Đằng Hùng cầm lấy một quả 'Lam sắc quả' cao hứng phấn chấn mời mọi người cùng thưởng thức. Y lại cảm nhận được dấu hiệu thần thức trên người Diệp Mặc rồi, tuy trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Đối với loại tu sĩ như Diệp Mặc, thì y tuyệt đối sẽ không buông tha.
'Lam sắc quả' là linh quả cấp sáu, hương vị vô cùng ngon ngọt, đối với tu sĩ Hóa Chân mà nói, thì loại linh quả này cũng chỉ dùng như đồ ăn phàm tục mà thôi. Nhưng mấy tên yêu tu Hóa Chân ở đây đều đang nghĩ về tên Đan Vương thất phẩm trẻ tuổi kia, bởi vì một khi Giao Đằng Cung có thêm một Đan Vương thất phẩm, thì thực lực sẽ gia tăng rất mạnh. Hơn nữa có thể chính họ sau này cũng phải nhờ Giao Đằng Cung luyện chế đan dược, nếu cứ như vậy thì chỗ tốt đều sẽ bị bị tên Đằng Hùng này cầm đi hết mất.
Điều mà bọn họ muốn hiện giờ không phải là thưởng hức 'Lam sắc quả', mà là làm thế nào để Diệp Mặc không trở thành người của Giao Đằng Cung, để sau này hắn có thể tùy thời mà trợ giúp bọn họ luyện đan.
Đằng Hùng sao có thể không biết ý của mấy người này, y quay đầu hướng tới thiếu phụ xinh đẹp vừa đưa 'Lam sắc quả' vào nói:
- Ta hiện đang cùng với vài bị bằng hữu tham khảo chuyện tu luyện, cần mất chút thời gian, nếu như Đại Đằng trở về, thì bảo nó tới chỗ mẹ của nó chờ ta, sau khi ta kết thúc chuyện bên này, thì cũng sẽ tới đó.
Mấy tên yêu tu kia nghe được lời nói của Đằng Hùng, trong lòng đều vô cùng khinh bỉ. Đằng Hùng muốn để cho Đằng Dịch đến chỗ mẹ của y, mà cái tên Đan Vương thất phẩm kia lại là bạn của y, hiển nhiên là sẽ cùng nhau qua đó. Mà mấy người bọn họ đương nhiên là không thể một mình đi thăm hỏi mẹ của Đằng Dịch được, như vậy thì cũng hơi quá đáng. Tuy bọn họ biết ý của Đằng Hùng, nhưng lại không ai có cách nào khác. Chỉ có thể chờ, tìm cơ hội gặp Diệp Mặc mà thôi.
Nhưng Đằng Hùng cũng không biết là Đằng Dịch căn bản là sẽ không trở về, bởi vì y cũng không nói thêm câu nào với mẹ mình. Nếu y nói nhiều thêm mấy câu, để Đằng Hùng biết y sẽ không trở về, thì không chừng Đằng Hùng hiện giờ căn bản là sẽ không có tâm tư mà ngồi ở đây.
- Vâng, thưa phụ vương. Con cũng đã lâu không gặp cửu đệ Đại Đằng, lúc đó nó lại đang ở cùng với hai tu sĩ nhân loại, hơn nữa, hơn nữa...
Thiếu phụ xinh đẹp sau khi nghe Đằng Hùng nói, liền bày ra bộ dáng ủy khuất.
Hiển nhiên thiếu phụ xinh đẹp này chính là Hỗ Y mà lúc trước đã cùng Đằng Phi gặp qua Diệp Mặc. Chỉ là tốc độ pháp bảo phi hành của Diệp Mặc quá nhanh, hơn nữa hai người còn trì hoãn chút thời gian ở nơi khác, cho nên căn bản là không biết Đằng Dịch đã sớm quay lại. Vì thế cô tự mình thay thị nữ đưa linh quả lên cũng chính là để kể tội Đằng Dịch với Đằng Hùng.
Cô hận nhất chính là khi bản thân đang cùng lão lục Đằng Phi thân thiết, lại có người nhắc tới cô là vợ của lão nhị Đằng Yết. Đằng Dịch vốn đã biết điều ấy, vậy mà còn cố tình nhắc tới trước mặt người khác.
Đằng Hùng nhíu mày, hiển nhiên cho rằng thiếu phụ xinh đẹp này đã nói hơi nhiều. Nhưng một tên yêu tu Hóa Chân tầng bảy lại chủ động hỏi trước:
- A, cô nói đã gặp Đại Đằng sao? Bọn họ hiện tại ở chỗ nào?
Tên yêu tu này hiển nhiên đang nghĩ rằng Hỗ Y đã gặp Đằng Dịch cùng Diệp Mặc sau khi họ rời khỏi Giao Đằng Cung, cho nên mới lên tiếng hỏi. Nếu có thể biết Diệp Mặc hiện đang ở đâu, thì chắc là có thể lấy cớ xin về trước để đi tìm Diệp Mặc.
Người khác đã lên tiếng, thì Đằng Hùng cũng chỉ đành hùa theo:
- Ừ, hơn nữa cái gì? Con nói rõ một chút đi.
Thiếu phụ xin đẹp căn bản không có nghe được tên yêu tu vừa rồi hỏi chính là “Bọn họ”, cho nên hiện tại Đằng Hùng hỏi, ả vội vàng tỏ vẻ ủy khuất:
- Nó kết bạn với hai tên tu sĩ loài người, nên lục ca có nói nó một câu, nhưng nó lại không thèm để ý. Đã thế hai tên tu sĩ loài người kia còn nhìn con chằm chằm một cách mê đắm, chỉ hận không thể nuốt con vào...
Đằng Hùng nghe Hỗ Y nói xong, lập tức lại tỏ vẻ vui mừng:
- Con nói tên tu sĩ loài người kia nhìn chằm chằm vào con, hắn có ý với con sao?
Hỗ Y còn tưởng rằng lời mình nói đã có hiệu quả, nên vội vàng nói tiếp:
- Dạ, tuy rằng Yết ca đã biệt tích vài chục năm, nhưng con dù sao cũng là...
Đằng Hùng lần này cũng không đợi Hỗ Y nói hết, mà liền cắt ngang lời cô:
- Tốt, tốt lắm. Ở trong lòng của ta, con cũng giống như là con gái ruột vậy.
Không đợi Hỗ Y kịp vui mừng, thì Đằng Hùng đã lại nói tiếp:
- Tên tu sĩ nhìn chằm chằm vào con tên là Diệp Mặc, mấy ngày nữa đợi hắn trở về, thì con cũng chuẩn bị một chút đi, ta sẽ đem con gả cho hắn là tốt rồi. Ha ha... Không tồi, không tồi, ha ha...
Đằng Hùng cũng không nghĩ gì về Biên Phượng Tháp, coi như là Hỗ Y nói là chỉ có một mình Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào cô thôi chứ không phải cả hai người.
- A...
Hỗ Y lần này hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô tới là để kể tội Đằng Dịch, nhưng không ngờ là Đằng Hùng lại không hỏi nhiều, mà lại trực tiếp đem cô gả cho tên tu sĩ loài người kia.
Sao lại có thể thế này? Đằng Hùng mặc dù là Giao Đằng Vương, cũng là cung chủ của Giao Đằng Cung, hơn nữa còn là bố chồng của mình. Mình là con dâu của y, trong khi con trai y còn chưa biết sinh tử thế nào, thì y đã thuận miệng mà đem con dâu gả cho người khác làm vợ rồi sao? Điều này quả thực là hơi quá đáng rồi.
Hỗ Y sau khi hiểu được chuyện này, thì nhất thời trở nên kinh hoàng, nhưng không đợi cô nói tiếp thì Đằng Hùng đã phất tay:
- Con cứ ăn mặc, trang điểm cho tốt, chờ Diệp Mặc trở về. Còn loại chuyện bưng bê này thì cứ giao cho bọn thị nữ làm đi, con không cần phải tự tay làm.
- Thưa vâng.
Hỗ Y biết không thể nói tiếp điều gì nữa, chỉ có thể tức giận trong lòng mà thôi. Cô sống ở Giao Đằng Cung cũng không phải là một hai năm, cho nên biết rằng nếu như làm cho cung chủ tức giận thì sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào.
Chờ khi Hỗ Y đã rời đi, Đằng Hùng mới quay sang nhìn tên yêu tu Hóa Chân của Tự Thiên Đảo cười ha hả:
- Tôi cũng không ngờ là Diệp Mặc đã sớm coi trọng đứa con gái này của tôi rồi, xem ra Lãm huynh cũng không cần phải giới thiệu đứa cháu gái cho Diệp Mặc nữa ha ha...
Những người khác ngoài việc mắng thầm trong lòng là Đằng Hùng vô sỉ ra, thì cũng chẳng có biện pháp nào cả.
...
Diệp Mặc muốn đem hai cái dấu hiệu thần thức của hai tên yêu tu Hóa Chân vây ở trong Lạc Hồn Khư là vì hắn sợ Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp chạy không thoát được sự truy tìm của mấy tên yêu tu Hóa Chân kia. Còn bản thân hắn lại rất tự tin vào công pháp ẩn nấp của mình. Chi cần không phải trực tiếp đối mặt với tu sĩ Hóa Chân, thì hắn chắc chắn có thể chạy trốn được.
Thế nhưng hắn lại không ngờ rằng trận pháp vây khốn thần thức của mình lại xuất hiện việc ngoài ý muốn. Hiện giờ hắn đã rời khỏi ngã tư đổ nát kia, đi tới một quảng trường thật lớn.
Lúc này màn sương mù mầu xám trắng dường như rất sợ 'Vô Ảnh'. Đôi khi bình thường không cần Diệp Mặc phải thi triển 'Tử Nhãn Thàn Hồn Thiết Cát', thì màn sương mù này đã tự động lui ra phía sau rồi.
- Hồn của ta đâu, hồn của ta đâu...
Diệp Mặc còn đang suy nghĩ xem vì sao màn sương mù này lại có thể có linh tính, thì cái tiếng kêu “Hồn của ta đâu” lại xuất hiện. Lần này Diệp Mặc nghe được rất rõ ràng, tuyệt đối không hề nghe nhầm. Hắn thậm chí còn cảm giác được bản thân sau khi nghe thấy thanh âm này, thì thần hồn cũng muốn rời khỏi thân thể.
Sau khi hắn dùng thần thức đảo qua chỗ này, dương như có một đạo bóng đen hiện lên, nhưng lại nhìn không rõ. Diệp Mặc mặc dù có 'Tử Nhãn Thàn Hồn Thiết Cát', nhưng thần thức của hắn cũng không thể đưa đi quá xa được. Mà loại âm thanh này lại không ngừng xuất hiện, khiến cho tu vi Thừa Đỉnh của hắn cũng có chút cảm giác rợn tóc gáy.
Tuy là Diệp Mặc có 'Vô Ảnh' trợ giúp, cho nên màn sương mù màu xám trắng, và ảo trận đối với hắn cũng không có ảnh hưởng lớn, nhưng Diệp Mặc vẫn muốn đi tìm trận môn của ảo trận. Cho dù là hắn không phá đi ảo trận này, nhưng tối thiểu cũng phải xác định được phương hướng và vị trí. Nếu không thì hắn biết đi đâu tìm 'Tiên khuyên hoa' chứ!
Sau khi Diệp Mặc nghe được cái thanh âm kia, trong lòng lại khẽ động. Hắn là một tu sĩ Thừa Đỉnh, đương nhiên sẽ không sợ quỷ. Không chỉ nói đến quỷ, cho dù là quỷ tu hắn cũng sẽ không để ý. Chỉ là cái thanh âm kia lại làm cho Diệp Mặc cảm thấy rất kỳ quái, nếu nói là thanh âm này tự nhiên mà có, thì Diệp Mặc tuyệt đối không tin. Cho dù là chấp niệm của người đã chết thì cũng không thể. Bởi vì thanh âm kia có thể ảnh hưởng đến tâm thần. Không có một chấp niệm của tu sĩ nào có thể ảnh hưởng đến tâm thần của tu sĩ Thừa Đinh cả.
Huống chi Diệp Mặc biết trình độ kiên định của tâm thần mình như thế nào. Hắn tu luyện thời gian dài dưới 'Khổ trúc', ngay cả tâm ma lôi kiếp còn không thể ảnh hưởng đến hắn, thì nếu là một cái chấp niệm cũng tuyệt đối không thể ảnh hưởng tới hắn.
Thanh âm kia xuất phát từ một cái cung điện đổ nát, mà cái cung điện này tuy rằng đã bị tàn phá nặng nề, nhưng chỉ cần nhìn từ vẻ ngoài, Diệp Mặc cũng có thể tưởng tượng ra sự xa hoa tráng lệ của nó khi xưa.
Cung điện cũng không hoàn toàn bị sập, chỉ là mấy cây cột chống bên ngoài không được trọn vẹn mà thôi. Trong cung điện là một mảng tối đen, nhưng Diệp Mặc cũng không thèm để ý, tiêu sái mà đi vào bên trong cung điện vô cùng đen tối này.
Vừa tiến vào cung điện, Diệp Mặc lại cảm nhận được cả người lạnh buốt, cái lạnh này cũng không phải là lạnh lẽo như băng, mà là cái lạnh phát ra từ trong lòng, dường như muốn nói cho hắn biết đây là một nơi không nên đi vào.
Một ánh mắt nhoáng lên hai luồng sáng mỏng manh nhìn Diệp Mặc một cái rồi biến mất, Diệp Mặc lập tức dừng bước đứng im tại chỗ, đồng thời quét thần thức ra ngoài. Hắn nhìn thấy một cái bóng đen, cái bóng đen này lại ẩn giữa một màn đen tối khiến hắn khó có thể thấy được. Đối với người khác không thể dùng thần thức ở trong này, nhưng Diệp Mặc lại thi triển một đạo 'Tử Nhãn Thàn Hồn Thiết Cát' trước khi quét thần thức ra nên mới có thể nhìn thấy cái bóng đen kia.
Đây không phải là quỷ tu, hơn nữa cũng không phải là linh tu. Khiến Diệp Mặc cảm thấy kinh dị chính là hắn chưa từng thấy thứ gì như thế này, chẳng phải người, cũng không phải yêu, càng không phải là linh vật. Chẳng lẽ lại là do màn sương mù mầu xám trắng này đã trải qua thời gian quá lâu mà sinh ra linh trí chăng?
- 'Vô Ảnh', đi lên ăn nó đi!
Diệp Mặc lần này không ngăn cản 'Vô Ảnh' nữa, mà trực tiếp hạ lệnh công kích cho 'Vô Ảnh'. Chỉ là 'Vô Ảnh' còn chưa kịp động, thì cái bóng đen kia đã biến mất không còn tung tích nữa rồi. Thế này còn ăn cái rắm gì...
Diệp Mặc không nghĩ tới tốc độ của cái bóng đen kia lại nhanh như vậy, chỉ thoáng cái đã biến mất, ngay cả 'Vô Ảnh' cũng không có cách nào bắt kịp được.
Quang cảnh trong đại điện tuy rằng đã vô cùng tan hoang, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể cảm nhận được sự huy hoàng của nó năm xưa.
Xuyên qua đại điện đen ngòm, Diệp Mặc tiến vào trong hậu viện, đây dường như là nội phủ của thành chủ. Thần thức của Diệp Mặc lập tức quét một vòng phía trong viện. Cái thứ nhất hắn chú ý tới là một chiếc giường lớn trong một gian phòng tối.
Diệp Mặc liền tiến vào trong gian phòng đó. Hắn cũng không phải là vì cái giường mà vào đây, mà là vì xung quanh cái giường này có nhiều dấu vết của trận pháp.
Diệp Mặc là tông sư trận pháp cấp chín, cho nên sau khi hắn nhặt lên một cái trận kỳ đã gẫy, lại nhìn một lúc những vị trí đã từng bố trí trận kỳ, thì trong lòng lập tức đã hiểu ra.
Phòng này chính là của thiếu thành chủ Phong Hi của Minh Nguyệt Thành, còn cái giường lớn này chính là nơi Phong Hi để Kế Hôn nằm lên.
Đồng thời hắn cũng hiểu được vì sao cha của Kế Hôn lại vô cùng phẫn nộ rồi. Vì y tuyệt đối không phải hiểu lầm Phong Hi, mà bởi vì y cũng nhìn ra được cái trận pháp này không phải là Dưỡng hồn trận, mà là một cái Phệ thần trận, hay còn gọi là Giá linh trận.