Mục lục
Chồng tôi là quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng tôi không dám phát ra tiếng động lớn, nhanh chóng chạy tới hướng bên kia trong yên lặng. Tiếng gọi kia vẫn còn, dần dần mang theo cả tiếng khóc.

Tôi nghĩ tới những gì Tổ Hàng từng nói, Tổ Trạch thích Sầm Mai, hiện tại nghe âm thanh này thực sự có chút đau lòng. Một người đàn ông khi về già còn đến gặp mối tình đầu mình thích khi mới hơn mười tuổi, chẳng sợ mối tình đầu đã chết.

Đi tuốt đằng trước, Linh Tử đột nhiên dừng bước, ra hiệu chúng tôi lui về phía sau, ẩn nấp vào một góc tường. Tất cả mọi người đều nấp vào đây, không thể để người bên kia nhìn thấy chúng tôi.

Mấy người áp sát người vào bức tường đổ nát, không nói gì, chỉ chốc lát liền thấy một bóng người vội vàng chạy tới từ hướng phát ra tiếng kêu kia. Tiếng kêu vẫn còn, người cháy tới là… Lương Dật!

Chờ Lương Dật chạy xa, không còn thấy nữa, Linh Tử mới nhỏ giọng nói: “Sao cậu ta lại ở chỗ này?”

“Nhìn bộ dáng thì không phải bị quỷ nhập. Chắc chắn cậu ta đã có được gì đó mới vội vàng rời đi như vậy.” Tổ Hàng nói.

Chị Kim Tử thở hắt ra, nói: “Vẫn là ta thông minh, quyết định thuê xe. Cậu ta ra ngoài thấy chiếc xe kia cũng không thể đoán được chúng ta đã vào đây.”

Trong lòng tôi thầm nghĩ, cũng may vừa rồi không lái xe vào mà dừng ở dưới gốc cây đa ngoài kia. Như vậy dù đi ra ngoài nhìn thấy xe cũng sẽ nghĩ người trong thôn kia về nhà, sẽ không nghĩ người trong xe lại vào thôn cũ này.

Chúng tôi tiếp tục đi về hướng âm thanh kia. Cuối cùng tránh ở trong một đống phế tích, thấy được Sầm Tổ Trạch.

Ông ta chỉ ở một mình, đứng trước một ngôi mộ không có bia trên sườn núi ở cạnh thôn. Ông ta đưa lưng về phía chúng tôi, lau nước mắt. Trước mộ còn có một chiếc bánh kem rất nhỏ.

Tổ Hàng nói: “Hôm nay là sinh nhật Sầm Mai.”

Sầm Tổ Trạch chuẩn bị rời đi, ông ta xoay người lại, lần đầu tiên tôi thấy hình dáng của ông ta. So với Sầm Tổ Hàng thì kém rất nhiều, tôi không thể nhận ra đây là hai anh em. Ông ta có gương mặt vuông to bè, râu quai nón, một đôi mắt nhỏ tí giống như vĩnh viễn không mở ra được.

Tổ Hàng cho dù già đi cũng không đến mức thành cái dạng này.

Trong lòng tôi có nghi vấn nhưng lại không nói ra khỏi miệng. Kim Tử Kim Tử bọn họ có từng gặp qua Tổ Hàng bằng xương bằng thịt chưa, còn hiện tại tôi không muốn nói chuyện với Tổ Hàng. Anh ấy hiểu Sầm Mai như vậy, ngay cả sinh nhật cô ta cũng nhớ rõ. Vậy sao Sầm Tổ Trạch còn nhớ đem chiếc bánh kem nhỏ tới, anh ấy lại không mang theo một chiếc bánh kem lớn mà tới đây?

Sầm Tổ Trạch thu dọn đồ đạc, Linh Tử nói nhỏ: “Nghĩ cách giữ ông ta lại. Lần trước ở thị trấn kia không phải nói cái gì hắn cũng không biết sao? Giữ hắn lại để bắt hắn ở đây qua đêm. Nếu trận pháp đã khởi động, buổi tối đi ra ngoài sẽ rất khó khăn, nếu hắn thật sự cái gì cũng không biết thì đêm nay để hắn ở nơi này cùng quỷ đi.”

Kim Tử cũng nói nhỏ: “Nơi này không có quỷ.”

“Có lẽ có cô hồn du đãng nào đó thì sao?”

Tổ Hàng gật đầu: “Tôi có thể làm được.”

Anh ấy là quỷ, khiến một người mất phương hướng chỉ là một chuyện nhỏ. Không thì kỳ môn độn giáp cũng có thể vây khốn người khác. Tôi không biết anh ấy làm như thế nào, chỉ là sau khi Sầm Tổ Trạch đi thì một thời gian sau dường như bị đi sai đường, bởi vì chúng tôi không đi đâu, cứ khoảng 30 phút thì ông ta lại quay trở lại gần chỗ chúng tôi, sau đó lại đi lần nữa.

Trời càng ngày càng tối. Sầm Hằng nói nhỏ: “Có phải chúng ta cũng bị vây ở chỗ này?”

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh ta một cái, không nói gì. Tôi nhìn trời, chỉ còn lại ánh chiều tà. Đêm nay chúng tôi phải ở lại chỗ này rồi.

Khi trời đã hoàn toàn tối, Sầm Tổ Trạch không còn lại gần chúng tôi nữa. Tổ Hàng nói: “Hắn đi ra ngoài rồi. Không biết là dùng cách nào nhưng hắn đã giải được ảnh hưởng của tôi.”

Tôi kinh ngạc: “Hắn biết thuật pháp à?”

Linh Tử nói: “Chắc chắn là biết, không biết thì sẽ không dám đến nơi này một mình. Được rồi, chuẩn bị chút đi, đêm nay chúng ta sẽ phải qua đêm ở đây. Trước tiên tìm xem có thứ gì chúng ta có thể cần, không thì về tìm Lương Dật xem sao.”

Linh Tử lấy ra một bình ắc quy công suất lớn, nối với bóng đèn, bóng đèn kia sáng như bóng đèn dây tóc trong nhà.

Hiện tại trong thôn chỉ có nhóm chúng tôi, cũng không sợ sẽ bị ai phát hiện.

Nhà của trưởng thôn đã không còn hi vọng, chỉ còn lại là một đống đất. Vậy chỉ còn lại xem xét trận pháp đã được ai đó khôi phục lại.

Mọi người đi về một ngôi miếu thờ thổ địa nhỏ cách đó không xa, đó chính là một cục đá được bọc bởi vải đỏ. Dưới ánh sáng, có thể thấy được vải đỏ bọc tảng đó đó mới tinh, trừ điều đó ra thì không có bất kỳ manh mối nào khác. Chỉ bằng vải đỏ thì chúng tôi không thể đoán được là ai.

Sầm Hằng nói: “Nếu có thể mời người tới lấy dấu vân tay thì có thể biết là ai.”

“Khả năng rất lớn là Ngụy Hoa.” Chị Kim Tử nói, “Trước kia trận này là do Ngụy Hoa giữ gìn. Hiện tại hắn đã khôi phục lý trí, đến khôi phục lại trận pháp này cũng là có khả năng. Khôi phục trận pháp này để làm gì? Trận pháp này bị phá mấy năm, không hề có sự tình kỳ quái nào xảy ra đâu.”

Linh Tử lục tìm trong ba lô, lấy ra một cây Tầm long thước, nói: “Lần này có chuẩn bị mà đến, không có khả năng sẽ bị thảm như lần trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK