Diệp Mặc ở trong rừng tìm đã 3 ngày rồi, nhưng vẫn chưa tìm được nơi mà Phương Nam nói là mai táng Lạt ma kia. xem tại TruyenFull.vn
Nhưng lại gặp rất nhiều nguy hiểm, một lần gặp phải báo hoang dã, hơn hai mươi lần gặp rắn độc, lang sói gặp phải hai lần.
Trong những tin tức mà Phương Nam cung cấp, quan trọng nhất là hai cây "Vạn niên thanh", trong mấy ngày, đừng nói hai cây, mà là một cây Van Niên Thanh Diệp Mặc cũng chưa nhìn thấy.
Tuy nhiên điều mà Diệp Mặc không thiếu nhất là sự kiên nhẫn, tuy rằng ở chỗ sâu trong rừng rồi, ngày thứ tư hắn vẫn quyết định đi vào sâu hơn, nhưng trước khi tiến vào, hắn cần phải lấp đầy bụng.
Diệp Mặc một bên nướng một con thỏ hoang, một bên sắp xếp lại những chỗ đã tìm qua, mấy tiếng súng vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, Diệp Mặc vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một gã hơn 30 tuổi đang lảo đảo chạy tới, trong tay còn cầm một con dao găm.
Gã đàn ông này toàn thân đều là thương tích, quần áo rách tung tóe, nhưng theo Diệp Mặc thấy, gã bị thương nặng nhất là ở phần lưng, tuy rằng phát đạn này bị bắn lệch đi một chút, nhưng máu tươi nhuộm đỏ quần áo của gã.
Đúng lúc Diệp Mặc nhìn thấy gã, thì gã cũng nhìn thấy Diệp Mặc, nhất thời ngây ra, có lẽ gã cũng không ngờ tới ở nơi thâm sơn cùng cốc này, lại có người nhàn nhã nướng thỏ ăn, tuy nhiên cho dù gã còn đang phải chạy trối chết, nhưng bụng đói vẫn không thể kìm nổi kêu lên một tiếng.
Diệp Mặc vừa nhìn thấy gã bị thương chạy trốn, lập tức cảm nhận thấy trên người gã một khí tức quen thuộc, khí lức luyện công của gã còn có sát khí, cùng với vị Vương Tự mà mình gặp ở hôm sinh nhật của Tô Tĩnh Văn có chút giống nhau.
Bọn là là một phe, Diệp Mặc lập tức đưa ra kết luận, gã hơn 30 tuổi này cùng với Vương Tự là đồng đảng, nhưng không biết gã bị ai truy sát, trong lúc Diệp Mặc còn đang nghĩ tới Vương Tự, sau lưng lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh xuất hiện 3 gã cầm súng đứng trước mặt Diệp Mặc.
Gã bị thương ánh mắt áy náy nhìn Diệp Mặc, lặng lẽ không nói gì.
Ba gã cầm súng thấy gã bị thương không tiếp tục chạy trốn, đều ngừng lại, ánh mắt nhìn Diệp Mặc đang nướng thỏ có chút kinh ngạc, dù sao không phải ai cũng có thể ở trong rừng sâu, nhàn nhã ngồi nướng thịt thỏ, khu vực rừng rậm này không an toàn, cho dù có muốn nướng, thì cũng phải chọn nơi hẻo lánh, chứ không phải ở cái địa phương không có chỗ ẩn thân thế này.
5 người đều không ai nói gì, không khí nhất thời cứng ngắc, thậm chí chỉ có âm thanh Diệp Mặc giở thịt thỏ và mùi thịt thỏ trong không khí.
Ba người nhìn nhau, gật gật đầu, gã đàn ông mặt đen mở miệng nói:
- Vị bằng hữu này, ở đây không có việc của cậu, cậu tránh đi chỗ khác đi, chúng tôi chỉ muốn bắt cái gã vừa chạy đến đây.
Khẩu âm thậm chí có chút cổ quái, Diệp Mặc có chút khó hiểu nhìn gã vừa nói, vừa định nói đây cũng không phải nhà của gã, sao tôi phải tránh, thì một gã khác đột nhiên rút súng ra muốn bắn Diệp Mặc.
Nhưng tay gã chưa kịp bóp cò, thì có vài âm thanh rất nhỏ phá không lao đến cắt đứt động tác của gã.
Ấn đường của ba gã đều có một chấm đỏ, tiếp theo máu đỏ theo đó chảy ra, ba gã mở to hai mắt nhìn Diệp Mặc, bộ dạng không thể tin được ngã xuống.
Sự việc xảy ra chỉ trong vòng một nhịp hô hấp.
Diệp Mặc không thích giết người, nhưng nếu đối với sự uy hiếp tính mạng của hắn, hắn sẽ không lưu tình, đinh sắt trong tay là đề phòng có người tiếp tục lấy súng uy hiếp hắn.
Gã bị thương rất nặng kia, mở to mắt nửa ngày, cũng không dám tin, ba người cầm súng truy sát mình nửa ngày.
Không ngờ lại bị người nướng thịt thỏ này giết, khó trách hắn dám nướng thịt thỏ ở đây, không ngờ lại có tồn tại đáng sợ như thế.
- Thịt thỏ chín rồi, ăn chút không.
Diệp Mặc nhìn cái gã cả nửa ngày không nói gì, thản nhiên cười nói, cách nhìn của hắn đối với Vương Tụ không tệ, người này và Vương Tự tám phần là có quan hệ, mời gã ăn chút đồ cũng không có vấn đề.
- A, được, cảm ơn...tôi là Quách Khởi, đa tạ ơn cứu mạng vừa rồi.
Quách Khởi nói xong ôm quyền, trên mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Diệp Mặc khoát tay cười nói:
- Không có gì, gặp mặt là có duyên, tôi tên Diệp Mặc.
Nói xong đem thỏ hoang cắt lấy một nửa, sau đó từ trong ba lô sau lưng lấy ra một ít thảo dược, vo vụn rắc lên trên, Quách Khởi nhìn có chút khó hiểu, cái này hình như có chút không vệ sinh lắm.
Tuy làm xong rồi, nhưng Diệp Mặc vẫn chưa đưa nửa con thỏ cho Quách Khởi, mà lại nói:
- Anh lại đây, tôi giúp anh kiểm tra vết thương.
Nghe lời nói của Diệp Mặc, lại nhìn hành động của Diệp Mặc, Quách Khởi hình như đã hiểu ra Diệp Mặc muốn dùng thảo dược giúp gã chữa vết thương, vội vàng đi tới.
Đợi Quách Khởi đi tới trước mặt, Diệp Mặc giơ tay lên vỗ ra một chưởng, vỗ vào chỗ đối diện với vết thương do bị bắn, viên đạn giống như sao băng bay ra, rơi ở một bên.
Quách Khởi thậm chí còn không cảm thấy đau đớn, đã thấy viên đạn ở eo bị lấy ra, người này sao lại mạnh như vậy, gã lần đầu tiên thấy có người lấy đạn ra như thế.
Giống như không thấy sự kinh ngạc của Quách Khởi, Diệp Mặc cầm nửa con thỏ đưa cho gã, sau đó lại lấy ra hai cây thảo dược đưa cho Quách Khởi nói:
- Trước tiên anh đem thảo dược rắc lên chỗ bị đạn bắn, sau đó ăn con thỏ này, hẳn là sẽ không sao nữa.
Nói xong, Diệp Mặc không để ý Quách Khởi nữa, chăm chú ngồi gặm nửa con thỏ còn lại.
Quách Khởi đột nhiên vui mừng phát hiện, chỗ bị thương không những không đau, hơn nữa lại còn có cảm giác thanh mát, đây là loại thuốc gì? Không ngờ hiệu quả tốt như thế, nhất thời Diệp Mặc trong mắt gã càng trở nên thần bí, không chỉ còn là cảm kích, còn có một loại kính sợ mơ hồ.
Hắn không chỉ dám ở trong rừng rậm đầy nguy cơ này, nhàn nhã nướng thỏ, lại còn có thể tùy tiện chữa lành vết thương bị đạn bắn, thậm chí đến viên đạn cũng chỉ cần một chưởng là có thể rút ra được.
Người này có bản lãnh như vậy, hơn nữa giết mấy đặc chủng binh kia mà không hề chớp mắt, khẳng định không phải người vùng này, không biết có thể mời hắn giúp không? Quách Khởi tâm tư vừa động, lập tức đã nói:
- Vừa rồi ba người kia là người vùng này, tiểu đội của chúng tôi bị bọn họ phục kích, ngoài tôi đột phá chạy tới đây, còn lại hai đồng đội khác đã bỏ mình, còn có ba người đang bị vây trong một sơn động, tôi đoán có lẽ giờ này đã rơi vào tay bọn họ rồi, hiện tại tôi đang muốn phá vây tìm cứu viện.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, không nói gì, hắn biết ý tứ của Quách Khởi, nhưng hắn cũng không phải quân nhân, hơn nữa đối với đội ngũ bị đánh cho trở thành bộ dạng như thế này, trong lòng Diệp Mặc cũng rất là xem thường.
Tuy rằng rất là không muốn hỗ trợ, nhưng ấn tượng của Diệp Mặc đối với mấy tên vùng này rất không tốt, hắn vừa đến Lưu xà thì đã bị mấy tên này chặn đường, tuy rằng cuối cùng mấy tên đó đã bị giết, nhưng hắn đối với người vùng này rất là chán ghét.
- Tôi tuy rằng rất muốn giúp anh, nhưng tôi còn có việc phải làm, tôi phải ở đây tìm một số đồ vật.
Diệp Mặc đứng dậy nói, hắn chuẩn bị đi, hắn và Quách Khởi không quen biết, vừa rồi cũng cứu gã một mạng, hơn nữa mình cũng có việc phải làm, nếu như thuận tiện, giúp gã một chút cũng không sao, nhưng nếu thật sự phải đi giúp gã, hắn cảm thấy có chút phiền phức.