Huống chi, hắn vẫn chưa quen biết bất kì cao thủ nào.
Chỉ là khi nghĩ tới Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc cảm thấy lòng bàn tay mình bỏng rát, hắn rất muốn đến đoàn tụ với họ.
Tống Ánh Trúc cảm thấy lòng bàn tay của Diệp Mặc bỏng rát, cô liếc nhìn Diệp Mặc một cái, càng nắm chặt lấy tay Diệp Mặc, dường như chỉ cần thả ra, là hắn sẽ đi Nam An Châu ngay.
Diệp Mặc hiểu tâm tư của Tống Ánh Trúc, bèn kéo tay cô, tỏ ý cô đừng lo, dù có phải đến Nam An Châu, hắn cũng sẽ trở về nhanh chóng. Nếu không có cách để trở về, hắn sẽ nghĩ cách để dẫn theo bọn người Tống Ánh Trúc.
Hơn nữa Diệp Mặc còn nghĩ đến, mấy điều kiện này gần như là chiêu mộ được đệ tử thiên tài nhất của Bắc Vọng Châu rồi. Ba trăm tuổi đã tu luyện tới Hư thần, không cần hỏi, cũng biết đây tuyệt đối là thiên tài. Đám người kia cố tình trả giá cao như vậy, chuyên chiêu mộ loại thiên tài này, nhất định là có vài mục đích rồi.
Bất kể mục đích của bọn chúng là gì, chỉ có thực lực của bản thân hắn được nâng cao mới là quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lấy ra đan dược đưa cho mọi người, đặc biệt là Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc sắp kết Đan rồi, đan dược mà Diệp Mặc lấy ra càng là "Bồi chân Đan" hạng nhất.
Còn Lê Kinh Mân khi cầm "Thảo Hoàn Đan" mà Diệp Mặc đưa cho, xúc động đến muốn khóc. Y không ngờ rằng đây lại là thật, lúc này y mới biết quyết định trước đây của y chính xác biết mấy.
Rất nhiều tu sĩ Kim Đan viên mãn, chỉ vì không có đan dược để thăng cấp Nguyên Anh, mới kẹt ở cấp Kim Đan cả đời. Còn y vừa thăng cấp đến Kim Đan viên mãn, thì đã có "Thảo Hoàn Đan" rồi.
Những người còn lại biết rằng chỉ cần đến cảnh giới, khi có đan dược, thì sẽ phấn chấn mạnh mẽ hơn.
Tống Ánh Trúc đã biết chuyện của Ức Mặc rồi, nên hơi yên tâm, càng quấn quýt với Diệp Mặc thâu đêm, mới đi chuẩn bị kết Đan.
Chuyện Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng kết Đan, Diệp Mặc giao cho Ngu Vũ Thiên lo liệu. Hắn nhất định phải luyện chế ra số lượng lớn đan dược, nâng tu vi của mình lên.
Huống chi tuy Diệp Mặc đã có được yêu đan của "Đề Hoa Thú", nhưng bây giờ có thể luyện chế được "Thiên Hoa Đan" hay không lại là chuyện khác. Hơn nữa Diệp Mặc rất muốn biết trong nhẫn của tu sĩ nghịch thiên Mạc Thiên Lý và Nhị thế tổ Áo Kỳ Long rốt cuộc có thứ gì tốt.
Sau khi Diệp Mặc trở về thì "Mặc Nguyệt" trở nên khép kín hơn, kinh doanh cũng thay đổi cách làm khuếch trương trước đó, dần dần thu hẹp lại, không phổ biến ra bên ngoài nữa.
Chuyện ở "Mặc Nguyệt" trên cơ bản đều giao cho hai người Chân Tiểu San và Dư Kỳ Dương, còn Lê Kinh Mân thì bắt tay vào chuẩn bị kết Anh.
Về phần Diệp Mặc, sau khi trở về, ở một đêm với Tống Ánh Trúc xong, thì bế quan.
"Thương hội Dương Hải" – đệ nhất thương hội ở Thành Phỉ Hải sau khi biết được Kỷ Bẩm đã trở về Nam An Châu, liền bắt đầu nghiên cứu đối sách nhắm vào "Mặc Nguyệt".
Vì nếu để "Mặc Nguyệt" tiếp tục như vậy, sau này Thành Phỉ Hải hoàn toàn không có chuyện của "thương hội Dương Hải" nữa. Dù đối phó với một thế lực có tu sĩ tu vi Kiếp Biến ủng hộ, có nguy hiểm nhất định. Nhưng Dương Hữu Khang – hội trưởng "thương hội Dương Hải" chỉ một câu đã nói ra được chân tướng.
Sở dĩ "Mặc Nguyệt" có thể có được sự ủng hộ của tông sư trận pháp Kiếp Biến kia, là vì tông sư trận pháp kia chấm trúng trận pháp phòng ngự của "Mặc Nguyệt", gặp được thứ mình yêu thích, nên yêu chim yêu cả lồng. Bây giờ tu sĩ Kiếp Biến kia đã trở về Nam An Châu rồi, thậm chí mãi mãi cũng không thể trở lại Bắc Vọng Châu. Về chút chuyện vặt ở "Mặc Nguyệt", y có thể nhớ ra không cũng chưa biết, đương nhiên chủ yếu nhất là "Mặc Nguyệt" hoàn toàn không có tu sĩ Hư thần, hoàn toàn không có cách đến Nam An Châu, nên "thương hội Dương Hải" cũng không cần phải kiêng kị gì.
Nhưng ngay lúc này, bọn họ lại nhận được tin "Mặc Nguyệt" tự thu hẹp việc kinh doanh của mình, dù là tuyên truyền hay là khuếch trương ra bên ngoài đều bắt đầu thu hẹp lại, đến cuối cùng thậm chí cả nghiệp vụ đan dược ở Thành Phỉ Hải cũng bắt đầu thu hẹp.
- Nếu bản thân bọn họ cũng đã nhìn rõ thế cục rồi, cho thấy vẫn có chút tự biết mình, cũng không phải là kẻ ngốc lắm. Đối sách của chúng ta cũng sửa lại chút. Không cần ra tay nặng nữa, mà cứ từ từ, đợi một hai năm sau, mới đến lấy địa bàn đó.
Sau khi biết được "Mặc Nguyệt" bắt đầu thu hẹp việc kinh doanh của mình, Dương Hữu Khang cũng lập tức thay đổi sách lược của mình.
Cũng náo nhiệt như chuyện Thành Phỉ Hải ở Bắc Vọng Châu dựng Truyền Tống Trận xuyên các châu, lúc này Thành Nam An ở Nam An Châu lại càng náo nhiệt hơn.
Thành thị tu chân lớn nhất ở Nam An Châu chính là Thành Nam An, nơi nổi tiếng nhất ở ThànNam An h chính là quãng trường bia đề danh.
Quãng trường bia đề danh của Thành Nam An tổng cộng có năm tấm bia đá, lần lượt là Kim Đan, Nguyên Anh, Hư Thần, Ngưng Thể, Thừa Đỉnh.
Về tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ thì không có bia đề danh, còn tu sĩ có tu vi Kiếp Biến và Hóa Chân vốn rất ít, có thể luyện đến đẳng cấp này đã là một truyền thuyết rồi, người ta đều có thể nói tên mỗi tu sĩ ở đẳng cấp này, bản thân bọn họ chính là một bia ký rồi, hoàn toàn không cần bia đề danh.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng, bất kì một vị tu sĩ nào có thể luyện đến tu vi trên Kiếp Biến, đều từng là nhân vật nổi tiếng trên bia đề danh. Mỗi một tấm bia đề danh đều cao ngất ngưởng, tu sĩ nào muốn đề tên thì dựa vào tu vi của bản thân, đến trước bia đề danh tương ứng, khắc tên của mình vào.
Bia đề danh sẽ dựa vào tên mà người khắc khắc vào, tự động quy kết tu vi công lực của người đó vào thứ bậc trong đó.
Bình thường, thì tu sĩ có tu vi càng cao, chữ được khắc sẽ càng cao, và càng sâu. Đây là yếu tố chủ yếu để bia đề danh phân biệt thứ bậc, nhưng lại không phải là yếu tố tuyệt đối. Vì bia đề danh còn có thể phân biệt tu vi pháp lực, cùng với thủ đoạn công kích chủ yếu của bạn từ chữ mà bạn khắc, thậm chí cả ý cảnh của tu sĩ cũng có thể phân biệt được.
Cho nên nói, thứ bậc mà bia đề danh phán đoán ra, trên cơ bản giống với xếp hạng ở Danh Nhân Đường. Chỉ là Danh Nhân Đường chỉ có Kim Đan Danh Nhân Đường và Trúc Cơ Danh Nhân Đường mà thôi, còn bia đề danh lại có thể dính đến tu sĩ Thừa Đỉnh.
Mỗi lần có tu sĩ đến quãng trường bia đề danh để đề tên, nơi này đều rất náo nhiệt. Nhưng náo nhiệt này đều đến rất nhanh và ra đi cũng rất nhanh, trước giờ chưa từng giống với mấy ngày nay, quãng trường bia đề danh đông nghẹt cả người.
Dường như đệ tử tinh anh của cả Nam An Châu đều đến đây, vì mấy ngày nay là ngày hội giao lưu của tu sĩ Thành Nam An. Rất nhiều đệ tử tinh anh đều đến cùng tiền bối của môn phái mình, cùng trao đổi đôi chút về tâm đắc tu luyện ở đây, sau đó lại cùng mua bán một vài pháp bảo đan dược.
Những nhân tài tinh anh này đều chen đến Thành Nam An, tất cả đều là tinh anh trong số các tinh anh, không ai cho rằng mình thua kém hơn người khác. Trong tình trạng cả hai đều không phục nhau, thì cách tỉ thí hay nhất chính là dựa vào bia đề danh. Nếu đều là tu sĩ cùng một đẳng cấp, có thể lưu lại tên của mình trên bia đề danh, sau đó nếu tên của mình lại cao hơn tên của đối phương, thì điều này có sức thuyết phục hơn tất cả mọi thứ.
Chỉ có rất ít tu sĩ, vì mâu thuẫn không thể hòa giải, mới lựa chọn cách quyết đấu. Nhưng đối với nhiều tu sĩ mà nói, bia đề danh mới là nơi có sức thuyết phục nhất.
Hội giao lưu tu sĩ ở Thành Nam An lần này, các tu sĩ đến đây chủ yếu đều là tu sĩ Kim Đan, còn có một vài tu sĩ Nguyên Anh, nên người đến đề tên ở quãng trường bia đề danh đều là tu sĩ Kim Đan và tu sĩ Nguyên Anh.
Lúc này trước một bia đề danh dành cho Kim Đan, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo lam đang ngạo nghễ nhìn bia đề danh Kim Đan cao chót vót, áo lam mặc trên người bay phất phơ, rõ ràng lúc này chân nguyên của y đã lan ra toàn thân.
Người xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, dồn dập nhìn ngó người trẻ tuổi mặc áo lam này, chờ y lưu lại tên mình trên bia đề danh.
Ở một góc của quãng trường bia đề danh, một đám nữ nhi đứng ở đó, trong đó có một cô gái khuôn mặt tròn trĩnh hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn, nói:
- Chị Dung, Phương Chủng Sư mặc áo lam kia là đệ nhất Kim Đan Danh Nhân Đường, chị nói xem lần này y có thể lọt vào top 10 của bia đề danh không?
Người con gái được gọi là chị Dung cũng đang nhìn chằm chằm vào người thanh niên mặc áo lam, nghe thấy câu hỏi của cô gái mặt tròn này, khóe miệng khẽ cười nhạt, nói:
- Phương Chủng Sư quả thật không tệ, nhưng muốn lọt vào top 10, thì đúng là nằm mơ, có thể lọt vào top 20 coi như không tệ rồi.
- Chị Dung, chị là đệ tam Kim Đan Danh Nhân Đường, chị có thể vượt qua người họ Phương trên bia đề danh lần này không?
Cô gái mặt tròn kia vẫn hỏi với vẻ mong đợi.
Sau khi chị Dung kia nghe xong lời này, chau mày nghĩ ngợi hồi lâu, mới chán nản lắc đầu nói:
- Hiện giờ chị vẫn không có cách nào vượt qua y, nhưng nửa năm sau, chị nghĩ chị có lẽ có thể làm được. Nguồn: http://truyenfull.vn
Một cô gái váy xanh lục nghe hai người nói chuyện bỗng hỏi xen vào:
- Chị Dung, vậy thì top 10 là người thế nào chứ, tại sao cả Phương Chủng Sư đệ nhất Danh Nhân Đường cũng không có cách vượt qua?
Chị Dung mỉm cười nói:
- Bắc Vi sư muội, tu sĩ Kim Đan bình thường, chỉ cần có chút bản lĩnh, đều sẽ đến bia đề danh Kim Đan lưu lại tên. Nếu sau này y thăng cấp Nguyên Anh, lại đến bia đề danh Nguyên Anh lưu lại tên. Nhưng một khi lưu lại tên ở bia đề danh Nguyên Anh, tên của y ở bia đề danh Kim Đan sẽ tự động biến mất. Còn có một vài người sau khi lưu lại tên ở bia đề danh Kim Đan, thì mất tích, nên tên của họ cứ mãi lưu ở phía trên.
Cô gái váy xanh lục kia rõ ràng chính là Đường Bắc Vi, sau khi cô ta nghe xong lời giải thích của chị Dung, ngược lại càng lấy làm lạ hỏi:
- Nói như vậy thì, chỉ cần sau khi lưu lại tên ở bia đề danh Kim Đan, sau này không đến bia đề danh Nguyên Anh, thì cái tên này sẽ mãi mãi được lưu lại phía trên hay sao?
Chị Dung kia lắc đầu:
- Không phải, sau ba trăm năm, những người này dù không lưu lại tên trên bia đề danh Nguyên Anh, tên của họ cũng sẽ biết mất.
Dừng lại một chút, cô nói tiếp:
- Ngoại trừ đệ nhất của bia đề danh, bất luận là tấm bia đề danh nào, chỉ có tên của người đứng đầu sẽ không bao giờ biến mất, cho đến khi sau này có người vượt qua y, thì tên của y mới biến mất. Em nhìn top 10 kia đều là những cao thủ lưu lại tên trên bia đề danh Kim Đan trong ba trăm năm trở lại đây, chỉ là bọn họ đều mất tích rồi, không lưu lại tên trên bia đề danh Nguyên Anh mà thôi.
Nói xong, cô nhìn cô gái váy vàng nhạt đang cúi đầu nghĩ ngợi, hỏi:
- Tố Tố sư muội, muội có tâm tư gì sao?
Cô gái váy vàng nhạt kia còn chưa ngẩng đầu trả lời, thì người thanh niên áo lam mãi đứng trước bia đề danh Kim Đan, bỗng bay vút lên trời như một luồng sáng xanh.