Thị vệ trưởng vô cùng khó xử: "Nhưng mà..."
Nam Cung Tĩnh Nữ nheo mắt lại: "Ngươi tốt nhất nên cân nhắc cho kĩ, không nghe lệnh mà còn dám ở đây nhưng nhị với ta sao!"
Thị vệ trưởng lập tức nghẹn lời, hắn quỳ bò trên mặt đất rồi tháo gông cho Tề Nhan. Hắn cung kính hành lễ với Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ, tiểu nhân cũng chỉ phụng mệnh hành sự, xin điện hạ đừng làm khó dễ tiểu nhân. Huynh đệ chúng ta vẫn còn mẹ già con nhỏ ở nhà."
Nam Cung Tĩnh Nữ hất cằm: "Nửa canh giờ."
Thị vệ trưởng như trút được gánh nặng: "Nếu như vậy, tiểu nhân sẽ dẫn các huynh đệ chờ ở ngoài phủ."
Thị vệ lập tức rời đi, mà bọn hạ nhân ở tư trạch cũng đã sớm không thấy tăm hơi. Nam Cung Tĩnh Nữ nhanh chóng đi đến trước mặt Tề Nhan, nàng nắm lấy bàn tay Tề Nhan và dịu dàng nói: "Đừng sợ, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện." Nàng thậm chí không hỏi nguyên do mà đã hứa hẹn như vậy.
Tề Nhan vẫn rũ đầu, hai mắt nàng khô khốc. Nàng mấp máy khóe miệng, cố gắng nói một câu có vẻ bình tĩnh: "Sao...điện hạ lại tới?"
Nàng biết rõ nhưng còn cố hỏi lại, nhưng chỉ có một mình Tề Nhan hiểu được hàm nghĩa trong câu nói này.
Nàng đánh cược thắng, nhưng lòng nàng lại không dễ chịu.
Nam Cung Tĩnh Nữ cười, nàng lắc tay Tề Nhan và dịu dàng nói: "Bọn họ đều đi rồi, nơi này chỉ có hai chúng ta." Nam Cung Tĩnh Nữ còn tưởng rằng Tề Nhan sợ tai vách mạch rừng, cho nên người nọ mới cố ý nói như vậy.
Thấy Tề Nhan gật đầu, Nam Cung Tĩnh Nữ kéo Tề Nhan quay về chính sảnh. Nàng ấn Tề Nhan ngồi lên chủ vị, còn bản thân nàng thì chỉ ngồi xuống bên cạnh. Nàng nhìn sườn mặt Tề Nhan, châm chước lời nói: "Nếu nhìn vào quan phục của mấy người kia, bọn họ hẳn là Ngự tiền thị vệ bên cạnh phụ hoàng... Cho nên, vì sao phụ hoàng lại kêu ngươi vào cung? Ngươi có biết không?"
Tề Nhan chỉ "ừ", cũng không nói gì thêm.
Nam Cung Tĩnh Nữ kiên nhẫn chờ đợi, an ủi: "Lát nữa bản cung sẽ đi với ngươi, ta sẽ nói chuyện với phụ hoàng."
Tề Nhan vẫn trầm mặc, nàng đã nghĩ ra hai lý do để giải thích thân phận của Tiểu Điệp. Kể từ khi nghĩ ra hai lý do ấy, nàng vẫn luôn cân nhắc mãi, đến bây giờ cũng không biết nên giải thích ra làm sao.
Nếu nàng nói cho Nam Cung Tĩnh Nữ, Tiểu Điệp chỉ là nữ hài mồ côi nàng cứu được, "mẫu thân" của Tiểu Điệp chết trong yến hội của nàng. Hơn nữa, nếu nói Tiểu Điệp là cố nhân của nàng ở Tấn Châu, Nam Cung Tĩnh Nữ chắc chắn sẽ tin.
Đây là đáp án tốt nhất, nàng có thể giữ vững cả hai bên.
Nhưng vấn đề là thần trí của Tiểu Điệp không cho phép nàng làm như vậy... Lấy tính tình của Nam Cung Nhượng, hắn nhất định sẽ triệu Tiểu Điệp tới để dò hỏi rõ ràng, khẩu cung của nàng và Tiểu Điệp không thể khớp với nhau. Hơn nữa, một khi Tiểu Điệp bị dọa đến phát bệnh thì chắc chắn sẽ nói tiếng mẹ đẻ, như vậy thì các nàng sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Huống hồ, sức khỏe của Tiểu Điệp khi tốt khi xấu, buổi tối muội muội cần phải ở trong lồng ngực nàng thì mới có thể ngủ được. Đến lúc đó, Tiểu Điệp sẽ phạm tội khi quân.
Một lý do khác là...
Nàng cứ thừa nhận Tiểu Điệp là tiểu thiếp của nàng, chỉ cần Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu thì tỷ muội các nàng sẽ không sao, cũng không để lại hậu hoạn.
Hai lý do đều có rủi ro. Lý do trước thì đánh cược Nam Cung Nhượng sẽ không miệt mài theo đuổi, mà lý do sau lại đánh cược trọng lượng của nàng trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ.
Bên nào có phần thắng lớn hơn, vừa nhìn đã biết ngay.
Chỉ là...
Tim Tề Nhan như bị đao cắt, nhưng nàng không thể mất đi muội muội một lần nữa.
Nàng đứng dậy, vén vạt áo rồi quỳ gối ở trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi làm gì vậy?!"
Tề Nhan quỳ thẳng tắp: "Thần mang tội chết."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi..." Chẳng lẽ Tề Nhan thật sự làm ra việc thiên tư trái pháp luật?
Tề Nhan dập dầu lên mặt đất, thấp giọng nói: "Vài ngày trước...thần nuôi một tiểu thiếp ở tư trạch." Giờ phút này, cuối cùng hai lý do cũng đã phân thắng bại.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "...Ngươi, nói cái gì?"
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tề Nhan, ngươi nhìn ta."
Nam Cung Tĩnh Nữ còn tưởng rằng mình nghe lầm, ánh mắt nàng lộ ra vẻ nôn nóng, tựa như muốn nghe được một câu trả lời chính xác.
Tề Nhan chậm rãi ngẩng đầu, nàng nhìn hoa văn bộ cung trang trên người Nam Cung Tĩnh Nữ, xuất thần: "Thần...có tiểu thiếp."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngã ngồi trên ghế, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Sắc mặt nàng dần trắng bệch, thân thể nhè nhẹ run lên. Ánh mắt nàng có rất nhiều cảm xúc, có kinh ngạc, có khó hiểu lẫn thương tâm...
Nam Cung Tĩnh Nữ nắm chặt tay vịn của cái ghế, đầu ngón tay cũng trắng bệch. Nàng cắn môi dưới, hốc mắt phiếm hồng.
Nàng chưa bao giờ ngờ tới, Tề Nhan sẽ làm ra những việc này sau lưng nàng, mà nàng càng không thể hiểu nổi.
Cũng không biết qua bao lâu, Nam Cung Tĩnh Nữ chợt nhớ đến quyển sách mà nàng từng đọc trong Hoằng Văn Quán, trong sách nói: Nếu phò mã tự ý có tiểu thiếp mà không có sự cho phép của công chúa, thì tiểu thiếp sẽ bị dìm chết, phò mã bị phạt hai mươi đình trượng...
Môi Nam Cung Tĩnh Nữ mấp máy, nàng có vô vàn suy nghĩ nhưng khi tới bên môi thì chỉ hóa thành một câu hữu khí vô lực: "Tại sao?"
Tề Nhan ngừng thở, hốc mắt đỏ lên.
Người khóc trước lại là Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng sụt sịt, giọng nói cũng run rẩy: "Tại sao? Nàng ta...rất xinh đẹp sao? Hay là tài tình xuất chúng?"
Tề Nhan cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Đều không phải...chỉ là thần nhất thời xúc động nên phạm sai lầm."
Nam Cung Tĩnh Nữ hít vào một ngụm khí lạnh, nàng nhắm mắt lại mặc cho nước mắt chảy xuống, thật lâu sau nàng mới nói: "Cho nàng chút vàng bạc...đảm bảo nàng nửa đời áo cơm vô ưu, tìm một người đáng tin cậy đưa nàng rời khỏi kinh thành ngay đêm nay! Ngươi..." Ngươi có biết hay không? Theo luật thì nàng sẽ bị dìm chết, còn ngươi thì phải chịu hai mươi đình trượng... Lấy thân thể của ngươi, sao ngươi có thể chịu nổi?
"Bản cung sẽ nói chuyện với phụ hoàng..."
Tề Nhan như ngừng thở, nàng tự cho rằng bản thân tính toán không có sai sót, nhưng khi nghe thấy Nam Cung Tĩnh Nữ nhượng bộ như vậy, nàng vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Một bên là muội muội thân sinh không thể tự chăm sóc bản thân, một bên là nữ nhi vô tội của kẻ thù.
Không có lựa chọn nào khác.
Tề Nhan dập trán lên nền đất lạnh lẽo, nước mắt nàng rơi xuống mặt đất lạnh băng, hóa thành một vệt nước.
"Thần không làm được."
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi, thất vọng nhìn Tề Nhan: "...Vì sao?" Nàng đã nhượng bộ như vậy, thậm chí còn định khi quân để bảo vệ tiểu thiếp của người nọ. Vì sao? Vì sao ngươi không chịu lùi bước?
Tề Nhan: "...Nàng đã có thai bốn tháng, là hài tử của thần."
- --
Hóa ra, trái tim cũng sẽ có lúc vỡ nát.
Hóa ra, tan nát cõi lòng sẽ có âm thanh.
Nhưng mà tan nát cõi lòng thì có âm thanh gì?
Đó là âm thanh tựa như bầu trời sập xuống, khiến người ta cảm thấy đinh tai nhức óc, trước mắt tối sầm.
"Điện hạ!" Tề Nhan không ngờ Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ ngất đi. Nàng quỳ trên mặt đất, ôm Nam Cung Tĩnh Nữ vào trong lồng ngực, tim như bị đao cắt.
"Điện hạ! Điện hạ tỉnh dậy đi, đừng làm ta sợ!"
Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ ngất đi một lúc, bị Tề Nhan lay như vậy, nàng chậm rãi mở to mắt. Sau một chốc mông lung, nàng đột nhiên đẩy Tề Nhan ra: "Đừng chạm vào ta!"
Tề Nhan ngã ngồi trên mặt đất, nghe Nam Cung Tĩnh Nữ nói vậy, thân thể nàng cứng đờ. Nàng chậm rãi bò lên, lại một lần nữa quỳ xuống: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ đỡ ghế dựa để đứng lên, nàng nhìn chằm chằm Tề Nhan, cũng không nói lời nào.
Một lúc sau, Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi vào ghế, cười lạnh một tiếng và hỏi: "Ngươi muốn bản cung làm gì?"
Tề Nhan mím môi, nàng yếu ớt thở ra một hơi, đáp: "Thần nguyện ý gánh chịu tất cả hậu quả, chỉ hy vọng điện hạ có thể bảo vệ vị cô nương kia."
Nam Cung Tĩnh Nữ giận không thể át, nàng cứ ậm ừ "ngươi" một lúc lâu, sau đó cũng không nói nên lời.
Tề Nhan lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng bình tĩnh nói: "Từ khi quen biết điện hạ tới nay, thần chưa bao giờ đòi hỏi điện hạ chuyện gì. Đời này kiếp này...thần chỉ xin điện hạ một việc này."
Nam Cung Tĩnh Nữ lại khóc, nàng yếu ớt dựa vào lưng ghế: "Ngươi, dựa vào cái gì?"
Tề Nhan: "Từ tràng ôn dịch năm đầu Cảnh Gia, Tề tộc ở Tấn Châu gần như tử tuyệt. Thần là huyết mạch duy nhất, hiện giờ nàng mang cốt nhục của thần... Nếu chỉ có thể giữ được một người, thần..."
Nam Cung Tĩnh Nữ khó thở, buột miệng thốt ra: "Sao ngươi cho rằng chúng ta không thể..." Nàng nói được một nửa rồi im bặt, nhưng Tề Nhan lại nghe hiểu.
Bàn tay Tề Nhan giấu ở trong tay áo siết chặt. Khoảnh khắc ấy, Tề Nhan thậm chí xúc động muốn nói cho Nam Cung Tĩnh Nữ nghe tất cả! Sống hay chết đều do ý trời, sống tạm qua ngày như vậy thật sự là quá mệt mỏi...
Nhưng thân thể của nàng lại phản ứng trước: "Điện hạ còn nhớ quân tử ước hẹn không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ mở to hai mắt, nàng nhìn chằm chằm Tề Nhan, tựa như nàng không hề quen biết người này.
Khuôn mặt nàng tái nhợt, nàng vừa khóc vừa cười: "Vì vậy...ngươi mới ở chỗ này chờ bản cung, đúng không?"
Trái tim Tề Nhan hẫng một nhịp, Nam Cung Tĩnh Nữ đã trưởng thành.
Nàng ấy đã mười bảy tuổi, không còn là thiếu nữ ngu ngốc cam tâm tình nguyện nhảy vào vũng bùn như trước. Tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp thần kỳ như vậy... Có lẽ Nam Cung Tĩnh Nữ đã nhận ra nàng đang lợi dụng nàng ấy.
Tề Nhan nhắm mắt im lặng, lời nên nói nàng đều đã nói xong, chỉ có thể giao lại quyền quyết định khó khăn nhất cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ đứng lên, mắt nhìn thẳng: "Dẫn bản cung đi gặp nàng."
Tề Nhan: "Điện hạ...?"
Nam Cung Tĩnh Nữ cười lạnh: "Như thế nào? Hài tử đều có, còn sợ gặp bản cung sao?"
Tề Nhan: "Nàng...đã uống thuốc ngủ rồi."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Dẫn ta đi!"
Tề Nhan: "Vâng."
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn dáng vẻ Tiểu Điệp ngủ say.
Tề Nhan đứng ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, thần sắc nàng cũng không giấu được sự khẩn trương. Nhưng rốt cuộc thì nàng đã đánh giá thấp phong thái quý tộc thiên gia của Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ không làm gì cả, thậm chí cũng không bảo Tiểu Điệp đứng dậy thỉnh an. Nàng chỉ đứng ở mép giường quan sát một lúc.
Ánh mắt nàng xẹt qua khuôn mặt đen gầy, không mấy xinh đẹp của Tiểu Điệp. Sau đó nàng lại nhìn vào bụng Tiểu Điệp, nhưng bởi vì có chăn gấm che lại nên nàng căn bản không nhìn ra được gì.
Nam Cung Tĩnh Nữ không nói một lời, chỉ yên lặng đi ra ngoài. Nàng cũng không biết mình đang nghĩ gì, nàng chỉ biết nàng nhất định phải nhìn nữ nhân này.
Có lẽ...có lẽ nàng muốn biết mình bại dưới tay người nào.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngừng ở trước cửa, vẫn không nhìn Tề Nhan: "Bản cung sẽ nói chuyện với phụ hoàng, đến nỗi kết quả...bản cung cũng không bảo đảm. Ngươi ở trong phủ chờ tin đi."
Tề Nhan: "...Tạ điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ cong cong khóe môi, trong miệng có chút chua xót.
"Từ nay về sau...mấy lời hẹn thề giữa ta và ngươi đều không tính."
"...Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn tuyết đọng trong viện, lẩm bẩm: "Tìm vần dựa cột sầu bi, tỷ như trong mộng chẳng hề phân minh." [1]
[1] Trích bài thơ "Ký Nhân Kỳ 2" – Trương Bí; Bản dịch: Nguyễn Minh
Mỗi một chữ đều nặng nề đâm vào lòng Tề Nhan. Không đợi Tề Nhan trả lời, Nam Cung Tĩnh Nữ đã rời đi: "Ở lại chiếu cố nàng đi, không cần tiễn."