Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của Hoàng Ly vang lên khiến Khả Hân mím môi vì khó chịu.
Kể từ khi Hoàng Ly lộ ra bộ mặt thật và tìm cách hãm hại cô thì cô đã không còn chút thiện cảm nào Với cô gái này.
Hiện tại, đối với Hoàng Ly, Khả Hân chỉ còn lại cảm giác chán ghét và ghê tởm.
Khả Hân len lén nhìn về phía hai người, thấy.
Đình Phong đi trước, Hoàng Ly tập tếnh bám theo.
Có vẻ như chân của cô ta mới vừa hồi phục nên chưa thể đi lại như người bình thường được.
Đình Phong nghe tiếng gọi, tỏ ra mất kiên nhẫn nhưng vẫn đứng lại chờ Hoàng Ly.
Ngay lập tức, Hoàng Ly hớn hở bước lên khoác tay Đình Phong một cách thân mật.
Nhìn họ không khác gì một cặp vợ chồng đang tới đây khám thai.
Khoan đã… Tại sao hai người này lại có mặt ở đây? Bàn tay túm chặt lấy chiếc túi đựng thuốc bổ, Khả Hân mím môi dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Trong lòng cô dâng lên một nỗi bất an kỳ lạ, âm thầm cầu nguyện mọi chuyện đừng giống như mình đang suy nghĩ.
Đáng tiếc, câu nói tiếp theo của Hoàng Ly đập tan tất cả hy vọng của Khả Hân, khiến thế giới xung quanh cô bỗng nhiên sụp đổ.
“Phong, em cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy, không thể tin được em đã có thai được một tháng rồi.
Tự nhiên em tò mò quá, chẳng biết sau này nó giống em hay giống anh đây.”
Đầu óc Khả Hân quay cuồng.
Thân thể cô run rẩy đến nỗi phải bám vào bức tường bên cạnh để đứng vững.
Hoàng Ly đã có thai một tháng? Hơn nữa cái thai là của Đình Phong.
Chẳng trách một tháng qua anh không hề đặt chân tới ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô nữa.
Thì ra là Vui vẻ ở bên Hoàng Ly.
Vậy mà cô còn nghĩ do anh bận rộn đối phó với Nhật Dương.
Quả thực là điều nực cười nhất trên đời Khả Hân cười ra nước mắt, hai lần bị đả kích trong ngày khiến cô hoàn toàn suy sụp.
Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình thảm hại như thế này.
“Bộp”
Chiếc túi đựng thuốc bổ rơi xuống nền nhà tạo ra một tiếng vang nhỏ.
Những hộp thuốc lăn đi khắp bốn phương tám hướng thu hút sự chú ý của Đình Phong và Hoàng Ly.
“Cô ơi, thuốc của cô rơi kìa:”
Một người phụ nữ khệ nệ ôm bụng bầu vượt mặt lên tiếng nhắc nhở Khả Hân.
Ngay lúc đó, Khả Hân bước ra, hoàn toàn xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Vẻ mặt Đình Phong biến đổi trong nháy mắt.
Hoàng Ly mở to mắt kinh ngạc nhưng nhanh chóng nhếch môi cười khiêu khích.
Khả Hân nhìn hai người phía trước, ánh mắt đảo qua vị trí cánh tay đan vào nhau của họ, nở nụ cười hết sức thê lương và sau đó bỏ chạy.
Chẳng phải vì cô hèn yếu nên sợ hãi mà là bởi vì cô không biết nên lấy tư cách gì tới chất vấn Đình Phong và Hoàng Ly.
Hai người đó vốn dĩ là hôn phu và hôn thê Của nhau, còn cô chỉ là vợ cũ hay một người tình bí mật.
Chính vì vậy, cách tốt nhất là cô nên biến mất khỏi đây, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn cũng không cần đối diện với họ nữa.
“Khả Hân, dừng lại.“ Đình Phong bàng hoàng mất một giây rồi nhanh chóng lấy lại được lý trí.
Anh vung tay ra khỏi Hoàng Ly, muốn đuổi theo Khả Hân ngay lập tức.
Thấy tình thế không ổn, Hoàng Ly vội giả bộ ôm lấy bụng, cắn môi rên rỉ: “Phong, bụng em đau quá.”
Để làm vở kịch thêm chân thực, cô len lén ‘véo mạnh vào eo mình, đau đến mức gương mặt trở nên tái nhợt, nước mắt giàn giụa.
Nghe tiếng thút thít kêu đau của Hoàng Ly, bước chân Đình Phong bỗng trở nên nặng nề.
Anh tuyệt vọng dõi theo bóng dáng dần biến mất của Khả Hân, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm khiến các khớp xương kêu lên răng rắc.
Cuối cùng, vì Hoàng Ly diễn quá đạt, thành công lừa Đình Phong dừng lại, vội vàng đưa cô đến phòng khám.
Khả Hân chạy được một đoạn mới sực nhớ ra mình đang mang thai.
Cô hoảng sợ đứng yên một chỗ, điều chỉnh lại hơi thở và cảm xúc.
Chờ một lát thấy bụng không có gì bất ổn, Khả Hân mới dám thở phào nhẹ nhõm đồng thời oán trách sự bất cẩn của mình.
Đứa bé này đến không dễ dàng, nếu chỉ vì một phút nông nổi mà làm mất thì cô sẽ hối hận cả đời.
Ngoái đầu về đằng sau, Khả Hân cắn môi tìm kiếm một bóng dáng cao lớn, nhưng thứ mà cô thấy chỉ là dòng người di lại tấp nập trong bệnh viện, tuyệt nhiên không có Đình Phong.
€ô biết lần này mình phải thực sự buông tay.
Đình Phong đã chọn Hoàng Ly chứ không phải cô, vậy cô còn ôm hy vọng làm gì cơ chứ.
Lau sạch những giọt nước mắt trên mặt, Khả Hân hít một hơi thật sâu, cố gắng bỏ qua cảm xúc đau đớn khôn cùng đang lan tràn khắp trái tim và bước về phía trước.
CẾô quyết định rời đi, không bao giờ quay trở lại chiếc lồng giam kia nữa.
Đối với chị An, cô chỉ có thể âm thầm xin lỗi vì đã nuốt lời.
“Này cô gái trẻ mặc váy xanh, cô có thể giúp tôi một chút không?”
Khi đang đi trên đường, Khả Hân bỗng nghe thấy ai đó gọi mình nên quay đầu lại.
Cô thấy một bà lão có dáng vẻ hốt hoảng tới gần.
“Cô ơi, làm ơn chỉ giúp tôi địa chỉ này.
Tôi đi lạc nên không nhớ đường về nhà.”
Bà lão rưng rưng nước mắt nhìn rất đáng thương làm Khả Hân mủi lòng.
Cô lễ phép gật đầu, nhận tờ giấy có ghi địa chỉ mà bà lão đưa cho.
Có lẽ, bà gặp vấn đề về trí nhớ nên con cháu đã ghi sẵn địa chỉ nhà và số điện thoại.
Chẳng qua hiện tại cô không có điện thoại nên đành tự mình dẫn bà về.
Cũng may, địa chỉ này tương đối gần, không tốn quá nhiều thời gian và công sức của cô.
Khả Hân nắm lấy tay bà lão, cẩn thận dìu bà.
Vì quá chăm chú tìm đường nên cô không nhìn thấy được một tia hả hê trong đôi mắt của bà ta, và cũng không hề biết rằng, bản thân đang dần sa vào cái bẫy mà người ta đã giăng sẵn.
Địa chỉ mà bà lão cung cấp nằm sâu trong một con ngõ nhỏ, Khả Hân phải vất vả lắm mới tìm được.
“Đây rồi, đúng là nó rồi, cảm ơn cô.“ Bà lão reo lên sung sướng chỉ vào một ngôi nhà hết sức tàn tạ nằm ở tận cuối ngõ.
Khả Hân mỉm cười và vấy tay chào bà ta.
Ngay khi cô muốn rời đi thì bà ta đã ân cần lên tiếng: “Cô vào nhà uống chén nước đã, đi bộ nãy.
giờ chắc cũng mệt rồi hả?“ Khả Hân lắc đầu từ chối, nhưng thái độ của bà lão rất chân thành, giống như thực sự muốn trả ơn cô nên cô đành đồng ý.
Dù sao hiện tại cô có rất nhiều thời gian, dừng lại một chút cũng không ảnh hưởng gì Thôi vào đó, đúng là cô cũng đang cảm thấy Nơi Khát nước.
Cửa vừa mở ra, một mùi ẩm mốc xộc vào mũi Khả Hân khiến cô nhíu mày khó chịu.
Liếc mắt quanh căn phòng, cô bỗng có cảm giác u ám kỳ lạ.
Không biết mấy người thân của bà lão nghĩ gì khi để bà sống tại một căn nhà thế này.
Trong lòng dâng lên cảm giác thương hại, Khả Hân chậm rãi đi tới chỗ bàn uống nước.
Còn may khu vực này tương đối sạch sẽ nên không khiến cô quá phản cảm như lúc đầu.
“Lũ con tôi đi làm xa, nhà có một mình nên chẳng mấy khi dọn, cô thông cảm nhé.
Uống miếng nước đi, đừng lo, cốc sạch đấy.”
Khả Hân vội vươn hai tay đón lấy chén nước từ bà lão.
Đúng như lời bà ta nói, chén nước sạch sẽ và trong veo nên cô uống luôn mà không hề băn khoăn gì nữa.
Đặt chén nước đã vơi đi phân nửa lên bàn, Khả Hân mấp máy môi chào bà rồi xin phép ra ngoài.
Ñgay khi đặt chân đến bậc cửa, cô bỗng thấy hơi chóng mặt nên vươn tay đỡ lấy trán.
Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm lại rồi ngất xỉu.
“Giỏi lắm bà già, hôm nay kiếm được hàng ngon đấy, tiền của bà đây.”
Chiếc rèm cáu bẩn treo trước cửa phòng được vén lên, hai người đàn ông đi ra.
Một tên rảo bước lại phía Khả Hân kiểm tra xem cô đã thực sự mê man chưa, một tên rút tiền đưa cho bà lão và lên tiếng khen ngợi.
“Có từng này thôi à, bèo vậy.
Nhìn lại con bé đi, tôi sống từng này tuổi cũng chưa gặp được ai đẹp như nó đâu.”
Mụ già liếm tay đếm tiền, sau đó vẻ mặt khinh khỉnh đòi thêm.
Không phải mụ nói ngoa chứ nhìn trang phục đắt tiền trên người cô gái, đoán chắc là con nhà giàu.
Chỉ tiếc xinh đẹp mà ngây thơ mới rơi vào tay bọn buôn người như.mụ.
“Hừ, vậy còn chê ít sao? Bà đừng quên mấy.
lâ trước tìm phải mấy con hàng nát làm khó bọn lôi Mẹ kiếp, xấu như ma mà cũng đi lừa, phí công bọn này tìm mãi mới được người mua.”
“Thế mày tưởng tao đi lừa dễ lắm đấy.
Không biết, gấp đôi chỗ này hoặc là biến, con nhỏ này đẹp như vậy, thiếu gì bên trả giá cao hơn.”
Mụ già giờ giọng kẻ cả khiến hai tên buôn người bực bội.
Nhưng nghĩ đến việc còn hợp tác lâu dài với mụ, nên bọn chúng đành cắn răng bỏ thêm một khoản.
Trong lòng cáu kỉnh thầm chửi con mụ già hút máu đáng ghét.
“Vác nó lên xe, nhẹ nhàng chút, rủi mà để khuôn mặt xinh đẹp của nó xây xước thì tao tính Sổ với mày.”
Một tên hung ác ra lệnh cho tên còn lại, bản thân hắn thì ra trước lấy xe.
Ngõ nhỏ này rất vắng người, tuyệt đối sẽ không có ai phát hiên.