Mục lục
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vùng ngoại thành Thuần An là một đạo quan cũ nát, ba cô gái và một gã đàn ông đang tụ họp trong này. Nếu Diệp Mặc cũng ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra một người trong đó là hàng xóm cách vách với hắn chính là Lạc Huyên.

- Vốn chúng ta còn có nửa năm, chỉ là tôi phỏng chừng không cách nào chờ đợi nửa năm nữa, tôi cùng hai sư muội chuẩn bị đi về trước, không biết Kỳ sư Huynh có cùng nhau trở về hay không?

Nói chuyện chính là đạo cô tcó vẻ tuổi lớn hơn. Tuy nhiên làn da của nàng trắng nõn, tính tình lại để lộ ra một loại cao qúy và không thể xâm phạm, mơ hồ có một loại hương vị thoát tục ở bên trong.

Người đàn ông được gọi là Kỳ c chưa kịp trả lời, bên cạnh y một cô gái cực kỳ xinh đẹp lại tiếp lời nói:

- Nhưng Lạc Nguyệt sư tỷ, em vẫn chưa tìm được đồ vật, hơn nữa Ngọc Lâm sư huynh đi ra ngoài thời gian cũng không dài. Ngọc Lâm sư huynh nói tu luyện ở ngoài được kinh nghiệm của anh mới có lợi, hơn nữa năm mươi năm mới có một cơ hội như vậy, nếu thời gian chưa tới mà trở về, có phải thật đáng tiếc hay không? Có lẽ chúng ta có thể chờ đợi một chút.

- Không được, Lương Phổ gần đây xuất hiện "Huyết sắc san hô" thứ này ở nơi chúng ta chính là dược liệu qúy báu, cho nên bây giờ khắp nơi trần gian đều là người trong của ẩn môn. Chúng ta nếu tiếp tục ở lại nơi này, rất có thể bị phát hiện. Ngọc Lâm sư huynh và chúng ta không phải một môn phái, anh ấy ở lại chúng ta đương nhiên không nói thêm gì.

Nữ đạo cô tên Lạc Nguyệt nói rất rõ ràng, rõ ràng không đồng ý ‎lời nói của cô gái xinh đẹp kia.

Người đàn ông được gọi là Kỳ sư huynh chần chờ một lát, rồi mới lên tiếng:

- Lạc Nguyệt sư muội, anh bây giờ chưa thể trở về, anh còn có chuyện chưa hoàn thành, lời nói của Lạc Phi sư muội cũng có đạo lý, hơn nữa anh sẽ chăm sóc tốt cho em nó, dù sao đi một chuyến không dễ dàng.

Lạc Nguyệt nhíu nhíu mày, nhìn Kỳ sư huynh và Lạc Phi sư muội trong lòng có chút không thoải mái. Cô cảm thấy Lạc Phi sư muội nếu lựa chọn thanh tu, cho dù Kỳ Ngọc Lâm là người như thế nào cũng không nên tiếp cận. Hơn nữa, cô đúng là không chút thiện cảm với Kỳ Ngọc Lâm.

Tuy nhiên Lạc Nguyệt không nói gì thêm, mà là quay đầu nói với cô gái nhỏ nhất:

- Lạc Huyên ý của em thế nào?

Lạc Huyên lập tức trả lời lại:

- Đại sư tỷ, em cảm giác ở bên ngoài hai tháng nay đã học được rất nhiều, hơn nữa em có một loại dự cảm. Cho em thêm khoảng hai đến ba tháng, em có thể tìm hết toàn bộ thư viện đại học Thuần An, em tin tưởng chỉ cần có đồ chúng ta muốn tìm, em khẳng định tìm ra được. Nếu như đại sư tỷ cảm thấy chúng em phải trở về. Em xin nghe lời đại sư tỷ

Kỳ Ngọc Lâm khẽ mỉm cười nói:

- Lạc Nguyệt, Lạc Huyên nói không sai, đôi khi ở trần gian từng trải một thời gian ngắn, trở về tĩnh tu, hiệu quả tốt hơn so với tĩnh tu hồi lâu. Tôi sẽ chiếu cố tốt hai sư muội đây. Lạc Nguyệt yên tâm đi.

Lạc huyên lại khẽ mĩm cười, không nói gì, trong lòng lại không cho là đúng, cô không cần Ngọc Lâm sư huynh chiếu cố.

Lạc Nguyệt thở dài,

- Được rồi, chúng ta kết thúc tu luyện sẽ cùng nhau trở về thì tốt hơn. Lạc Huyên, em tuy rằng tu luyện rất nhanh, nhưng vẫn như cũ phải cẩn thận. Người ở phía ngoài tuy rằng thực lực thấp, nhưng mưu ma chước quỷ, một khi không cẩn thận là sẽ trúng kế, em phải biết tự chăm sóc chính mình.

- Em đã biết rồi, Đại sư tỷ.

Nói xong Lạc Huyên lè lưỡi.

Nhìn Kỳ sư huynh và Lạc Phi sư tỷ đi rất nhanh, Lạc Huyên lại có chút nghi ngờ nhìn Đại sư tỷ hỏi:

- Sư tỷ, theo tính tình của chị mà nói, sao mà đột nhiên thay đổi chủ ý? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Lạc Nguyệt thở dài, nhìn Lạc Phi dần dần biến mất, một hồi lâu mới lên tiếng:

- Lạc Huyên sư muội, em có phát hiện Lạc Phi sư tỷ có gì khác lạ không?

- Không có phát hiện? Làm sao vậy, sư tỷ?

Lạc Huyên kinh ngạc hỏi.

Lạc Nguyệt nhíu nhíu mày nói:

- Chị cũng sau này mới nhìn ra được, Lạc Phi đã không giữ được trinh tiết. Nếu bây giờ trở về, nó khẳng định trốn không thoát môn quy nghiêm khắc, cho nên chị cũng không biết nên làm thế nào cho phải?

- A…

Lạc Huyên kinh sợ kêu lên một tiếng, sau một lúc lâu mới lên tiếng:

- Là Kỳ sư huynh đúng không, anh ta sao có thể làm như vậy?

Lạc Nguyệt lại thở dài nói:

- Hẳn là anh ta, Kỳ Ngọc Lâm người này mặt ngoài chỉ có phong độ, nhưng cuối cùng ta cảm giác ở hắn không thật, có chút không tin cậy lắm. Nếu anh ta thật sự thích Lạc Phi sư muội, hiện tại không nên làm cho Lạc Phi không còn trinh tiết. Ôi, Lạc Phi không có tự ái chút nào.

Dừng lại một chút, Lạc Nguyệt lại nói:

- Không nói những thứ này, Lạc Huyên em nghìn lần phải nhớ được, không nên tùy tiện tin tưởng người khác, đặt biệt là đàn ông bên ngoài, đều lộ ra là người xấu. Em hiện tại chỉ cần tìm kiếm ở thư viện đại học Thuần An là được, có chuyện gì, nghìn lần nhớ rõ liên hệ với chị.

- Dạ, sư tỷ em biết rồi, kỳ thật không cần chị nói, em cũng biết bên ngoài có nhiều người xấu, gần đây nhất em gặp một… Trời ơi, không tốt…

Lạc Huyên dường như nhớ ra cái gì đó, kinh sợ kêu lên một tiếng, có vẻ rất khác thường.

- Làm sao vậy? Lạc Huyên.

Lạc Nguyệt kinh ngạc nhìn Lạc Huyên hỏi.

Lạc Mâu vội vàng nói:

- Á… không có gì, em có chút việc gấp, em đi trước đây, có rảnh em lại tới tìm chị.

Nói xong, Lạc Huyên xoay người rất nhanh rời khỏi.

Cô thật sự sốt ruột rồi, cô để lại Hắc Lệ Mộc cho tên hàng xóm sát vách đáng giận kia, chuẩn bị đêm nay dụ quỷ xuống dưới đấy, có thể là vì sư tỷ triệu tập, không ngờ quên đi chuyện này.

Nhìn nhìn thời gian, hiện tại đã là rạng sáng hai ba giờ, nói không chừng tên hàng xóm sát vách kia đã sớm chết rồi. Nếu quả thật là như thế này, chính là mình hại hắn. Mặc dù cái người này rất là đáng giận, nhưng nếu bởi mình mà chết, cô cũng rất áy náy.



Diệp Mặc vừa mới bước chân lên lầu chín, loại âm thanh chân đạp sàn nhà không ngờ biến mất không thấy, hơn nữa Diệp Mặc quét thần thức ở lầu chín không có phát hiện bất kỳ vật gì. Đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị phải tiếp tục xem xét, dường như có hai bóng dáng lướt qua trên bậc thang lầu mười. Sau một lát, cái loại âm thanh chân đạp sàn nhà hiện ra tại lầu mười. Diệp Mặc không chút nghĩ ngợi, lập tức liền phi thân nhảy đến lầu mười.

Lầu mười rất im lặng, thần thức Diệp Mặc lại nhìn thấy vài cái bóng lờ mờ. Nếu không phải hắn có Thần thức, tuyệt đối không thể phát hiện lầu mười này còn có bóng người đấy.

Tuy nhiên vài cái bóng người này thản nhiên giống như tượng gỗ, đứng ở giữa phòng khách ở lầu mười không nhúc nhích.

Diệp Mặc biết rằng, người là có linh hồn đấy, hơn nữa sau khi chết linh hồn lập tức tiêu tan ở trong thiên nhiên rộng lớn, về phần có luân hồi hay không Diệp Mặc không biết. Nhưng hắn lại biết linh hồn của người chết thì không có cách nào tồn tại dưới ban ngày ban mặt, trừ đó là quỷ tu. Qủy tu có tu chân công pháp, căn bản cũng không thể đi so sánh cùng người bình thường.

Mà ở trong này không có khả năng có tu chân công pháp, nếu không có công pháp quỷ tu, số linh hồn còn chưa tiêu tan tại sao lại đứng bất động ở chỗ này?

Diệp Mặc lại lần quét thần thức, nhưng không phát hiện bất kỳ vật gì, hắn tin tưởng quỷ ma bình thường không thể đem Lạc Huyên đẩy xuống lầu chín, chứng minh trên lầu còn có cái gì đó, Diệp Mặc lại đi tới lầu mười một.

Tuy nhiên Diệp Mặc vừa mới rời lầu mười, thần thức của hắn phát hiện mấy con quỷ vừa rồi bất động ở lầu mười lại lần nữa bắt đầu đứng lên đi tới đi lui. Hơn nữa tiếng bước chân còn rất lớn. Có thể là khi còn sống chủ lầu mười, sau khi bị hại, thậm chí linh hồn đều bị giam cầm.

Ở lầu mười một Diệp Mặc cũng nhìn thấy vài bóng quỷ, tuy nhiên quỷ ở lầu mười một dường như hung ác hơn so với quỷ ở lầu mười, lúc thấy Diệp Mặc, không ngờ bổ nhào về phía trước, nhìn như muốn cắn nuốt Diệp Mặc. Còn chưa bổ nhào vào trên người Diệp Mặc, cái loại gió lạnh âm u lạnh lẽo cũng đã thẩm thấu vào.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, tiện tay phát vài hỏa cầu ra, một trận âm thanh chin chít vang lên, vài con quỷ biến mất tăm mất tích. Tuy rằng vài quỷ vật bị Diệp Mặc đốt, nhưng Diệp Mặc biết rằng vài con quỷ này so với con quỷ buổi tối hôm qua Lạc Mâu gặp phải kém nhiều lắm.

Diệt vài con quỷ, Diệp Mặc lại đi vào lầu mười hai, hắn đã biết quỷ này hẳn không phải trời đất sinh mà lớn lên, đoán chừng là có người cố ý nuôi đấy. Có thể nuôi dưỡng âm hồn người này bản lĩnh không nhỏ, vốn người chết như đèn tắt, người sau khi đã chết trực tiếp tiêu tan ở giữa thiên nhiên, cuối cùng không còn gì nữa.

Nhưng nơi này Diệp Mặc không ngờ phát hiện có người có thể không chế người sau khi chết, không cho linh hồn tiêu tan, thậm chí có thể tu luyện, rất kỳ quái.

Lầu mười hai, Diệp Mặc quét thần thức quả nhiên phát hiện cái bóng đen kia đứng ở giữa đại sảnh, chính là bóng đen tối hôm qua cùng Lạc Mâu đánh nhau.

Bóng đen này đối với Diệp Mặc không có chút phản ứng nào, Diệp Mặc cũng không vội vàng đi đánh nó, mà là quét thần thức ra chung quanh. Rất nhanh hắn phát hiện ngay tại một góc của phòng ngủ có sự khác biệt, ở một góc tủ quần áo, thần thức của hắn không ngờ quét không vào.

Diệp Mặc không chút nghĩ ngợi, đi đến chỗ góc này, liền đánh ra một hỏa cầu. Hắn không xem xét bóng đen trong phòng khách, bóng đen này tuy rằng lợi hại, nhưng trước mắt Diệp Mặc cũng không là gì. Người khác nhìn không thấy, nhưng ở dưới thần thức của Diệp Mặc không cách nào che giấu được.

Hơn nữa Diệp Mặc biết rằng, bóng đen này là có người dùng lệ quỷ ngưng tụ quỷ vật. Về phần quỷ vật mấy lầu dưới, hẳn đều là thức ăn cho bóng đen lệ quỷ, khiến nó nhanh chóng trưởng thành mà thôi. Hoặc có thể nói lệ quỷ có thể ngay cả người luyện võ ở hoàng cấp phải chịu thua, đã không thể dùng ác quỷ để hình dung

Tuy rằng đã đánh ra hỏa cầu, nhưng Diệp Mặc cũng không khỏi thầm than, Hoa Hạ đất rộng của nhiều, người như thế nào đều có cả. Thầy bà, các loại phương pháp nuôi dưỡng quỷ đều xuất hiện liên tiếp. Chỉ có điều ở thành thị sinh hoạt rất ít gặp mà thôi, không nghĩ tới hôm nay không ngờ phát hiện ở thành thị có người công khai nuôi dưỡng quỷ, thậm chí còn nuôi dưỡng con quỷ lợi hại.

Có thể tưởng tượng một con quỷ trưởng thành có thể đánh bại người luyện võ ở hoàng cấp trung kỳ, cần bao nhiêu hồn quỷ mới có thể. Mà hồn quỷ cũng không phải dễ dàng lấy được như vậy, cho dù là có thủ đoạn và pháp khí thu thập hồn quỷ, cũng phải lập tức chấp hành. Nhưng người đã chết lập tức sẽ tiêu tan, cho nên hồn quỷ nhất định cần phải giết.

Bởi vậy có thể thấy được, nuôi dưỡng quỷ là một người lòng dạ độc ác. Diệp Mặc sát ý trào dâng, hỏa cầu thứ nhất sau khi phát ra, lập tức lại tùng thêm mấy hỏa cầu nữa.

Thình thịch thình thịch...

Mấy tiếng vang qua đi, cái tủ che chắn thần thức hắn hoàn toàn bị đánh nát nứt ra. Một người phụ nữ mặc trang phục màu đỏ chót đứng lên, sắc mặt tái nhợt, môi đỏ tươi, y như một người chết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK