Thần thức của Đạo nguyên nữ Thánh đế này bỗng nhiên quét đến một chỗ xa, đồng thời cô cũng biến mất khỏ nơi này. Ngay sau đó, cô xuất hiện trong một khoảng hư không ngoài vạn dặm, giơ tay chộp lấy một cái chiêng.
- Duyên Sinh Thiên Tàn La…
Vì nữ Thánh đế Đạo nguyên này sau khi nói bốn từ này, thậm chí tay cũng có chút run rẩy.
Cô làm sao không biết Duyên Sinh Thiên Tàn La là pháp bảo phòng ngự đặc trưng của Mạc Phó, bây giời Duyên Sinh Thiên Tàn La ở trong này, vậy có nghĩa là gì? Có nghĩa Mạc Phó xảy ra chuyện rồi. Nếu như không phải bị giết, cho dù bị trọng thương đến mức mất mạng, nếu không một Đạo nguyên Ma thánh như lão, thì tuyệt đối không thể nào bỏ lại Duyên Sinh Thiên Tàn La ở chỗ này.
Từ lúc nào Nhân tộc lại xuất hiện Thánh đế Chứng đạo bước thứ nhất nghịch thiên như này? Năng lực của Mạc Phó cô biết rất rõ, là người tuyệt đối không đơn giản trong số Đạo nguyên Thánh đế, bản thân mình chắc chắn không phải đối thủ của lã, người thanh niên Nhân tộc đó, có thể giết chết Mạc Phó, chẳng phải nói là hắn có thể giết mình một cách dễ dàng hay sao?
Nghĩ tới đây, nữ Thánh đế Đạo nguyên liền giật mình một cái, cô có chút không hiểu, tại sao Diệp Mặc lại muốn trốn trong Tiên tức lâu của Ảnh Hư Bảo mấy năm, nếu như có năng lực giết chết Mạc Phó, tại sao còn muốn trốn?
Bỗng nhiên xuất hiện một Thánh đế lợi hại như này, chuyện này nhất định phải cho hội Thương Hư Dịch Đạo biết. Nữ Đạo nguyên Thánh đế này không tiếp tục ở lại trong này nữa, thân thể lắc lư, liền biến mất.
…
Một hạt bụi màu vàng dung nhập vào trong hư không vũ trụ vô tận, căn bản không thể nào cảm giác được. Trong hư không mênh mông, có quá nhiều hạt bụi màu vàng như này. Không ai sẽ nghĩ đến hạt bụi màu vàng này là một thế giới hoàn chỉnh, hơn nữa còn là một thế giới hỗn độn.
Sự thật chính là như vậy, sự rộng lớn và nhỏ bé trong vũ trụ không phải dùng mắt thường có thể nhìn thấy rõ được, có lẽ là anh cho rằng đó là cực kỳ rộng lớn, trên thực tế trong mắt người khác, có lẽ trong hư không vũ trụ, là nhỏ bé không thể nào nhỏ hơn được nữa. Còn trong mắt anh thoạt nhìn cực kỳ nhỏ bé, trên thực tế có thể bao hàm cả hư không vũ trụ.
Thế giới trang vàng không thể nghi ngờ là một hạt bụi bao hàm hư không vũ trụ, lúc này trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc vẫn ngủ say chưa tỉnh.
Thời gian này cũng đã hoàn toàn không phải nửa năm như Tiểu Băng Sâm nói nữa, cách lúc Diệp Mặc trọng thương tiến vào Thế giới trang vàng cũng đã năm mươi năm rồi, Diệp Mặc vẫn chưa tỉnh lại.
Trong năm mươi năm Mục Tiểu Vận ngoài ngồi bên cạnh Diệp Mặc củng cố lại tu vi ra, cũng không hề đơn độc một mình tu luyện.
Trong Thế giớ trang vàng, vì lần này Diệp Mặc bị trọng thương, dường như tất cả mọi người đều biết tu vi thấp, trong này có nghĩa như nào. Ngoài Mục Tiểu Vận không tu luyện ra, những người còn lại đều đang điên cuồng tu luyện.
Thời gian năm mươi năm, Phục Phi với vốn tích lũy Thần linh mạch và lượng lớn tài nguyên tu luyện, cũng đã là Tiên đế viên mạn rồi. Vì muốn Phục Phi mau chóng Chứng đạo thànnh công, Mục Tiểu Vận chủ động hái một quả Hoàng Trung Lý xuống đưa cho Phục Phi.
Phục Phi cũng biết đám người bọn họ thực lực quá thấp, công pháp võ tu của anh ta đến từ Chân Vũ thương, không ai hướng dẫn. Diệp Mặc giúp anh ta sửa qua công pháp tu luyện. Nếu như anh ta muốn tăng thực lực của mình, thì chỉ có thể mau chóng Chứng đạo thành công.
Sau khi Tiên đế viên mãn, anh ta tìm một nơi vắng vẻ trong Thế giới trang vàng, bế quan Chứng đạo.
Thanh Như dưới sự giúp đỡ của trận bàn thời gian, cũng đã là Tiên tôn hậu kỳ rồi, tốc độ tu luyện của cô kém hơn Mục Tiểu Vận một chút, so với người khác mà nói, tiến độ cũng nhanh lắm rồi. Thêm vài năm nữa, cô chắc chắn có thể thăng cấp lên Tiên đế. Nguồn tại http://Truyện FULL
Nhưng Thanh Như cũng không tiếp tục bế quan trong trận bàn thời gian nữa, cô dừng tu luyện. Tu luyện trong trận bàn thời gian, cần thường xuyên ngồi dưới Khổ Trúc, đây là điểm mà mọi người đều hiểu, nếu không tiến vào quá nhanh, sẽ tạo thành căn cơ bất ổn.
- Tiểu Vận, cô tu luyện một thời gian đi, Diệp đại ca để tôi chăm sóc là được rồi.
Thanh Như đi đến dưới Khổ Trúc, ngồi bên cạnh Mục Tiểu Vận.
Mục Tiể Vận nhìn Diệp Mặc, mặc dù Diệp Mặc thân người sinh cơ tràn đầy, thậm chí có thể cảm nhận được đạo vận lưu chuyển, nhưng Mục Tiểu Vận vẫn có chút lo lắng, dù sao sau khi Diệp Mặc đi vào, cũng chẳng nhúc nhích gì.
Cô lắc đầu, không muốn rời xa Diệp Mặc.
Thanh Như kéo hai tay Mục Tiểu Vận nói:
- Tiểu Vận, bây giờ chuyện quan trọng nhất là tăng tu vi, nếu như chúng ta đều là Thánh đế, khi Diệp đại ca đánh nhau với Đạo nguyên Ma thánh kia, chúng ta có lẽ còn có thể giúp được chút ít, vì tu vi chúng ta quá thấp, chỉ có thể để một mình Diệp đại ca chống chọi. Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm bây giờ đều đang tu luyện, chính là hiểu đạo lý này. Thời gian tôi bế quan trong trận bàn thời gian quá lâu, cần phải củng cố lại đạo cơ dưới Khổ Trúc, tiện thể chăm sóc Diệp đại ca, cô yên tâm đi tu luyện đi, mau chóng sớm ngày Chứng đạo thành công.
Mục Tiểu Vận cảm nhận được khí tức Tiên tôn hậu kỳ của Thanh Như, gật đầu đứng dậy, cô biết Thanh Như nói rất đúng, chỉ có tăng tu vi lên mới có thể giúp được tướng công, nếu không cho dù có lo lắng đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
- Ừ, vậy tôi đến trận bàn thời gian tu luyện đây, tướng công tỉnh lại rồi thì cô phải mau chóng báo cho tôi biết đấy.
Mục Tiểu Vận quyết định nau chóng Chứng đạo thành công, nếu không thật đúng là một người vướng víu.
Bản tính của cô là muốn tìm một nơi yên tĩnh yên ổn sinh sống cùng chồng, giúp chồng dạy con. Nhưng đây không phải là một thế giới có thể để cô giúp chồng dạy con, có lẽ sau này tướng công có thể giúp bọn cô thực hiện, nhưng không phải bây giờ.
Mục Tiểu Vận sau khi đi tu luyện, Thanh Như vừa ngồi dưới Khổ Trúc rửa sạch tâm thần, vừa chăm sóc Diệp Mặc.
Lại một năm nữa trôi qua, Thanh Như bỗng nhiên cảm thấy Diệp Mặc có chút gì đó không ổn, vốn dĩ Diệp Mặc chỉ là nằm thẳng dưới Khổ Trúc, nhưng lúc này thân người của Diệp Mặc bỗng nhiên phát ra hàng loại ánh sáng màu xanh. Những ánh sáng màu xanh này bắt đầu còn cực nhạt, đến cuối cùng càng lúc càng dày đặc hơn, cuối cùng che phủ hoàn toàn Diệp Mặc lại.
Thanh Như khiếp sợ đứng dậy, cô nhất thời không hiểu có chuyện gì. Khi cô đứng dậy, đồng thời trong ánh sáng màu xanh đó từ từ có một cây xanh tươi mọc lên.
Cánh lá của cây xanh tươi đó xum xuê, chẳng những tản ra sinh cơ vô cùng nồng đậm, còn mang từng đường khí tức hỗn độn và sinh cơ đạo vận hình gợn sóng.
Đây là…
Thanh Như ngơ ngác nhìn cây xanh tươi này, cô căn bản không dám tin thế giới này lại còn có một loại cây vô cùng nghịch thiên như này. Loại đạo vận này, loại khí tức sinh cơ này, loại dao động hỗn độn này…
Chẳng lẽ đây là Cây Hỗn Độn? Thanh như mặc dù chưa nhìn thấy Cây Hỗn Độn, nhưng lại nghe sư phụ từng nói, cô từng truy hỏi sư phụ, trong vũ trụ tinh không, rốt cuộc thứ gì là quý giá nhất, nhưng lời mà sư phụ nói lúc đó bây giờ nghe thấy vẫn rõ ràng.
Thứ quý giá nhất trong thế giới này không phải là thế giới hỗn độn, cũng không phải là thánh bảo hỗn độn nghịch thiên nhất, mà là một gốc cây, đó chính là Cây Hỗn Độn.
Cây Hỗn Độn cũng được gọi là Cây Tính Mạng, phát ra sinh cơ vô cùng vô tận. Đồng thời tên là Cây Vũ Trụ, tượng trưng cho sự duy nhất trong vũ trụ. Theo truyền thuyết trong vũ trụ xuất hiện đầu tiên chính là Cây Hỗn Độn, tất cả trong vũ trụ đều từ Cây Hỗn Độn thai nghén mà ra.
Từng đợt sóng gợn đạo vận sinh mệnh chấn động xung quanh, Thanh Như thậm chí không cần cảm ngộ, không cần đi tu luyện, cũng có thể cảm nhận được lĩnh ngộ của mình đang tăng lên từng tầng, cô không ngời trong tu vi Tiên tôn, lại có thể cảm ngộ được đạo vận đại đạo sinh mệnh.
Đây tuyệt đối chính là Cây Hỗn Độn, Thanh Như cố gắng kìm chế sự kinh hãi trong lòng mình, ngồi xung quanh những ánh sáng màu xanh kia, bắt đầu cảm ngộ đạo vận đại đạo sinh mệnh của Cây Hỗn Độn.
Chẳng trách Diệp đại ca lại nghịch thiên như vậy, Cây Hỗn Độn xuất hiện trong này, rõ ràng là sớm nhận chủ rồi. Mà Cây Hỗn Độn có thể xuất hiện trong này, xem ra thế giới này cũng không phải là thế giới Chân Linh bình thường, thậm chí không phải là thế giới Ngũ hành, thế giới này chính là thế giới Hỗn Độn.
Thanh Như mau chóng quên đi những ánh sáng màu xanh xung quanh, đắm chìm vào trong đạo vận sinh mạng vô tận của Cây Hỗn Độn.
Lúc này cô không nhìn thấy chính là, xung quanh thân thể Diệp Mặc đã hình thành một vầng sáng màu vàng kim nhạt. Vầng ánh sáng màu vàng kim nhạt này dưới ánh sáng màu xanh kia, giống như một cái kén khổng lồ vậy, không ngừng nổi lên.
Cái kén khổng lồ màu vàng kim hấp thụ ánh sáng màu xanh vô cùng vô tận, ngược lại dần dần lại phai nhạt dần. Cũng không biết qua bao lâu, ánh sáng màu xanh lơ lửng phía trên Diệp Mặc cũng dần tiêu tan, cái kén khổng lồ màu vàng kim phát ra những âm thanh lách cách.
Một vết nứt nho nhỏ xuất hiện bên trên cái kén đó, sau đó vết nứt dần to ra hơn, thân người Diệp Mặc lại lộ ra. Chỉ có điều quần áo bên ngoài người hắn cũng đã bị cái kén màu vàng lia mang đi, không còn để lại chút dấu vết gì, là một thân hình hoàn mỹ không chút thịt thừa.
Cây xanh kia lơ lửng phía trên thân thể của Diệp Mặc dần tiến vào trong động phủ của Diệp Mặc, đạo vận còn chưa tiêu tán cũng dần tiến vào trong thân thể Diệp Mặc.
Diệp Mặc không mở to mắt, hắn cảm nhận sức mạnh vô cùng vô tận đang lượn quanh thân thể hắn, từng đường đạo vận và thần thông trước kia không rõ ràng cũng đều tự nhiên càng thêm rõ ràng hơn.
Trong thức hải và ý thức của Diệp Mặc có khí tức đạo vận bất đồng chồng chất nhau, đang không ngừng tăng sự cảm ngộ của hắn đối với thần thông và đạo vận đại đạo của mình.
Sau khi những đạo vận màu xanh kia hoàn toàn dung hợp vào trong thân thể Diệp Mặc, Diệp Mặc bỗng nhiên hơi chấn động một chút, hắn lập tức mở to mắt.
Sau khi mở mắt, người đầu tiên Diệp Mặc nhìn thấy chính là Thanh Như, Thanh Như lúc này nhắm chặt hai mắt, dường như đang cảm ngộ đạo vận vô thượng. Diệp Mặc bây giờ căn bản cũng không có tâm trạng để ý đến Thanh Như, mặc dù hắn biết bây giờ mình không mặc gì, nhưng đạo vận Thái Sơ Thần Văn bị hắn bắt được lại càng rõ ràng hơn, nếu như hắn không ngay lập tức thi triển Thái Sơ Thần Văn mà mình cảm ngộ được ra, nói không chừng hắn sẽ vô cùng hối hận.
Hai đường Thái Sơ Thần Văn được Diệp Mặc bổ ra, hai đường Thái Sơ Thần Văn này nhạt hơn Thái Sơ Thần Văn lúc trước nhiều. Chỗ khác biệt là sau khi bổ hai đường Thái Sơ Thần Văn này ra, toàn bộ không gian trong Thế giới trang vàng đều giống như đang vặn vẹo biến hình dưới Thái Sơ Thần Văn của hắn, khí thế đáng sợ đến cực điểm này hình thành trong thần thức của Diệp Mặc. Dường như hắn có thể khống chế Thái Sơ Thần Văn xuyên qua hư không bất cứ lúc nào, căn bản không cần bất kỳ truy cầu tận lực nào.
Thái Sơ Thần Văn thực sự tiểu thánh rồi, cũng không còn là thần thông mới chạm được vào tí chút như lúc trước nữa. Diệp Mặc trong lòng sung sướng, không đợi hắn làm chuyện khác, hắn bỗng nhiên lại lần nữa cảm nhận được tiếng kêu gọi của thần thông Thiên Hỏa Cửu Dương.
Thiên Hỏa Cửu Dương không ngờ không chỉ là một thần thông quần công, mà cũng là một thần thông độc lập tấn công. Diệp Mặc cố kìm nén sự sung sướng trong lòng, mau chóng lấy một bộ quần áo khác mặc vào, hắn cảm thấy Thanh Như sắp tỉnh lại rồi.
Nếu Chân Băng Du, Diệp Mặc nói không chừng sẽ cảm nhận xong Thiên Hỏa Cửu Dương của mình rồi mới mặc quần áo vào. Cũng không phải nói hắn thích Chân Băng Du, mà là vì thân thể của hắn trong mắt Chân Băng Du cũng chỉ là một túi da mà thôi. Cho nên trước mặt cô cho dù lộ túi da cũng chẳng sao, nhìn cái kiểu cô cởi hết quần áo trước mặt mình cũng không để ý thì cũng biết rồi.
Nhưng Thanh Như lại khác, mặc dù Thanh Như cũng là một người con gái dáng người hoàn mỹ khuông mặt xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng bây giờ hắn cũng không có chút ý nghĩ nào với Thanh Như cả.