẩy ra.
Ngay khi cô tưởng mình sắp thoát khỏi nơi này thì lại phát hiện một sự thật tàn nhẫn.
“Không có lệnh của anh Phong, cô không được phép ra ngoài.
Mời cô trở vào nhà.”
Giọng nói lạnh băng không một chút cảm xúc của người đàn ông mặc đồ đen vang lên.
Bên cạnh hắn là hai người nữa cũng đang nghiêm túc đứng canh gác.
Khả Hân ngẩn người nhìn chằm chằm ba kẻ trước mặt.
Cô không tin họ lại dám công khai ngăn cản mình.
“Mời cô trở vào trong.
Chúng tôi không muốn làm cô bị thương.”
Người đàn ông ban nãy lên tiếng và nhanh chóng đứng chắn trước mặt Khả Hân.
Động tác hán rất thuần thục, vừa có thể ngăn chặn Việc Cô muốn tầu thoát, vừa khéo léo giữ khoảng cách nhất định với cô.
Khả Hân tức phát điên, đúng lúc muốn giằng co với bọn họ thì cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của Đình Phong vang lên phía sau lưng: “Em đừng tốn công vô ích, bọn họ chỉ nghe.
lệnh từ anh.”
Đình Phong thong thả bước lại gần Khả Hân, trên tay anh cầm một đôi giày nhỏ xinh.
Anh đặt dưới chân cô, dịu dàng nói: “Em xỏ giày vào trước đi.”
Hành động quan tâm của Đình Phong cũng không có tác dụng gì với Khả Hân.
Ngược lại, cơn giận của cô càng có xu hướng tăng lên.
“Lập tức bảo bọn họ tránh ra.
Tôi muốn rời khỏi đây”
“Không được.
Ngoại trừ việc này, em có thể yêu cầu bất kỳ điều gì khác.”
Đình Phong lắc đầu từ chối làm ngọn lửa giận dữ bùng lên mạnh mẽ trong lòng Khả Hân.
Bất chấp tất cả mà lao đến túm lấy ngực áo Đình Phong.
Ánh mắt lóe lên một tia căm phẫn, Khả Hân mấp máy đôi đôi đỏ mọng để nói từng chữ: “Đình Phong, anh đang vi phạm pháp luật khi giam giữ người trái phép.”
Đình Phong nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của Khả Hân ra khỏi áo mình, trêu ngươi cô bằng cách cúi đầu hôn khẽ lên những ngón tay ngọc ngà ấy.
“Vì em, tôi không sợ.”
Khóe mắt Khả Hân bỗng cay xè, từng giọt nước mắt lăn dài xuống hai má.
Cô bất lực bước lùi lại, lắc đầu như điên.
“Làm ơn buông tha cho tôi.
Chúng ta kết thúc rồi.
Anh làm vậy chỉ khiến tôi cảm thấy oán hận anh hơn thôi.”
Đình phong vươn tay vòng lấy eo Khả Hân và kéo mạnh cô vào lòng.
Anh buộc cô ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt anh, bá đạo tuyên bố: “Ai bảo em là nó đã kết thúc.
Anh từng nói Ñ Vối Šm rồi, chỉ khi nào anh chủ động buông tha in thì em mới được phép biến mất khỏi cuộc sống của anh.”
“Nhưng chính anh đã đề nghị ly hôn, cũng đã ký vào đó.”
“Tờ giấy đó chả có nghĩa lý gì cả.
Chỉ cần anh muốn, nó sẽ lập tức mất đi hiệu lực.
Khả Hân, ngoan ngoãn ở đây chờ đợi một thời gian, anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi nữa.”
Vừa nói, anh vừa lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên má Khả Hân.
Động tác vô cùng mềm nhẹ giống như nâng niu thứ trân bảo quý giá.
Tuy nhiên, lời nói ấy lại khiến Khả Hân hoàn toàn tuyệt vọng.
Ý tứ của Đình Phong đã rõ ràng, tuyêt đối không cho cô rời khỏi anh.