Dường như những cửa hàng với màu sắc rực rỡ ở hai bên đường khiến bé Bin bị thu hút, cậu thích thú vươn cổ ra phía ngoài cửa kính của xe để nhìn cho rõ hơn khiến Khả Hân phải nhanh tay kéo cậu về ghế ngồi.
Cô lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý với hành động của con trai.
Bé Bin nhìn ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, ngoan ngoãn ngồi về đúng vị trí, nhưng chỉ ngồi yên một lát cậu lại tỉnh nghịch bò vào lòng mẹ và yên vị ngồi trên đùi Khả Hân.
Cô bất đắc dĩ bẹo má con trai rồi ôm lấy cậu.
Đình Phong vừa lái xe vừa liếc gương chiếu hậu để nhìn hai mẹ con.
Thấy Khả Hân chỉ để ý đến bé Bin anh có chút không vui.
Từ lúc ở nhà bố mẹ trở về, Khả Hân hoàn toàn giống như khóa mình vào một thế giới riêng, chỉ có bé Bin vào được còn anh thì hoàn toàn bị cho đứng ngoài.
Thậm chí khi anh cố tình gọi cô, cô cũng làm lơ coi như không nghe thấy gì.
Điều này khiến Đình Phong cảm thấy không yên lòng, thái độ Khả Hân rất kỳ lạ, mặc dù cô vốn không thể nói chuyện nhưng cũng rất ít tỏ ra yên tĩnh đến mức này.
Anh thử gọi vợ một lần nữa: “Khả Hân…cô… ổn chứ?”
Khả Hân vẫn không có phản ứng gì với anh, chỉ chú ý trêu đùa bé Bin.
Thỉnh thoảng, cô cũng ngẩng lên ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, ánh mắt chất chứa một điều gì đó giống như là khát vọng được tự do.
Tự do… Ánh mắt Đình Phong bỗng nhiên tối sầm, bàn tay siết chặt lấy vô lăng của xe.
Anh đột ngột đảo tay lái đỗ vào vệ đường.
Lúc này Khả Hân mới chịu ngước lên nhìn Đình Phong, cô tò mò muốn biết lý do anh đột ngột dừng lại.
“Bin, ở gần đây là có một khu vui chơi dành cho trẻ em, trong đó có rất nhiều trò chơi thú vị, con có muốn ba đưa con đến đó chơi không?”
Đình Phong quay về phía sau hỏi bé Bin.
Nghe thấy sắp được đi chơi, bé Bin reo lên phấn khích, cậu gật đầu như giã tỏi: “Có ạ, ba cho Bin đi đến đó chơi đi.”
Khả Hân không đồng ý lắm, lúc này đang là buổi trưa, cô muốn cho con trai về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng nhìn thấy sự hào hứng của bé Bin, cô không ban lòng phản đối.
Cũng tốt, dù sao cô chưa cùng cậu đi đâu chơi đùa.
Đình Phong thấy bé Bin vui tươi hớn hở và Khả Hân cũng đồng ý, anh mỉm cười hài lòng lôi điện thoại ra gọi cho ai đó, rồi mới bắt đầu khởi động xe.
Chỉ một lát sau, chiếc xe đỗ lại phía cổng của một khu vui chơi trẻ em lớn.
Đình Phong dắt bé Bin vào trong, Khả Hân cũng lật đật bước theo đằng sau và quan sát bốn phía.
Nơi đây thật sự rất lớn, lại có rất nhiều trò chơi mà các bé rất thích nên dù đang là buổi trưa vẫn có khá nhiều căp bố mẹ cho con đến đây vui chơi.
Bé Bin thích thú đòi ba mẹ dẫn vào chơi trò nhà bóng.
Đình Phong liếc đồng hồ và nhìn xung quanh, anh đoán người mình hẹn gặp vẫn chưa kịp đến ngay nên bảo Khả Hân dắt bé Bin vào chơi.
Bé Bin vội vàng kéo tay mẹ đến khu vực nhà bóng gần đó, nơi này giống như một thế giới đầy màu sắc với những trái bóng nhựa xinh xinh, Khả Hân bị những tiếng cười đùa của lũ trẻ trong này làm cho tâm trạng thoải mái hơn, cô tạm thời vứt bỏ tâm sự không vui, cùng con trai đùa nghịch Vui vẻ.
Đình Phong đứng quan sát ở gần đó, đôi mắt anh chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp đang nở nụ cười tươi rói với cậu bé bên cạnh, hai gương mặt tuy không có nhiều điểm giống nhau nhưng khi cười rộ lên đều lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền trông hết sức đáng yêu, điểm thú vị là chỉ cần nhìn nụ cười này là người ta có thể đoán được ngay đây là hai mẹ con.
Cuối cùng Khả Hân cũng chịu cười, Đình Phong cảm thấy đưa cô đến đây là hoàn toàn chính xác.
“Phong, cậu hẹn tôi đến chỗ này làm gì?”
Bỗng nhiên, một giọng nói vang sự không vui, cùng con trai đùa nghịch Vui vẻ.
Đình Phong đứng quan sát ở gần đó, đôi mắt anh chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp đang nở nụ cười tươi rói với cậu bé bên cạnh, hai gương mặt tuy không có nhiều điểm giống nhau nhưng khi cười rộ lên đều lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền trông hết sức đáng yêu, điểm thú vị là chỉ cần nhìn nụ cười này là người ta có thể đoán được ngay đây là hai mẹ con.
O Cuối cùng Khả Hân cũng chịu cười, Đình Phong cảm thấy đưa cô đến đây là hoàn toàn chính xác.
“Phong, cậu hẹn tôi đến chỗ này làm gì?”
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên khiến Đình Phong giật mình, anh quay đầu về phía phát ra giọng nói đó và nhìn thấy một chàng trai đang cà lơ cà phất bước tới.
Anh ta mặc một bộ đồ hàng hiệu đắt tiền, ngực áo phanh ra để lộ cơ ngực màu nâu mật ong, còn gài thêm một chiếc kính đen hiệu Chanel sang chảnh, vừa đi vừa huýt sáo trêu đùa mấy cô gái làm việc tại khu vui chơi khiến các cô đỏ mặt.
“Không có việc thì không thể gọi cậu ra đây sao?”
O Đình Phong nhếch miệng cười khinh bỉ.
Tên này lúc nào cũng thích chải chuốt bóng bẩy và trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, đánh chết cũng không đổi tính.
“Không phải, nhưng tốt nhất là cậu cho tôi một lý do chính đáng khi hẹn tôi ở chỗ này, đừng có nói cho tôi cậu bỗng muốn ôn lại kỷ niệm tuổi thơ nhé.”
Chàng trai vuốt ve lại mái tóc sành điệu và nói với giọng bỡn cợt.
Đình Phong ném cho anh chàng một ánh mắt lạnh lùng, tuy nhiên nghĩ đến việc mình sắp nhờ vả cậu ta, anh đành điều chỉnh lại thái độ một chút.
“Giúp tôi trông con.”
“WTTF, cậu nói cái gì?”
Chàng trai trợn tròn mắt nhìn Đình Phong, anh giả bộ đào lỗ tai với biểu cảm cực kỳ khoa trương.
Đình Phong rất có kiên nhẫn lặp lại: “Giúp tôi trông bé Bin, khoảng hai tiếng thôi.”
Nghe thấy thế, chàng trai vội vàng giãy nảy lên như đỉa phải vôi: “Làm ơn đi, cậu đùa tôi à, giữa trưa hè nắng gắt cậu gọi tôi ra cái nơi khỉ gió này chỉ để nói với tôi là muốn tôi trông con cho cậu?”
“Ngoài điều này ra thì cậu còn tác dụng nào khác chắc.”
Đình Phong nhìn chàng trai với ánh mắt chế nhạo.
Đôi khi anh thực sự không biết tại sao mình lại có thể chơi với tên này lâu đến thế.
Đồng Thanh Sơn cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Hắn đường đường là con trai của trùm xã hội đen khét tiếng ở cái đất Sài Gòn này, đi đến đâu cũng được mọi người nể mặt, một điều anh Sơn, hai điều anh Sơn, thế nhưng lại bị người bạn thân từ thủa cởi truồng tắm mưa của mình khinh thường.
Kẻ sĩ có thể chết chứ quyết không thể chịu nhục, hắn gân cổ lên phản bác.
“Này này, đừng tưởng cậu là bạn tôi mà cái gì cũng dám nói nhé, coi chừng tôi cho đàn em đập cậu một trận tơi bời khói lửa, đến mức ba cậu không nhận ra cậu, mẹ cậu khóc lóc nhìn mặt mũi bầm dập của con trai… còn nữa…”
Lại bắt đầu rồi, Đình Phong chán nản liếc người bạn thân đang lải nhải y như mấy bà thím ngoài chợ.
Một trong những điểm khiến anh hận ngứa răng ở Thanh Sơn chính là việc cậu ta nói rất nhiều.
Đôi khi anh không hiểu tại sao một gia đình giang hồ nổi tiếng như vậy lai sinh ra kẻ dở hơi này.
Thật sự là chúa sơn lâm có thể sinh ra một con lợn mà.
“m miệng, tóm lại cậu có giúp tôi không?”
“Không giúp, ai bảo thái độ cậu đáng ghét như vậy.”
“Nói lại lần nữa, có chịu giúp không thì bảo?”
“Không giúp, tuyệt đối không giúp.
Thằng Sơn này rất có cốt khí, nói một là một, hai là hai, không bao giờ có chuyện đổi ý.”
“Cậu giúp tôi trông bé Bin hai tiếng, tôi cho cậu tham gia vụ dầu mỏ.”
“Không… cái gì? Cậu nói thật chứ?”
Thanh Sơn vội vàng nuốt lại lời nói từ chối, hắn hi vọng mình không nghe nhầm, tên vắt cổ chày ra nước này lại chịu cho hắn tham dự vụ làm ăn béo bở mà cậu ta giữ khư khư từ trước đến nay, vì vụ này mà hắn thiếu chút nữa năn nỉ muốn gãy lưỡi luôn.
Đình Phong nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Thanh Sơn và cảm thấy buồn cười.
Lần này vì để hắn giúp mình, anh quá chịu thiệt mà.
“Thế nào, cậu đồng ý giúp tôi không? Nếu không thì để tôi…”
“Đồng ý, đồng ý, chao ôi, cậu cũng biết tôi quý thằng cu Bin thế nào mà, thằng bé ngoan ngoãn đáng yêu giống hệt bố nó, sau này có con gái, chắc chắn phải gả cho nó.”
Thanh Sơn hớn hở tua tiếp một tràng dài, biểu hiện của hắn như kiểu vô cùng yêu thương bé Bin và hoàn toàn mất trí nhớ việc ra sức từ chối trông bé Bin vừa rồi.
Thực ra, đúng là hắn rất yêu quý con trai của Đình Phong, mỗi lần gặp bé Bin là hắn đều mua cho cậu những món quà đắt tiền.
Kể cả trong mấy năm hắn không ở đây cũng đều thường xuyên gửi quà cho thằng bé.
Chẳng qua cái thái độ nhờ vả của bạn thân rất đáng ghét nên hắn mới giả bộ từ chối, dù không có vụ † đổi làm ăn kia thì cuối cùng hắn Ö sẽ giúp Đình Phong trông bé Bin.
“Mà thằng cu nhà cậu đâu, nãy giờ không thấy nó.”
Sau khi vỗ ngực đảm bảo sẽ trông nom bé Bin cần thận, lúc này Thanh Sơn mới nhớ ra nhân vật chính cần được hắn “chăm sóc hai giờ”
không thấy đâu cả.
Hắn vội vàng hỏi Đình Phong.
“Ở kia.”
Đình Phong vươn tay chỉ cậu bé đang chơi rất vui vẻ ở nhà bóng gần đó.
Thanh Sơn cũng đưa mắt nhìn theo hướng mà bạn mình chỉ, nhìn thấy bé Bin, hắn chưa kịp nở nụ cười thì đã trông thấy bóng dáng bên cạnh cậu bé.
“Kia có phải là…”
Thanh Sơn O mắt nhìn, mở miệng hỏi.
“Phải, đó là vợ tôi, Khả Hân.”
Bỗng nhiên, không khí giữa hai người trở nên thay đổi.
Thanh Sơn cũng thu lại vẻ cợt nhả và quay lại nhìn Đình Phong, ánh mắt sắc bén.
Nếu lúc này có ai đi ngang qua nhất định sẽ bị ánh mắt này dọa cho run sợ.
“Cậu nói đó chính là con bé lừa cậu lên giường bốn năm trước?”
“Nói năng cẩn thận, đó là vợ tôi.”
Đình Phong không vui khi nghe thấy Thanh Sơn nói về Khả Hân như vậy, mặc dù đó đúng là sự thật.
“Vợ?”
Thanh Sơn cười lạnh, là bạn thân từ thuở nhỏ với Đình Phong nên hầu như tất cả mọi chuyện của bạn mình hắn đều biết, bốn năm trước Đình Phong bị ép phải cưới một cô gái do làm người đó có bầu.
Đình Phong cũng từng nói chính anh trai cô ta hoặc cô ta là người đã gài bẫy để thực hiện việc này, bởi vậy, hắn cực kỳ khinh thường Khả Hân, thậm chí là cả chán ghét.
Vốn dĩ nghĩ rằng Đình Phong cũng luôn không để ý đến người vợ trên danh nghĩa này nên chưa bao giờ chịu công khai cô cho bạn bè hay người quen, thật không ngờ hôm nay hắn lại nghe thấy Đình Phong gọi cô ta là vợ, đúng là trò cười mà.
“Cậu quên cô ta đã làm gì để khiến cậu phải cưới cô ta à? Cậu dám gọi người phụ nữ mưu mô đó là vợ? Cậu quên mất Hoàng Ly rồi sao?”
Lại một lần nữa cái tên Hoàng Ly xuất hiện, lúc trước là mẹ anh, bây giờ là bạn thân anh, Đình Phong cảm thấy trái tim nhói lên một chút.
Nhưng cảm xúc này qua đi rất nhanh mà thay vào đó là cơn giận không thể lấn át.
Có lẽ anh cần nhắc nhở mọi người không nên can thiệp quá nhiều vào việc riêng của mình.
“Đừng nhắc đến Hoàng Ly, và cũng đừng xúc phạm Khả Hân, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai.”
“Hừ, cậu thay đổi rồi Phong, cậu quên trước đây cậu yêu Hoàng Ly đến mức nào sao, cậu…”
“Thôi đi, cậu cũng quên chính cô ấy là người lựa chọn từ bỏ tôi để theo đuổi ước mơ sao? Bốn năm trước cô ấy chỉ để lại một lời nhắn rồi biến mất, nếu Hoàng Ly đã lựa chọn như vậy thì tại sao tôi phải tiếp tục nuôi hi vọng đợi cô ấy quay lại.
Hay là tất cả mọi người đều nghĩ không có Hoàng Ly thì tôi không thể sống nổi.”
Đình Phong lạnh lùng nói với Thanh Sơn.
Đúng là trước đây anh luôn chờ đợi trong vô vọng một ngày Hoàng Ly sẽ trở lại, nhưng anh bất chợt nhận ra, mình cũng có thể bắt đầu học cách buông tay.
Ông nội nói đúng, thay vì chỉ sống trong ảo tưởng của quá khứ, sao không nhìn về hiện tại, trân trọng những thứ ở ngay trước mắt.
Nghĩ đến Khả Hân và bé Bin, trái tim Đình Phong bỗng mềm mại, có lẽ anh nên thử tạo ra một gia đình theo đúng ý nghĩa của nó.
Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Đình Phong, Thanh Sơn cũng giận dữ.
||||| Truyện đề cử:
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Hắn không ngờ có một ngày Đình Phong lại cương quyết như vậy, giống như cậu ta quyết tâm từ bỏ Hoàng Ly và lựa chọn người vợ bây giờ.
Thật tức chết hắn mà, mặc dù Hoàng Ly bỏ đi tạo thành thương tổn đối với Đình Phong nhưng hắn biết cô cũng có nỗi khổ, cô muốn theo đuổi ước mơ nhảy múa và trở thành nghệ sĩ nổi tiếng chứ không chỉ mang danh vợ của người thừa kế tập đoàn Kings.
Chính vì tính cách dám yêu dám buông bỏ này của cô mà bản thân hắn cũng… Giữa lúc cả hai người đều đang trừng mắt nhìn đối phương và không khí sặc mùi thuốc súng thì bỗng một giọng nói non nớt vang lên từ đằng xe.
“Ba ơi, chú Sơn ơi!”
Ò Đình Phong và Thanh Sơn cùng quay lại và thấy Khả Hân đang nắm tay bé Bin bước về phía này, vẻ mặt cô tò mò nhìn hai người còn bé Bin trông vô cùng phấn khích.