Chồng của chị hạ bài trong tay xuống, quay sang Khúc thiên nói: “Thôi, không chơi nữa.” Anh ấy nói xong rồi rời đi. Linh Tử cùng người bạn tên Tiểu Mạc cùng nhìn về phía Khúc Thiên, ba người sửng sốt một chút, Tiểu Mạc nói trước: “Ngồi không?”
“Tôi không!” Khúc Thiên nói. Thời kỳ anh ấy sống còn chưa có kiểu chơi bài đấu địa chủ này.
Tiểu Mạc phá lên cười: “Thời buổi này còn sẽ không đấu địa chủ à?”
Linh Tử cũng cười: “Bởi vì bọn họ vốn dĩ chính là địa chủ.”
(Sant: Đoạn này mình chả hiểu gì, dịch theo chữ)
Tôi có chút bất an. Sầm Tổ Hàng có đôi khi rất mẫn cảm. Mỗi khi tôi gọi anh ấy là ‘ông già’ anh ấy cũng tức giận. Hiện tại nói anh ấy như vậy, lỡ như anh ấy tức giận thì sao?
Khúc Thiên hơi hơi mỉm cười, ngồi xuống, đem bài Poker chia thành cửu cung cách, nói: “Chơi kỳ môn độn giáp, chơi cờ.”
“Đây là khiêu chiến? Chị, nghênh chiến! Hai đánh một, tôi không tin không thắng được Sầm gia!”
Chị Kim Tử rất sảng khoái đưa đứa bé cho tôi bế, tự mình ngồi vào chỗ Tiểu Mạc, còn Tiểu Mạc liền lui lại một chút.
Bọn họ chơi tôi xem không hiểu, liền ôm đứa bé cùng chơi đùa. Đứa bé đã không còn nhỏ, đã khoảng 5 tuổi, nói rất nhiều. Tôi hỏi gì đáp lấy, giọng mềm mại trong trẻo, rất êm tai.
Thỉnh thoảng cô bé còn cầm áo tắm của tôi kéo kéo, khiến tôi không thể không đề phòng con bé có thể khiến tôi bị hở.
Đệm cá sấu được mang tới, lớn chừng hai mét, sâu một mét. Bé gái cùng ba mình xuống nước chơi. Bên kia phát ra tiếng hò eo: “A! Chị, hợp tác vui vẻ, chúng ta thắng rồi.”
Sầm Tổ Hàng vậy mà lại thua. Có điều cũng phải, người ta có hai người để nghĩ kia mà. Anh ấy chỉ cười cười, đứng dậy hỏi tôi có muốn đi bơi hay không. Tôi lắc đầu, anh ấy liền giao tôi cho Kim Tử rồi tự mình xuống nước.
Chị Kim Tử vỗ người tôi: “Làm gì chưa?”
Tôi đỏ mặt: “Sao ạ?”
“Còn giả vờ. Được rồi, xem dấu vết trước ngực em kia là đủ biết.”
Mặt tôi càng đỏ bừng, hôm nay tôi đã chọn áo tắm cẩn thận, vừa vặn che được dấu vết trên ngực. Có điều vừa rồi đứa bé lôi kéo khiến dấu vết lộ ra một ít.
Chị Kim Tử cũng không buông tha tôi, tiếp tục cười: “Được rồi, làm thì cứ làm đi. Người như Sẩm Tổ Hàng, không có người thân, chỉ có mình em, sau khi những việc này qua đi thì sự quan tâm của anh ấy cũng chỉ có em thôi. Cứ chờ để sống những ngày hạnh phúc đi.”
Buổi sáng mọi người chơi rất vui vẻ, tôi cũng xuống nước chơi, chị Kim Tử luôn ở bên cạnh tôi khiến tôi không cảm thấy chút bất an nào. Việc quan trọng hôm nay rốt cuộc để tới phút cuối. Đó chính là bữa cơm trưa.
Bữa trưa được Tiểu Mạc đặt trước tại nhà hàng trong công viên nước. Mọi người thay quần áo, ngồi đợi đồ ăn mang lên, câu chuyện cũng bắt đầu.
Khúc Thiên nói về căn nhà tối qua chúng tôi đã xem kia, cuối cùng nói: “Thầy phong thủy nhà họ mời trước kia mặc kệ có phải là học thuật không tinh hay không, vẫn là cố ý hại người. Cửa sổ kia lộ ra khí tức luyện tiểu quỷ là chắc chắn. Tôi nghĩ chuyện này dù chưa chắc đã có liên quan tới Ngụy Hoa, nhưng ít nhất hắn cũng sẽ chú ý. Hơn nữa người đàn ông kia là thuần âm mệnh.”
Kim Tử ôm con, cho con uống nước, nói: “Vì sao nhất định là Ngụy Hoa? Chẳng lẽ thành phố này không còn ai khác luyện tiểu quỷ sao. Đừng suy nghĩ hạn hẹp, như vậy sẽ không có lợi cho điều tra.”
- --
Sant: Hẹn các bạn ngày mai .