Bời vì cảnh sát đứng ở cửa nhà hỏi bé gái vài vấn đề, vài phút sau tự nhiên có nhiều người tới vây xem. Sầm hằng cũng thuận miệng hỏi một bác gái đứng xem. Bác gái kia lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt về ngôi nhà này. Từ chuyện nửa đêm nghe được bé gái kêu khóc nói ba đừng đánh nữa, rồi bé gái bị đánh què chân cũng không đưa tới bệnh viện, lại đến hàng xóm sang khuyên nhủ chủ nhà cũng bị chủ nhà đe dọa, cuối cùng là nữ chủ nhân ngôi nhà một lần bị chồng đánh tới mức không ra được khỏi giường.
Tôi nghe mà thấy day dứt, chẳng lẽ thật sự giống như Khúc Thiên nói, quỷ trong nhà này chính là mẹ của bé gái kia. Nữ chủ nhân bị đánh đến mức không ra khỏi giường được, sao bà ấy còn có thể rời khỏi nhà trốn đi? Cho dù tính trốn đi thì cũng phải đi lại được đã.
Khúc Thiên liền đẩy cửa trước mặt bé gái rồi đi vào nhà. Cứ như vậy tất cả mọi người đều vào theo. Bé gái có vẻ rất sợ hãi, vẫn luôn rúc ở một góc.
Vừa vào trong nhà, sự lạnh lẽo liền ập đến.
Tôi buột miệng nói: “Ngôi nhà này lạnh thật.” Nói xong tôi lại nghĩ tới từ ‘âm phong từng trận’, suy nghĩ này khiến tôi không khỏi nhích lại gần Khúc Thiên. Đây không sợ hãi không được, rõ ràng biết rõ nơi này có quỷ vậy mà còn muốn đi vào, không phải rất ngược đời sao?
Khúc Thiên cảm giác được tôi đang sợ, không nói gì chỉ đưa tay nắm lấy tay tôi, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, không sao đâu. Lấy la bàn ra đây.”
Anh ta buông tay tôi ra, tôi tự nhiên thấy buồn bực. Vừa rồi anh ta nắm tay tôi để làm gì? Chỉ là để nhắc nhở như vỗ vai? Hay chỉ là an ủi.
Trong lòng thầm khó chịu, tôi lấy la bàn ra.
Sầm Hằng ở kia nói: “Phòng này thật mát mẻ. Chú Lý, chú nói thử xem, có phải nhà cháu bên kia có phải sẽ bị nắng chiếu vào nhiều sẽ nóng hơn bên này không?
Chú Lý kia hẳn là tên của người cảnh sát trung niên. Người cảnh sát trung niên cũng nhìn quanh nhà một lượt rồi nói: “Hẳn là như vậy. Nhà giống nhau, mặt trời cũng vậy, hẳn nhà này buổi chiều sẽ có ít nắng hơn bên kia.”
Tôi cầm la bàn, rất muốn nói, nơi này mát mẻ bởi vì có quỷ a. Nhìn về kim trên la bàn, không có gì thay đổi cả, rất ổn định.
Khúc Thiên cũng nhìn la bàn, nhíu nhíu mi, nhỏ giọng nói: “Sao lại không có phản ứng gì?”
“Có lẽ đứng chưa đúng vị trí.”
“Di chuyển một chút đi.” Nói là di chuyển nhưng thực tế là Khúc Thiên đi cùng tôi, mấy cảnh sát kia vẫn tập trung hỏi han bé gái. Mấy giờ nữa ba sẽ về? Đi làm gì? Có biết số điện thoại của ba không?
Lầu một, phía trước là đại sảnh không cho thuê, chỉ để một chiếc xe hơi. Ở giữa là cầu thang cũng không có gì khác lạ. Phía sau là phòng bếp, kim la bàn bắt đầu không ổn định.
Khi thấy kim la bàn bắt đầu chuyển động, trái tim tôi thót lại một cái, sau đó là hơi kinh hoảng. Theo bản năng tôi muốn vứt bỏ la bàn đi, nhưng lý trí nói cho tôi biết la bàn chỉ là cảm ứng được, hơn nữa la bàn có thể trừ tà, hiện tại tôi càng nên giữ lại.
Khúc Thiên vỗ vỗ bả vai tôi, cúi người khẽ nói vào vai tôi: “Giữ chặt la bàn là được, đừng cử động gì cả.”
Tôi quan sát phòng bếp này, nó rất bình thường. Hơn nữa phòng bếp không phải là có ông Táo sao? Vậy… quỷ kia ở chỗ nào được? Tôi nhìn không ra.
Chết tiệt, não tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung khiến tôi lạnh cả sống lưng.