Phẩm chất của đứa nhỏ này thật sự khiến người ta dễ dàng thương tiếc, tỷ như Tề Ngọc Tiêu rất thân cận với người xung quanh, nhưng nàng không bao giờ đeo bám người khác.
Thậm chí người trưởng thành cũng đều không có chừng mực như vậy, huống chi là một hài tử mới ba tuổi.
Có lẽ đây chính là thiên tính, đứa nhỏ này trời sinh liền có được phẩm hạnh đáng quý như vậy. Tề Ngọc Tiêu không phòng bị với hầu hết người xung quanh và rất ít khi sợ người lạ, nhưng nàng cũng sẽ không dính lấy bất cứ ai hay yêu cầu người khác làm chuyện gì cho mình.
Giống như lúc này, Nam Cung Xu Nữ mang theo mục đích riêng dẫn Tề Ngọc Tiêu tới chính điện. Cũng không biết Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ làm gì ở trong phòng hơn hai canh giờ, ngay cả Nam Cung Xu Nữ chờ đều có chút phiền, nhưng Tề Ngọc Tiêu lại không có chút bất mãn hoặc là oán giận nào.
Nàng ngồi dựa vào lồng ngực Nam Cung Xu Nữ trong chốc lát, sau khi được Nam Cung Xu Nữ chấp thuận thì mới một mình chạy đi chơi. Thỉnh thoảng, Tề Ngọc Tiêu sẽ quay đầu lại nhìn một cái, ngẫu nhiên còn chạy như bay đến trước mặt Nam Cung Xu Nữ, ngửa đầu nghiêm túc hỏi xem Nam Cung Xu Nữ có nóng hay không, có khát hay không. Sau khi Nam Cung Xu Nữ nói mình không khát cũng không nóng, Tề Ngọc Tiêu sẽ nhanh chóng chạy về tiếp tục chơi đùa. Thử hỏi, người khác sao có thể không thích một hài tử như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì không phải là thân sinh thôi sao?
Nam Cung Xu Nữ lại nghĩ tới mẫu thân của đứa nhỏ này, nghĩ tới nữ hài thuần khiết như nước kia.
Lòng Nam Cung Xu Nữ dâng lên chút u sầu, nàng vẫy tay, Tề Ngọc Tiêu lập tức vui sướng chạy tới và ngọt ngào gọi một tiếng: "Nhị di mẫu~!"
Nam Cung Xu Nữ cười, nàng lấy khăn lụa lau mồ hôi trên mặt tiểu gia hỏa này, dịu dàng hỏi: "Nhị di mẫu có việc nên phải xuất cung một chuyến, Ngọc Tiêu chơi một mình trong sân có được không?"
Tề Ngọc Tiêu gật đầu, hỏi: "Khi nào Nhị di mẫu trở về?"
Nam Cung Xu Nữ: "Hôm nay có lẽ Nhị di mẫu sẽ ngủ ở ngoài cung, nếu ngươi muốn làm gì thì nhớ đi tìm Thu Cúc, phụ thân và mẫu thân ngươi cũng sắp ra khỏi phòng rồi."
Tề Ngọc Tiêu quay đầu nhìn cửa điện đang đóng chặt, lại ngẩng đầu nhìn Nam Cung Xu Nữ. Nàng không có cự tuyệt nhưng cũng tràn đầy không nỡ, Nam Cung Xu Nữ giơ tay xoa đầu Tề Ngọc Tiêu, dán ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu, sau đó đứng dậy rời đi.
...Ván cờ trong phòng cũng đã đến lúc kết thúc, quân đen và quân trắng không ngừng cướp lấy lãnh thổ của nhau.
Tề Nhan kẹp quân đen trong tay một lúc, nàng cười khẽ rồi thả cờ vào hộp: "Điện hạ cờ nghệ tinh vi, thần ném cờ nhận thua."
Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười lĩnh hội, nàng thẳng lưng, nhàn nhạt đáp: "Đa tạ." Nam Cung Tĩnh Nữ đánh giá Tề Nhan, đối phương vẫn vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ này khiến nàng cảm thấy có chút vô vị.
"Ngươi thật sự dốc hết sức vào ván cờ này sao?" Bản thân Nam Cung Tĩnh Nữ cũng rất kinh ngạc, nàng không biết vì sao mình sẽ hỏi vấn đề này. Nàng quan sát Tề Nhan, thần sắc của đối phương không hề có chút dao động, thật giống như câu hỏi của nàng chỉ là một vấn đề râu ria.
Tề Nhan càng như vậy thì Nam Cung Tĩnh Nữ càng cảm thấy không thoải mái. Đối với nàng mà nói, đây không phải là biểu hiện mà một người thua nên có...
Vô vàn ý nghĩ dâng lên trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ, lúc này Tề Nhan mới chậm rãi dời mắt khỏi bàn cờ, nàng dịu dàng cười và đáp: "Tất nhiên là dùng hết toàn lực. Cờ nghệ của điện hạ tiến bộ đến mức như vậy, thần cảm thấy vô cùng hổ thẹn."
Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi không nói, Tề Nhan tiếp tục: "Dựa theo ước định mới nãy, thần thua, vì thế mặc cho điện hạ xử trí."
Nam Cung Tĩnh Nữ không còn hứng thú, nàng nói: "Thôi, dù sao cũng chỉ là một câu vui đùa, ván cờ..."
Tề Nhan bỗng nghiêm túc đáp: "Không thể, nếu như thần thắng ván cờ này, thần nhất định sẽ xin điện hạ một phần thưởng thật xứng đáng."
Nam Cung Tĩnh Nữ đối diện với Tề Nhan thật lâu, nói: "Như vậy, ngươi hãy giúp bản cung một việc đi."
Tề Nhan: "Được."
- --
Nha hoàn ở Ngự Thiện đường tới báo: Cơm trưa đã chuẩn bị thỏa đáng.
Thu Cúc giương mắt nhìn sắc trời, lại nhìn Tề Ngọc Tiêu đang chơi một mình ở trong sân. Sau đó, nàng đẩy cửa điện ra, đi vào trong.
Thu Cúc gõ vang cửa tẩm điện: "Điện hạ, phò mã gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi. Yến Dương tiểu điện hạ đã chơi trong sân hai canh giờ, có truyền tiểu điện hạ vào không?"
Tề Nhan vừa nghe tiểu Ngọc Tiêu tới thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng đi theo.
Tề Nhan: "Ngọc Tiêu!"
Tề Ngọc Tiêu đang moi đất trong góc sân, nghe thấy Tề Nhan gọi, nàng buông nhánh cây trong tay ra, chạy như bay đến chỗ Tề Nhan: "Phụ thân~!"
Tề Nhan ngồi xổm xuống, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Tề Ngọc Tiêu dơ hầy thì liền mỉm cười. Nàng lấy một cái khăn lụa từ trong tay áo ra: "Tới một mình sao? Sao không cho người thông báo một tiếng."
Tề Ngọc Tiêu cười xán lạn: "Con kiến trong sân đang chuyển nhà, ta đang hỗ trợ tụi nó!"
Tề Nhan lau mặt cho Tề Ngọc Tiêu, nhìn thấy tay và cổ tay áo của Tề Ngọc Tiêu dính đầy bùn đất, nàng trực tiếp ôm đứa nhỏ này lên: "Phụ thân dẫn ngươi đi rửa tay."
Tề Nhan xoay người, vừa lúc nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ bước ra ngoài, Tề Ngọc Tiêu ngọt ngào gọi: "Mẫu thân."
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu: "Ngươi dẫn nàng đi rửa tay đi, bản cung ở Ngự Thiện đường chờ các ngươi."
- --
Vì muốn tạo một ít "cơ hội" cho công chúa và phò mã gia nhà mình, không cần Nam Cung Tĩnh Nữ phân phó, Thu Cúc đã chủ động bảo các hạ nhân lui xuống. Nhưng mà Tề Ngọc Tiêu mới ba tuổi, còn chưa thể ăn cơm một mình, Tề Nhan thấy vậy thì cầm lấy chén của Ngọc Tiêu: "Ngọc Tiêu muốn ăn cái gì?"
Tề Ngọc Tiêu nhìn lướt qua, chỉ vào thịt dê xé nhỏ trên bàn: "Thịt thịt."
Tề Nhan kẹp một miếng thịt đê, cẩn thận xé nhỏ rồi trộn với cơm. Suy nghĩ một lúc, nàng lại múc một chút rau hẹ và đặt lên trên.
Tề Nhan: "Tới, há miệng."
Tề Ngọc Tiêu nhai vài cái, vui vẻ nói: "Ăn ngon!"
Tề Nhan mỉm cười, lòng nàng mềm nhũn.
Cẩn thận quan sát thì có thể nhìn thấy bóng dáng Tiểu Điệp lúc nhỏ từ tiểu gia hỏa này. Hơn nữa, ngay cả khẩu vị cũng giống hệt.
Tề Nhan nhớ khi nàng và Tiểu Điệp còn nhỏ, nàng sẽ đút Tiểu Điệp ăn cơm trong tất cả các buổi yến hội. Nàng cũng xé nhỏ thịt dê, chất thành đống rồi đặt vài cọng rau hẹ lên như bây giờ...
Tề Ngọc Tiêu vui vẻ ăn, chỉ cần rảnh rỗi thì cái miệng nhỏ của nàng sẽ bắt đầu tía lia.
Tề Ngọc Tiêu: "Phụ thân~, chừng nào người dẫn ta đi cưỡi ngựa?"
Tề Nhan: "Mấy ngày nữa khi nào ta rảnh thì chúng ta sẽ đi. Tới, ăn thêm một miếng."
Tề Ngọc Tiêu quay mặt đi, còn nói thêm: "Mấy ngày nữa phụ thân chơi với Ngọc Tiêu có được không?"
Tề Nhan: "Ta sẽ cố dành nhiều thời gian chơi với ngươi. Tới, ăn một miếng nào."
Lúc này Tề Ngọc Tiêu mới há miệng, nàng chỉ nhai được vài cái thì đã hàm hồ hỏi: "Vậy mẫu thân cũng đi cưỡi ngựa với chúng ta sao?"
Tề Nhan kiên nhẫn đáp: "Cái này ta không thể làm chủ được, ngươi đi hỏi mẫu thân thử xem."
Tề Ngọc Tiêu trộm ngắm Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng thấp giọng nói: "Phụ thân~, hay là người tới hỏi đi~!"
Tề Nhan: "Tới, há miệng..."
Nam Cung Tĩnh Nữ buông đũa, nhìn đôi phụ tử trước mặt.
Tề Nhan căn bản chưa ăn được gì, mà Tề Ngọc Tiêu cũng chỉ ăn chưa tới nửa chén. Nàng nhìn khuôn mặt hai người, phát hiện Tề Nhan rất có thiên phú nuôi dưỡng hài tử. Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ, rất nhanh nàng cũng thấy điều này hợp lý. Tính cách Tề Nhan ôn hòa, cách nói chuyện lại dịu dàng, thật sự rất dễ khiến hài tử yêu thích.
Ngược lại, Tề Ngọc Tiêu ồn ào là chuyện Nam Cung Tĩnh Nữ không ngờ tới, quả thực là hơn nàng năm đó chứ không kém. Thấy vậy, nàng càng quyết tâm điều Tiên Thảo và Linh Chi sang nơi khác.
Nhìn thấy Tề Nhan gỡ hạt cơm bên má Tề Ngọc Tiêu xuống, giơ thìa đuổi theo Tề Ngọc Tiêu, còn nhẹ lời dịu giọng dỗ Tề Ngọc Tiêu ăn thêm một muỗng, Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi nghĩ: Sao người này còn giống một vị mẫu thân hơn cả nàng thế này? Nàng chưa từng thấy nam tử nào có thể kiên nhẫn dịu giọng dỗ hài tử như vậy.
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng ăn gần xong, nàng buông đũa và nói: "Để bản cung làm."
Một lớn một nhỏ đồng thời quay đầu, Nam Cung Tĩnh Nữ vươn tay: "Đưa chén cho ta, ngươi ăn cơm trước đi."
Tề Nhan: "Tạ điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ cầm chén, liếc nhìn Tề Ngọc Tiêu một cái. Người sau ngoan ngoãn bò xuống ghế, vòng đến đối diện rồi bò lên cái ghế dựa bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, lúc này nàng không cần người ôm...
Cuối cùng thì một nơi to lớn như Ngự Thiện đường cũng trở về sự an tĩnh vốn có của nó. Nam Cung Tĩnh Nữ căn bản không hỏi Tề Ngọc Tiêu muốn ăn cái gì, nàng trực tiếp chọn mấy món thanh đạm và mềm mại, thích hợp đút cho tiểu hài tử ăn. Tề Ngọc Tiêu thì ngoan ngoãn mở miệng, mẫu thân đút cái gì thì ăn cái đó, không hề kén ăn.
Tề Nhan thấy vậy thì không khỏi thở dài: Thì ra đứa nhỏ này còn biết chiêu "cậy sủng mà kiêu" sao? Vừa rồi là ai nói không thích ăn rau xanh? Không phải bây giờ nàng đang ăn đó à...
Tuy Tề Nhan yên lặng ăn cơm, nhưng nàng vẫn luôn chú ý đến Nam Cung Tĩnh Nữ. Dẫu Nam Cung Tĩnh Nữ không có nói chuyện với Tề Ngọc Tiêu, nhưng mỗi muỗng cơm nàng ấy đút đều rất dụng tâm, phối hợp các món ăn cũng rất khá. Hơn nữa, nàng ấy đều chờ Tề Ngọc Tiêu nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống rồi mới đút tiếp.
Tề Nhan vui mừng nghĩ: Có lẽ Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không thích Tề Ngọc Tiêu, nhưng bản tính nàng ấy thiện lương, cho nên nàng ấy tuyệt đối sẽ không khắt khe đứa nhỏ này.
Sau khi dùng cơm, Nam Cung Tĩnh Nữ lại lệnh Thu Cúc đến noãn các lấy hai bộ xiêm y sạch sẽ, còn nàng thì đi vào thư phòng đọc sách.
Nhưng mà không bao lâu, một lớn một nhỏ vậy mà nắm tay xuất hiện ở thư phòng...
Sau một lúc năn nỉ ỉ ôi, Nam Cung Tĩnh Nữ không thể không đặt sách xuống, một nhà ba người đến trại nuôi ngựa cưỡi ngựa.
Ba ngày sau đó, phụ tử hai người đều đúng giờ xuất hiện "quấy rầy" Nam Cung Tĩnh Nữ. Cuối cùng, vào buổi tối ngày thứ ba, "Nam Cung Nhượng" liên tiếp ban bố ba thánh chỉ.
Bởi vì tuổi tác đã cao, Tiên Tả Bộc xạ [1] kiêm Thượng thư tỉnh cáo lão về quê. Sau khi kéo dài hơn nửa năm, Nam Cung Nhượng cũng đã ân chuẩn.
[1] Tả Bộc xạ: Là một chức quan văn. Thời Hán, chức quan này là tùy viên của Thượng Thư Lệnh (chuyên coi sóc về xét duyệt tấu chương, chiếu biểu). Từ thời Tùy – Đường trở đi, Bộc Xạ tương đương chức Tể Tướng, và chia làm Tả Bộc Xạ và Hữu Bộc Xạ (Hữu Bộc Xạ thấp hơn Tả Bộc Xạ).
Sau đó: Thăng chức Thượng thư Lại bộ Lục Bá Ngôn trở thành Trung thư tỉnh kiêm Tả Bộc xạ.
Thánh chỉ thứ ba là là: Thái thú Tấn Châu Tề Nhan quản lý có công, đặc biệt điều nhiệm hồi kinh, thăng chức làm Thượng thư Lại bộ.
Như vậy, Tề Nhan từ Thái thú địa phương biến thành trưởng quan lục bộ, không còn có lý do không thượng triều...
Tề Nhan nhận được thánh chỉ chưa đến một canh giờ thì đã có cung tì tới bẩm: Trăn Trăn điện hạ giá lâm.
Tề Nhan đứng dậy đặt thánh chỉ vào hộp gỗ phía trên cao, đi đến ngoài tẩm điện và quỳ xuống: "Thần, Tề Nhan tham kiến điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đứng lên đi, nơi này không cần người hầu hạ."