Từ trong xe nhìn ra cũng không nghe được bọn họ nói gì, chỉ thấy Sầm khùng điên kia đem thứ gì đó giao cho người đàn ông trung niên, cười một cái rất sảng khoái. Sau đó người đàn ông trung niên đưa bao lì xì cho ông ta. Ông ta mở ra đếm giữa đường, sau đó hài lòng rời đi.
Linh Tử ngồi ở ghế lái, cau mày nhìn Sầm khùng điên một lúc rồi nhìn về phía tôi, sau đó nói: “Mang theo cô thì chúng tôi không cách nào bắt cóc người được.”
Tôi? Tôi lại thành vật cản chân anh ta sao?
“Vậy anh để tôi xuống đi.”
“Không cần, Khả Nhân lên trước ngồi đi, anh sẽ ra tay.”
Vì sao cánh đàn ông lại ăn ý như vậy. Bắt cóc… bắt cóc đó, bọn họ thật sự không sợ xảy ra chuyện sao?
Tôi còn không kịp phát biểu ý kiến, xe đã bắt đầu tăng tốc. Tổ Hàng đẩy đẩy tôi, ý bảo tôi lên ngồi ghế trước. Muốn đổi chỗ trong xe, từ ghế sau bò lên hàng ghế trước thật sự có chút khó khăn. Tôi thật lấy hết dũng khí mới làm như vậy. Cũng may lúc này đã đi vào đường nhỏ, đường tương đối hẹp, hơn nữa cũng đã hơn 6 giờ tối, vào thời điểm này đường vắng người, như vậy xe cũng không sợ sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ là tôi còn chưa bò được lên trên đã thấy Sầm khùng điên.
Ông ta đứng một mình quạnh quẽ trước cửa hàng đồ ăn nhanh, đang gọi món ăn.
Xe dừng lại, tôi theo quán tính nhào lên phía trước. Tôi còn chưa kịp chỉnh lại tư thế thì xe đã chạy như bay. Khi tinh thần tôi ổn định lại, Sầm điên khùng đã đang giãy giụa ở ghế sau, Tổ Hàng đang giữ chặt hai tay của ông ta, nói: “Đừng nhúc nhích, chúng tôi chỉ hỏi ông mấy chuyện.”
Sầm khùng điên nhìn Tổ Hàng, người đơ lại một chút, quay đầu nhìn chúng tôi, nói: “Các người… các người… muốn làm gì? Tôi chỉ làm việc theo yêu cầu của người ta. Tôi lại không hại các người, oan có đầu nợ có chủ, chuyện đó… ngươi cũng đừng quấn lấy ta. Các ngươi muốn ở bên nhau thì cứ ở đi. Tôi sẽ không nói gì cả, không nói gì cả.”
Linh Tử ở phía trước vừa lái xe vừa nói: “Hiện tại lại muốn ông nói.”
“Nói… nói cái gì?”
Tôi nhận ra chuyện này sắp xếp không thỏa đáng. Tổ Hàng đi bắt người không thành vấn đề, tốc độ của anh ấy không ai so sánh được, nhưng anh ấy không thích nói chuyện. Giống như hiện tại Linh Tử lên tiếng nhưng anh ấy vẫn không nói gì. Mà tôi cũng không biết cần nói gì, chỉ có thể nhìn bọn họ. Loại chuyện như bắt cóc này… tôi thật sự không dám tin có một ngày tôi cũng trở thành đồng lõa với kẻ bắt cóc.
Khi tôi còn đang cảm khái về chuyện bắt cóc, Linh Tử đã quay sang tôi nói: “Hỏi đi, tôi còn lái xe.”
“Tôi… à, hôm nay ông tới tòa nhà kia làm gì?”
Linh Tử lắc đầu: “Ài, đột nhiên nhận ra chị của tôi thật lợi hại trong đám phụ nữ.”
Tôi trừng mắt với anh ta một cái, vốn dĩ tôi không thể so với chị Kim Tử được, tôi có thể làm tới bước này đã là không tồi rồi.
Sầm khùng điên nói: “Người ta mời tôi tới bắt quỷ, tôi không được đi sao?”
“Vậy ông đưa cái gì cho người kia?”
“Người kia? À, là thân chủ, chính ông ta mời tôi. Quỷ nhí trong WC kia chính là con của ông ta, ông ta muốn đem đặt trong nhà tiểu tam. Đứa bé kia chính là do tiểu tam sinh non, tiểu tam tới văn phòng này vừa lúc sinh non trong WC, đứa bé rơi vào WC ở lầu bốn rồi trượt xuống, bị vướng ở lầu ba.”
“Ông ta đặt trong nhà tiểu tam để làm gì?” Tôi càng nghe càng thấy mờ mịt.
Tổ Hàng nói: “Dùng để chỉnh tiểu tam à?”
“Đúng thế, đem quỷ nhí đặt trong nhà, quỷ nhí sẽ hận tiểu tam, đến lúc đó những chuyện không tốt xảy ra với cô ta.”
Tôi thật thấy sợ, sao lại có người ghê tởm như vậy? Quỷ nhí kia là đứa con của tiểu tam, cũng là con của ông ta, ông ta lại có thể dùng chiêu này đối phó với một người mẹ. Tuy rằng tiểu tam là không tốt nhưng đứa bé không có lỗi.