Thầy Tằng cùng vợ đều im lặng. Loại chuyện này, người bình thường gặp một lần trong đời đã thấy đủ phiền toái, vậy mà đây cứ mấy năm phải làm một lần.
Khúc Thiên thấy bọn họ không trả lời liền đẩy tủ lạnh chắn trước lỗ hổng kia, nói: “Kim loại khiến tiểu quỷ không thể mở ra được. Trước tiên hai người cứ ngủ đi, ngày mai gọi người đến xem.”
Đêm đó, thầy Tằng cùng vợ cũng không ngủ ở nhà mà đi lên lầu trên ở nhờ nhà đồng nghiệp. Khi từ tiểu khu này đi về, tôi nhìn điện thoại thì đã hơn hai người đêm.
Ban đêm rất lạnh, tôi còn chưa kịp rụt cổ thì quần áo trên người Khúc Thiên đều đã khoác lên người tôi. Không phải anh ấy đã nói anh ấy không cảm nhận được nhiệt độ sao? Sao lại biết tôi cảm thấy lạnh?
Tôi quay sang mỉm cười với anh ấy: “Cảm ơn. Anh tính sẽ gọi Linh Tử tới đây sao?”
“Ừ, việc này anh không thể trực tiếp ra mặt. Chuyện lớn sẽ khiến ba mẹ Khúc Thiên nghi ngờ, như vậy cũng sẽ khiến em bị chỉ trích nhiều thêm. Còn em tuy rằng đang giả là họ Sầm nhưng nếu để em làm thì cũng chưa làm được gì, cho nên gọi cho Linh Tử tới làm. Loại chuyện này cậu ta vẫn có thể xử lý được.”
Tôi gật gật đầu. Nhưng lời vừa dứt, đột nhiên Khúc Thiên nắm chặt tay tôi, kéo tôi ra phía sau anh ấy. Mắt anh ấy chăm chú nhìn vào một bóng người nhanh chóng biến mất nơi góc phố đối diện. Tốc độ của bóng người kia rất nhanh, tuyệt đối không phải là tốc của người bình thường.
Tôi kinh hoảng nhìn Khúc Thiên. Khúc Thiên không có ý muốn đuổi theo, nói: “Đi thôi, về nhà.”
“Đó là ai?” Anh ấy kéo tôi đi rất nhanh, tôi nhỏ giọng hoi.
“Ngụy Hoa!”
“Ngụy Hoa?! Theo dõi chúng ta?”
“Hẳn là thế.”
“Không phải hắn ta đi theo dõi chị em Linh Tử Kim Tử hay sao?”
“Theo dõi Kim Tử là người giấy, đích thân Ngụy Hoa tới theo dõi chúng ta. Lần trước Lương Canh thỉnh người tới xem phong thủy, cố tình thỉnh người mà Kim Tử bọn họ quen biết. Bọn Kim Tử đi theo, Lương Canh không nói gì mà còn cho chúng ta tìm được gia phả Sầm gia. Sau đó Linh Tử bảo chúng ta phải cẩn thận. Bởi vì Lương Canh biết chuyện trước kia, thậm chí có lẽ còn có trợ giúp chuyện đó. Ông ta thấy Kim Tử Linh Tử ở đó vì sao lại không hề đề phòng? Rất rõ ràng là ông ta cố ý nhả gia phả cho chúng ta, để chúng ta nhặt được. Mà hiện tại người cầm gia phả là anh, Ngụy Hoa đương nhiên sẽ tới theo dõi anh.”
Chuyện trước kia rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp, tôi không rõ lắm. Liên lụy nhiều người như vậy, còn khiến Sầm Tổ Hàng không ngại gặp nguy hiểm mà điều tra chuyện này.
Quay về căn nhà chúng tôi ở, Khúc Thiên đi xem xét một lượt quanh nhà, sau đó nói: “Mấy ngày này em chú ý một chút, anh sợ Ngụy Hoa sẽ ra tay. Cái này em cầm đi, phải mang ở trên người, luôn mang theo. Ngoại trừ lúc tắm ra thì lúc nào cũng đừng bỏ.”
Anh ấy vừa đưa tay lăng không vẽ bùa vừa nói, sau đó đem lá bùa gấp lại hình tam giác rồi đưa cho tôi.
Tôi thắc mắc: “Là cái gì?”
“Bùa bình an.”
Nếu đối phương là Ngụy Hoa, bùa bình an có tác dụng sao? Tôi không có ngu, chẳng lẽ không đoán được sao? Cái này hẳn chính là bùa phân hồn lần trước anh ấy đã từng đưa tôi.