- Hai năm sau, Trường thiên tiên tôn sẽ xuất quan. Tên họ Lạc đó cho dù là một Tiên Vương có lợi hại đi nữa, cũng không thể nào vượt cấp đánh thắng được một Tiên tôn.
Lão già áo xanh này cố ý liếc nhìn những Tiên Vương còn lại trong đại sảnh một cái, lão biết trong này có rất nhiều người khi nhắc đến tên tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông, vẫn dùng Lạc tông chủ. Chứng tỏ trong đây cũng có một số người giống với Tư Thành Tiên Vương, rất sợ hãi tên họ Lạc đó, không muốn kết thù với hắn. Đặc biệt là thiên chủ Mạnh Trường Huyết của Cung Hoa Thiên, rõ ràng sợ tên tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông đó.
Với uy thế hiện tại của Mặc Nguyệt Tiên tông, nếu như lão dẫn theo những Tiên Vương của Liên Minh Thiên Chủ tấn công tên họ Lạc kia, thì căn bản cũng không cần đánh, nội bộ sẽ phân tán.
- Được, đợi Trường Thiên Tiên tôn xuất quan rồi, tôi xem tên họ Lạc kia còn có thể hung hăng càn quấy như nào?
Bạch Kỵ Tiên Vương trắng mập hình như cũng khó chịu với Diệp Mặc, lại là người đầu tiên đứng ra tán thành.
Tiên Vương áo xanh khua tay nói:
- Tôi vừa mới nhận được tin, tên họ Lạc đó cùng với đệ nhất trưởng lão Lô Phượng trong môn hạ của hắn đến tiên thành phong vương rồi, chắc hẳn là cùng Lô Phượng đi phong vương. Hai năm sau Trường Thiên trưởng lão đại nhân xuất quan, đến lúc đó chúng ta cùng đến đó, phong bế Tiên thành phong vương lại, loại người như này tuyệt đối không thể nào để cho hắn chạy thoát, một khi thoát rồi thì hậu hoạn vô cùng.
- Lỗ Minh Chủ nói không sai, hơn nữa trước khi tên họ Lạc này chưa bị giết chết, tốt nhất đừng đụng độ với đệ tử trong Mặc Nguyệt Tiên tông của hắn.
Lại có một Tiên Vương cực lùn lên tiếng nói.
- Đúng vậy, người này là một thằng điên, Lục Chính Quần đó cho dù bắt được mấy tên tu sĩ cấp thấp, cũng không đến mức bị diệt trừ phủ thiên chủ chứ? Nếu như động vào tông môn của hắn, đoán chừng Hạ thiên vực ta cũng khó mà yên ổn được. Cho nên trước khi chưa giết được người này, thì đừng động đến Mặc Nguyệt Tiên tông. Đương nhiên, một khi người này bị giết rồi, chúng ta sẽ cho Liên Minh Thiên Chủ dời đến Mặc Nguyệt Tiên sơn, nơi đó quả thực là một chỗ tốt.
Tiên Vương áo xanh gật đầu đồng ý.
Không ai cho rằng Tiên Vương áo xanh nói không đúng, lúc trước Lục Chính Quần của Việt Hành thiên coi như làm việc không thích đáng, bắt mấy tên tu sĩ của Tu Chân giới. Nhưng tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông chẳng những san bằng phủ thiên chủ, còn giết liên tiếp mười mấy Đại La Tiên. Đừng nói phủ thiên chủ Lục Chính Quần giam những tu sĩ Hư Tiên đó, một người cũng chưa bị giết. Nhưng có thể thấy người này khi phục thù, căn bản cũng sẽ không để ý đến hậu quả và uy hiếp nào cả.
Những người ở Liên Minh Thiên Chủ, chủ yếu là có Tiên tông, hoặc là có động phủ. Chẳng may chọc giận đến tên điên của Mặc Nguyệt Tiên tông này, mà tên điên này cũng chưa bị giết chết, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì?
...
Cùng lúc đó, trên Tây Hoang sa địa của Nguyễn Lạc Thiên.
Tiên linh khí ở đây tương đối thiếu thốn, hơn nữa người qua lại cũng ít, lúc trước khi Diệp Mặc thăng cấp Đại Ất Tien, vì tránh tai mắt, liền chọn nơi này tiến hành độ kiếp.
Lúc này ở giữa Tây Hoang sa địa, một người đàn ông trung niên mặt trắng không râu đang đứng đó, người đàn ông trung niên này mặc dù cũng không thể coi là mĩ nam, thoạt nhìn mặt mang chút chính khí, có phần chính diện. Lúc này gã đang trầm ngâm dùng Tiên nguyên đại thủ nắm lấy một mảnh vụn giữa sa địa, một hồi lâu sau mới nói:
- Xem ra hắn ta cố ý đưa truyền tống bia đến nơi này, sau đó phá vỡ truyền tống bia, dẫn mình đến đây.
Sau khi người đàn ông này nói xong, xung quanh vốn dĩ không có thứ gì. Lúc này đột nhiên lại xuất hiện một bóng dáng nguyên thần hư ảo. Bóng dáng hư ảo này lượn vòng nhìn tấm bia đá một hồi lâu, không ngờ lên tiếng nói:
- Tấm bia đá này đúng là hắn ta cố ý đặt ở đây, nhưng không phải tự hắn ta làm vỡ. Tấm bia đá này bị trận pháp tự nổ cấp thấp làm vỡ, còn tại sao hắn ta lại làm như vậy, quả thực cũng rất khó đoán. Từ dấu tích nổ tung này cho biết, tu vi của người này chắc hẳn khoảng Đại Ất Tiên đến Đại Chí Tiên.
- Khai Nỉ tiền bối, ông nói người này phi thăng lên Tiên giới mới được mấy chục năm, liền thăng cấp lên Đại Ất Tiên rồi sao?
Người đàn ông trung niên này kinh ngạc hỏi.
Giọng nói của bóng dáng nguyên thần hư ảo kia có chút trôi nổi, nhưng cũng rất rõ ràng:
- Cái này cũng không phải không có khả năng, nếu như tư chất của hắn ta nghịch thiên, kỳ ngộ kinh người, thì cũng có thể, nhưng khả năng này lại rất thấp. Ngoài ra, trên Tiên giới còn có một thứ vô cùng nghịch thiên, có thể khiến hắn ta trong khoảng thời gian ngắn có thể thăng cấp nhanh như này, thứ này mặc dù kém xa Sinh Mệnh Thụ, nhưng tuyệt đối cũng là pháp bảo cao cấp nhất trong Tiên giới.
- Đó là thứ gì? Không ngờ có thể so sánh được với Sinh Mệnh Thụ?
Người đàn ông trung niên này rung giọng hỏi.
Nguyên thần hư ảo hình như có chút trầm tư, một lúc lâu sau mới nói:
- Đã từng có một nhân vật nghịch thiên như này, vì một số nguyên nhân, mấy người chúng tôi tấn công một mình ông ta, cuối cùng cũng lưỡng bại câu thương. Tu vi của người này chẳng những cực kỳ đáng sợ, mà càng đáng sợ hơn là ông ta có một bảo vật mà rất nhiều người đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến, bảo vật của mấy người chúng tôi cộng lại cũng không bằng một mình ông ấy. Còn thứ này cũng là một trong những bảo vật của ông ấy, đó chính là trận bàn thời gian. Nếu như tôi đoán không nhầm, người này cho dù bây giờ cũng chưa hoàn toàn bị biến mất.
- Trận bàn thời gian?
Người đàn ông trung niên kia khiếp sợ lặp lại nói.
Nguyên thần hư ảo kia khẳng định nói:
- Đúng vậy, chính là trận bàn thời gian, nếu như trận bàn thời gian sử dụng tiên tinh, thì có thể thay đổi thời gian với tỉ lệ 1/100. Nói cách khác anh ở lại trong trận bàn thời gian 100 năm, trên thực tế bên ngoài cũng chỉ mới qua một năm.
- Trong thiên hạ không ngờ lại có vật nghịch thiên như này sao? Thứ này quả thực có thể so sánh với Hỗn độn thụ.
Người đàn ông trung niên này thì thào nói, mặt của gã hình như kích động có chút tái xanh.
Nguyên thần hư ảo lại phủ định nói:
- Trận bàn thời gian là do người luyện chế ra, chỉ có thể nói tác dụng của nó đôi khi cũng không kém gì Sinh Mệnh Thụ. Còn nếu như đem ra so sánh thật, trận bàn thời gian và Sinh Mệnh Thụ chênh lệch quá lớn, thậm chí một phần một tỉ cũng không bằng. Sinh Mệnh Thụ thuộc vào hàng Hỗn Độn, làm sao có thể so sánh với pháp bảo của Hậu Thiên chứ? Nếu không cũng sẽ không gọi là Hỗn Độn Thụ rồi.
Người đàn ông trung niên này chỉ kích động trong chốc lát, sắc mặt lập tức đại biến, sau đó nắm chặt tay quát ầm lên:
- Là ai? Rốt cục là ai dám hủy phủ thiên chủ của ta?
Rõ ràng người đàn ông trung niên mặt trắng không râu này chính là Lục Chính Quần mà Diệp Mặc muốn tìm, gã đang tìm Diệp Mặc, gã có thể tìm đến đây, ngoài việc gã mời đến một đại sư toán số ra, nguyên nhân chủ yếu là vì Diệp Mặc chôn một tấm bia đá màu xanh trong này.
Tấm bia đá này có dấu tích thần thức của Lục Chính Quần, bị Diệp Mặc bỏ lại trong Tây Hoang sa địa, kết quả cho dù Diệp Mặc dùng trận pháp tự nổ để phá nổ tấm bia đá này, Lục Chính Quần vẫn tìm được đến đây.
Chỉ có điều Diệp Mặc không ngờ đến, lúc trước hắn gài bẫy trong bia đá này của Lục Chính Quần, lại không dính đến Lục Chính Quần, nhưng lại dính đến những người Nguyễn Lạc Thiên truy sát hắn.
- Phủ thiên chủ ở Phong Cương Tiên thành bị phá rồi?
Nguyên thần hư ảo kia có chút nghi ngờ hỏi.
Lục Chính Quần nghiến rằng nói:
- Đúng, phủ thiên chủ có tinh thần lạc ấn của tôi, một khi bị phá, thì tôi lập tức có thể biết được.
Bỗng nhiên một truyền thư phi kiếm màu đỏ hạ xuống tay của Lục Chính Quần, Lục Chính Quần mở phi kiếm đó ra nghi ngờ nói:
- Tri Kế đại sư nói người mà tôi muốn tìm, phương hướng bây giờ có thể đi đến Hạ thiên vực rồi, đây là có chuyện gì vậy? Lúc trước gã chẳng phải nói vẫn ở trong hư không, không có phương hướng sao?
Nguyên thần hư ảo kia lại thận trọng nói:
- Rất có thể, người đó nếu như có một pháp bảo phi hành cực tốt, hắn ta thông qua hư không bay đến Hạ thiên vực, cũng không phải là không có khả năng. Hơn nữa phủ thiên chủ của anh bị hủy rồi, nói không chừng chính là người này làm. Nếu như hắn ta biết giá trị của Sinh Mệnh Thụ, anh xem hắn là cái gai trong mắt, hắn ta cũng coi anh như cái gai trong mắt hắn ta vậy.
- Hắn ta là một người có tu vi khoảng Đại Ất Tiên lại dám hủy phủ thiên chủ của tôi sao?
Lục Chính Quần căn bản không dám tin nói.
Nguyên thần hư ảo kia cười khẩy nói:
- Đừng quên hắn ta có trận bàn thời gian, nếu như hắn ta thực sự lấy được truyền thừa của người đó rồi, cái hắn ta có không chỉ là trận bàn thời gian, pháp bảo cùng đẳng cấp với trận bàn thời gian, thậm chí còn cao cấp hơn trận bàn thời gian, hắn cũng có vài món. Nếu như hắn ta lấy được những thứ như này, hủy một phủ thiên chủ cũng đã là cái gì?
Dừng lại một chút, nguyên thần hư ảo này lại nói:
- Hắn ta chôn tấm bia đá này cũng đã được mấy chục năm rồi, nếu như hắn ta có trận bàn thời gian, lại lấy được truyền thừa của người đó, khó bảo đảm được hắn ta không thể thăng cấp lên Tiên Vương. Vì Sinh Mệnh Thụ chỉ có anh biết, hắn ta sau khi thành Tiên Vương rồi, chuyện đầu tiên cần làm, có thể chính là giết anh đấy.
Lục Chính Quần chấn động nhìn nguyên thần hư ảo trước mặt này, một lúc lâu sau mới kính cẩn nói:
- Khai Nỉ tiền bối, người đó rốt cục là ai?
Nguyên thần hư ảo kia trầm mặc một hồi lâu rồi lên tiếng:
- Vì anh trước giờ cứ ở Hạ thiên vực không rời khỏi, nếu như anh đến Thượng thiên vực, thì anh sẽ nghe đấy truyền thuyết của ông ta, người đó tên Chân Thánh đế...
- Chân thánh đế tôi đương nhiên có nghe qua, trận bàn thời gian không ngờ là đồ của ông ta? Ông ta còn có thứ gì nữa?
Lục Chính Quần hình như quên đi chuyện phủ thiên chủ của mình bị hủy, vội vàng hỏi.
- Bây giờ anh hỏi những thứ này cũng vô ích, nếu như người hủy phủ thiên chủ của anh đúng là người mà anh muốn tìm, thì điều đầu tiên bây giờ mà anh phải làm là, nhanh chóng quay về bắt hắn ta. Đồ của hắn ta toàn bộ sẽ thuộc về anh, nếu như anh chậm một bước, có lẽ anh mãi mãi sẽ không phải là đối thủ của hắn nữa. Đối với anh mà nói, tu luyện một năm thì là một năm, còn hắn tu luyện một năm chính là một trăm năm.
Nguyên thần hư ảo kia chậm rãi nói.
Lục Chính Quần vô cùng sốt ruột nói:
- Nhưng Khai Nỉ tiền bối, bây giờ tôi cho dù có muốn quay về Việt Hành thiên, cũng cần phải mấy năm. Còn truyền tống trận của giới vực đó, tôi căn bản cũng không đủ cấp bậc để ngồi.
Nguyên thần hư ảo kia cười ha hả nói:
- Anh không có cách nào nhanh chóng quay về Việt Hành thiên, nhưng tôi lại có cách. Anh chỉ cần hơn hai năm một chút, là có thể quay về Hạ thiên vực. Chỉ có điều anh lại không có đủ thời gian đến quảng trường bia Tiên Vương lĩnh ngộ, chỉ có thể trực tiếp tiến vào Phong Vị tháp.
- Khai Ni tiền bối, tôi cũng không để ý đến đi cảm ngộ gì đó, tôi chỉ cần cướp được những thứ thuộc về chúng ta. Đối với tôi mà nói phong vương lùi lại một nghìn năm cũng không có gì, nhưng những thứ đó một ngày tôi cũng không đẩy lại được. Bên này tôi lãng phí một ngày, đối với tôi mà nói chính là cho hắn ta một trăm ngày rồi.
Lục Chính Quần vội vàng nói.
- Tôi biết trong Trung thiên vực có một truyền tống trận bí mật, có thể trực tiếp truyền tống đến Cực Phong thiên, nhưng truyền tống trận đó cần phải phục hồi lại. Với thực lực của anh, thời gian hai năm chuẩn bị nguyên liệu chắc cũng đủ rồi, đợi nguyên liệu của anh đầy đủ rồi, tôi chỉ cho anh cách khôi phục như nào.
Nguyên thần hư ảo kia bình thản nói.