Mục lục
Kính Vị Tình Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Hợp mang hộp thức ăn lên xe ngựa: "Điện hạ."

Nam Cung Xu Nữ đặt hộp thức ăn lên bàn, lấy ra bốn đĩa điểm tâm tinh xảo. Nàng cầm một khối đưa tới bên môi Nam Cung Tĩnh Nữ, sủng nịch nói: "Bản cung sợ ngươi không ăn quen thức ăn trên đường, vì thế đặc biệt mang đến. Nếm thử xem tay nghề đầu bếp trong phủ ta như thế nào?"

Nam Cung Tĩnh Nữ ăn điểm tâm, híp mắt: "Ăn ngon."

"Thích thì ăn nhiều một chút. Thức ăn hương dã bên ngoài không quá ngon, ngươi ăn chút điểm tâm lót dạ trước đi, miễn cho tiêu chảy."

"Nhị tỷ, ngươi cũng ăn đi."

"Bản cung đã ăn trên xe ngựa rồi." Đến bây giờ Nam Cung Xu Nữ chưa uống một giọt nước, nàng căn bản là không có ăn uống.

Nam Cung Tĩnh Nữ đẩy một đĩa điểm tâm đến chỗ Tề Nhan: "Ngươi nếm thử."

"Tạ điện hạ." Tề Nhan ăn một khối điểm tâm, khen ngợi: "Rất ngon."

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nam Cung Xu Nữ: Nửa canh giờ sau, nội thị đưa tới một đĩa màn thầu và một con thỏ được nướng qua loa. Nam Cung Tĩnh Nữ chưa bao giờ ăn thức ăn thô ráp như vậy, vì thế nàng lấy xuống cho Xuân Đào và Thu Cúc các nàng thêm đồ ăn.

"Nhị tỷ, Tề Nhan có mang theo cờ vây, không bằng hai người các ngươi đánh một ván, có được không? Ta ở bên cạnh nhìn."

Lời này rất hợp tâm ý của Nam Cung Xu Nữ. Nàng hận không thể ăn vạ trên xe Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng có Tề Nhan ở đây, theo lễ thì nàng không tiện ở lâu.

"Tất nhiên là được, không biết ý muội phu như thế nào?"

"Xin Nhị tỷ chỉ giáo."

Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng cao hứng, nàng tự mình lấy bàn cờ và hai hộp quân cờ đã được sắp xếp lại từ bên dưới bàn ra. Sau đó, nàng ôm lấy cánh tay Nam Cung Xu Nữ, làm nũng: "Nhị tỷ đừng để cho hắn thắng! Hắn lúc nào cũng bắt nạt ta, ngươi phải báo thù cho ta mới được!"

Nam Cung Xu Nữ cười khẽ: Cờ lực của muội muội nhà mình, căn bản không thể nói là người khác "bắt nạt".

Nam Cung Xu Nữ hào phóng đẩy quân trắng đến trước mặt Tề Nhan: "Mời muội phu đi trước."

Tề Nhan lại mở nắp hộp ra, sau đó cầm lấy một nắm quân cờ: "Ta thấy vẫn nên đoán trước."

"Số chẵn."

Tề Nhan mở tay ra, trong lòng bàn tay nàng có tổng cộng năm quân cờ, vì thế nàng cầm quân trắng đi trước.

Ngón tay thon dài của Tề Nhan kẹp lấy một quân cờ, nàng giương mắt nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, sau đó hạ quân trắng ở vị trí "tiểu mục" ba bốn bên tay trái.



Nam Cung Xu Nữ cầm lấy một quân đen đặt ở vị trí "năm năm". Tề Nhan nhìn chiêu thức ấy, nhướng mày.

Bởi vì có Nam Cung Tĩnh Nữ ở một bên học tập, Tề Nhan cố ý trực tiếp hạ cờ ở vị trí "tiểu mục". Bởi lẽ nàng phát hiện, tuy ba mươi nước cờ của Nam Cung Tĩnh Nữ đã ổn, nhưng bố cục lại cực kỳ cứng nhắc.

Nàng không hạ cờ ở điểm sao như thường lệ, là muốn cho Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu được: Ván cờ thiên biến vạn hóa, đồng thời nhắc nhở nàng ấy không cần câu nệ hình thức.

Tiểu mục đồng thời phát huy sức mạnh của vị trí ba ba và điểm sao, tạo ra ba đường thủ, bốn đường lấy thế, đồng thời được địa thế chiếu cố.

Nhưng Nam Cung Xu Nữ hạ cờ ở vị trí "năm năm" khiến cho Tề Nhan khá bất ngờ.

Đây là lần đầu tiên hai người đánh cờ, nhưng Nam Cung Xu Nữ lại dám trực tiếp đặt ở "năm năm", chứng minh nàng ấy có mười phần tự tin, mới có thể giơ tay cướp lấy năm đường trước.

Tề Nhan hơi suy tư một chút, sau đó đặt quân thứ hai ở điểm sao. Nam Cung Xu Nữ không cần nghĩ ngợi, nàng lập tức đặt cờ ở điểm "năm năm" bên phía khác.

Nam Cung Tĩnh Nữ cố gắng áp xuống nghi vấn trong lòng, nhìn về phía Tề Nhan.

Chỉ thấy tay phải Tề Nhan cầm một quân trắng, mu bàn tay thì để ở trên môi tự hỏi trong thoáng chốc, sau đó nàng hạ nước cờ thứ ba ở vị trí thiên nguyên giữa bàn cờ.

Lần này Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn toàn không ngồi yên được nữa, hỏi: "Không phải nói 'kim giác bạc biên thảo đỗ bì' sao? Sao các ngươi lại hạ cờ như vậy?"

Nam Cung Xu Nữ nhẹ giọng nói: "Tam muội, xem cờ không nói."

Tề Nhan lại thừa dịp Nam Cung Xu Nữ còn đang suy tư, dịu dàng trả lời: "Kỳ đạo biến hóa vô cùng, điện hạ kiên nhẫn nhìn."

- --

Tiếng hạ cờ dần dần nhanh lên, hai người tựa như đã hẹn trước với nhau, người này vừa hạ cờ thì người kia sẽ lập tức đuổi kịp, cứ thế kéo dài đến khi giữa trận mới dần hòa hoãn.

Nam Cung Tĩnh Nữ không kịp nhìn, nàng chỉ mơ hồ cảm thấy quân đen và quân trắng mỗi bên chiếm giữ nửa giang sơn, đại chiến chạm vào là nổ ngay.

Nàng không khỏi nuốt nước miếng, khẩn trương nhìn chăm chú vào ván cờ trước mắt.

Quả nhiên, sau khi suy tư hơn nửa khắc, Nam Cung Xu Nữ chủ động tấn công quân trắng.

Tề Nhan vui vẻ ứng chiến. Hai người liên tục đánh cướp và phản công, ai ai cũng không nhường một bước, thường xuyên cướp quân và thu quân về.

Chỉ vì một tấc vuông đó, bọn họ tranh đoạt hơn mười chiêu...

Rốt cuộc thì Nam Cung Xu Nữ vẫn hơn một chút, nàng phát động cắn giết đại long quân trắng!

Bên góc trái của Tề Nhan, quân trắng và quân đen không ngừng chém giết lẫn nhau.

Tề Nhan liên tiếp ra diệu chiêu để hóa nguy thành an, nhưng nước cờ của Nam Cung Xu Nữ cũng toát ra vẻ cương mãnh ngạnh lãng, nàng quyết đuổi theo không bỏ.

Từ đầu đến cuối, mấy chục quân đại long của Tề Nhan vẫn duy trì cục diện, giữ được một chút hơi tàn.

Ngay khi Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy ván cờ này thắng bại đã phân, Tề Nhan liền dời đại long đến giữa bàn!

"A!" Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi phát ra một tiếng kinh hô.

Một quân trắng thình lình xuất hiện tại điểm thiên nguyên ở giữa bàn cờ, yên yên lành lành "hít thở" bên đại long của Tề Nhan, khiến cho đại long lập tức sống dậy!

Nam Cung Xu Nữ cầm quân đen mà giật mình, nàng nhìn bàn cờ thật lâu, sau đó đặt quân cờ về hộp cờ: "Bản cung thua."

Nam Cung Tĩnh Nữ ôm lấy cánh tay tỷ tỷ, khó hiểu hỏi: "Vì sao? Còn có nhiều nơi chưa hạ cờ mà, vì sao Nhị tỷ lại ném cờ nhận thua?"

Ánh mắt Nam Cung Xu Nữ lộ ra sự khâm phục, nàng nói với Tề Nhan: "Muội phu cờ nghệ siêu quần, bản cung thật sự bội phục, hy vọng còn có thể cùng muội phu luận bàn. Về vấn đề của Tam muội, liền mời muội phu trả lời vậy."



Tề Nhan chắp tay với Nam Cung Xu Nữ: "Đa tạ Nhị tỷ tán thưởng. Ván cờ này, quân trắng có thể thắng đúng là may mắn. Đường cờ của Nhị tỷ thẳng thắn thoải mái, cương mãnh mà không mất kín đáo, Tề Nhan bội phục."

Tề Nhan nói chính là lời thật lòng: Đại long quân trắng có thể may mắn tồn tại hoàn toàn dựa vào sự chi viện của quân ở thiên nguyên. Nàng sở dĩ đặt cờ ở thiên nguyên, là bởi vì Nam Cung Xu Nữ vừa bắt đầu đã liên tục hạ cờ ở hai điểm "năm năm".

Phạm vi bao phủ ở hai điểm này quá lớn, không những có ý xâm chiếm hai góc dưới, mà cũng có thể tấn công vào phần trung tâm.

Bởi vì phòng sau khi quân đen thành thế, sau đó ồ ạt tiến công vào trung tâm, Tề Nhan mới bất đắc dĩ đặt một quân ở thiên nguyên.

Không ngờ quân trắng ở thiên nguyên đánh bậy đánh bạ trở thành "gậy Như Ý", chặn lại thế công như sóng lớn của Nam Cung Xu Nữ.

Nếu khi bắt đầu, Nam Cung Xu Nữ bố trí quân cờ thông thường hơn một chút, có lẽ Tề Nhan chưa chắc đã thắng.

Đối với lời Tề Nhan khích lệ, Nam Cung Xu Nữ thản nhiên tiếp thu, gật đầu ngầm thừa nhận.

Tề Nhan dời mắt khỏi bàn cờ, nàng thở một hơi dài, giải đáp cho Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhị tỷ sở dĩ nhận thua, là bởi vì bàn cờ không đủ quân."

"Không đủ?"

"Đến nước này, quân trắng may mắn dẫn trước năm quân. Tuy bàn cờ còn trống nhưng cũng không thể đuổi kịp năm quân, tiếp tục thu quan đều vô dụng. Nói vậy, Nhị tỷ đã thầm cân nhắc hết thảy, không cần lại lãng phí thời gian."

Nam Cung Xu Nữ vỗ về cánh tay Nam Cung Tĩnh Nữ, dịu dàng nói: "Sau này ngươi không cần bỏ gần tìm xa tìm bản cung học cờ."

"Tiểu bí mật" của Nam Cung Tĩnh Nữ bị chọc thủng trước mặt mọi người, nàng đỏ mặt nói: "Nhị tỷ cờ nghệ cũng không kém, hơn nữa ván tiếp theo Tề Nhan chưa chắc có thể thắng tiếp."

Tề Nhan nói tiếp: "Điện hạ nói không tồi, có thể thắng ván này đúng là do may mắn. Khó trách cờ nghệ của điện hạ tiến bộ rất nhều, thì ra là người có cao nhân chỉ điểm."

Nam Cung Tĩnh Nữ xem đến hứng thú, nàng chủ động mời Nam Cung Xu Nữ chơi một ván, người sau vui vẻ đồng ý.

Tề Nhan thu dọn quân cờ cho hai người, nhường chỗ mình cho Nam Cung Tĩnh Nữ, bản thân thì ngồi ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ xem cờ.

So với lối chơi cương mãnh lúc ban đầu, ván cờ này Nam Cung Xu Nữ có vẻ ôn hòa hơn nhiều, quả thực chính là khiêm tốn dẫn dắt đường cờ.

Tuy vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn vô lực chống lại. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng chợt đỏ bừng, kẹp quân cờ không biết hạ ở nơi nào.

Chơi được nửa ván, Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan với ánh mắt cầu cứu, nhưng đối phương chỉ ôn hòa mỉm cười với nàng, không hề giúp gì cả.

Nam Cung Tĩnh Nữ quýnh lên, bắt đầu hạ cờ lung tung, chưa đến mười nước thì đã phân thắng bại.

Sau hai ván cờ, bên ngoài cũng sập tối.

Nam Cung Xu Nữ như trút được gánh nặng, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, như thế nàng liền có lý do tiếp tục ở trên xe ngựa này.

Biểu tình rất nhỏ này cũng không tránh được đôi mắt của Tề Nhan: Xem ra Nam Cung Xu Nữ và Lục Trọng Hành đã xảy ra chuyện gì đó.

Những ngày sau đó, Nam Cung Xu Nữ đều lấy lý do chơi cờ để đến xe ngựa của Nam Cung Tĩnh Nữ.

Tề Nhan và Nam Cung Xu Nữ đánh mười mấy ván, mỗi người giành chiến thắng một nửa.

Ngay khi tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi vì phải lặn lội đường xa, rốt cuộc Ung Châu cũng gần trong gang tấc.

Hoàng giá chạy đến hành cung bên ngoài Ung Châu thành, Nam Cung Nhượng hạ lệnh: Tông Chính tự và các quan viên Lễ bộ đến mộ tổ chuẩn bị trước, những người còn lại nghỉ ngơi tại hành cung trong năm ngày, tắm rửa rồi chuẩn bị dâng hương tế tổ.

Hành cung vô cùng rộng rãi, mỗi người đều được phân một phòng.

Bởi vì đại điển tế tổ sắp tới, dù là phu thê thì cũng không được ở chung một phòng.



Tưởng tượng đến viễn cảnh ngọn lửa báo thù sắp bùng lên, Tề Nhan lập tức hưng phấn đến nỗi thức trắng cả đêm.

Ban đêm, nàng nằm trên giường một mình, thân thể thỉnh thoảng kích động run rẩy, sau đó yên lặng mỉm cười.

Cũng may là Tề Nhan đã phân phòng với Nam Cung Tĩnh Nữ, bằng không, nàng thật sự không biết bản thân có thể kiềm chế sự vui sướng gần như điên cuồng này hay không.

Lại nói, sau khi Nam Cung Vọng nghe ý kiến Tề Nhan đưa ra, hắn liền hồi phủ một mình châm chước.

Tuy hắn không thể không thừa nhận kế sách Tề Nhan dâng lên đúng là diệu kế, nhưng hắn cũng bắt đầu ngờ vực và kiêng kỵ Tề Nhan.

Tề Nhan là phò mã, cùng Trăn Trăn công chúa phủ như thể tay chân, cùng vinh cùng nhục. Tề Nhan sẽ thật sự vì phụ tá hắn mà thiêu hủy nửa bên thân gia sao?

Dù cho ở trong phủ Nam Cung Tĩnh Nữ "ngang ngược kiêu ngạo" như thế nào đi chăng nữa, nhưng hai người cũng có tình cảm phu thê.

Nam Cung Vọng tất nhiên cần tài trí của Tề Nhan, nhưng tâm địa ngoan độc của Tề Nhan cũng khiến Nam Cung Vọng cảm thấy lo lắng. Nếu như một ngày nào đó người này phản hắn, hắn có thể ứng phó được hay không?

Nam Cung Vọng thương lượng với Tạ An, cuối cùng quyết định dùng kế sách Tề Nhan đưa ra.

Tạ An khuyên nhủ: Tề Nhan có thể dâng ra độc kế như thế, lấy tâm trí của hắn, hắn tất nhiên cũng đoán được kế này sẽ khiến điện hạ nghi kỵ. Như vậy không phải đã biểu hiện lòng trung thành của hắn sao? Nguy hiểm như thế cũng muốn giúp điện hạ vượt qua cửa ải khó khăn, có thể thấy được Tề Nhan thật lòng quy phục.

Đến nỗi việc phóng hỏa Vị Ương cung cũng không khó để giải thích. Nếu như ngày nào đó điện hạ có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, có vinh hoa phú quý gì mà Tề Nhan không có được? Một tòa Vị Ương cung nho nhỏ, làm sao đáng để nhắc tới?

Nam Cung Vọng nghe Tạ An nói vậy thì mới thoáng yên lòng, nhưng hắn vẫn cảm thấy Tề Nhan quá mức nguy hiểm. Sau khi việc này thành, hắn cũng không thể lưu Tề Nhan.

Trước khi hiến kế, Tề Nhan cũng đã nghĩ tới hậu quả như vậy. Sở dĩ nàng dám làm như thế, là bởi vì nàng tuyệt đối sẽ không để Nam Cung Vọng bước lên ngôi vị hoàng đế.

Triều đình Vị Quốc chắc chắn sẽ bị huỷ diệt trong tay nàng, không thể truyền đến đời thứ hai.

Nàng cũng không cần Nam Cung Vọng tín nhiệm, chỉ cần nàng trở thành chỗ dựa không thể thiếu trên con đường đoạt đích của Nam Cung Vọng là được.

Sau đó nàng sẽ dẫn đường Nam Cung Vọng, từng bước khiến cho huynh đệ bọn họ bất hoà, thủ túc tương tàn.

Đợi cho hoàng thất điêu tàn, nàng sẽ bắt đầu thu võng.

Nam Cung Vọng hạ quyết tâm diệt trừ Tề Nhan sau khi đăng cơ, nhưng hắn có nằm mơ cũng đều không thể nghĩ tới: Tính mạng của hắn đã bị đối phương nhắm tới.

Tề Nhan giống như một con rắn độc kín đáo cuộn mình trong góc khuất, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, đã từ từ nắm giữ xã tắc Vị Quốc.

Đến khi nàng mở đôi mắt máu lạnh của mình và thè lưỡi ra, lập tức sẽ có vô vàn nọc độc giáng xuống, chỉ cần chạm vào thì sẽ chết ngay tức khắc, ai cũng không thể chạy thoát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK