“A?!” Tôi khẽ kêu lên vì kinh ngạc. Tôi kinh ngạc vì không ngờ mẹ Khúc Thiên lại thật sự nghĩ theo hướng này. Nhưng người ngoài nhìn vào thì nguyên nhân tôi kêu lên là tôi không thể tin được Khúc Thiên bị người khác đổi hồn, không còn là Khúc Thiên.
“Không phải ở trường bọn cháu đồn đại, nói Khúc Thiên bị đổi hồn sao? Còn có, Khúc Thiên thật sự thay đổi. Trước đây dì cho rằng chỉ là nó trưởng thành hơn, không còn thân với mẹ nữa. Nhưng hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Khúc Thiên như biến thành người khác vậy.”
Bà ấy kích động, càng nói càng nhanh, còn tôi càng ngày càng lo lắng. Rất rõ ràng, bà ấy nói với tôi những chuyện này tức là bà ấy không biết ngọn nguồn những lời đồn kia là từ việc tôi đã gọi anh ấy là “Tổ Hàng”.
Tôi ngại ngùng cười: “Không thể nào. Có lẽ chỉ là anh ấy trưởng thành hơn.”
“Không được, dì phải tìm cách nhờ người xem…”
Bà ấy còn nói gì đó nữa nhưng tôi đã không để vào tai. Tôi chỉ nghĩ là bà ấy đang tìm người tới bắt Tổ Hàng. Chuyện này tôi nên làm gì bây giờ?
Ở trong bệnh viện, bởi vì có cha mẹ Khúc Thiên ở đây nên buổi tối mẹ anh ấy làm chủ, tôi đành thuê một phòng khách sạn trong thị trấn.
Phòng rất nhỏ, âm u ẩm ướt, có một chiếc giường nho nhỏ. Người lễ tân vừa đi, chỉ còn một mình tôi. Tôi ngồi ở trên giường. Tôi biết đêm nay Tổ Hàng sẽ không thể tới đây. Anh ấy muốn ở bên đó để duy trì tín hiệu sống cho Khúc Thiên. Không có nhịp tim đập, không có hô hấp, chỉ có thể thỉnh thoảng cử động để tỏ vẻ mình vẫn sống.
Nếu Khúc Thiên chỉ nằm im, ba mẹ anh ấy rất dễ phát hiện ra điều dị thường.
Cả đêm tôi không ngủ, chỉ ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ đến hừng đông. Lòng tràn ngập câu nói của Tổ Hàng đã nói hôm nay: “Anh thích em sống.” Nghĩ tới lời anh ấy nói, khóe môi tôi bất giác cong lên mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau tôi đã đến bệnh viện, có cảm giác hôm nay sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa mẹ anh ấy đã nói những lời kia, muốn tìm người đến xem Tổ Hàng.
Hy vọng bà ấy mời được chỉ là kẻ lừa đảo. Cho tiền rồi tống cổ đi là được.
Tới bệnh viện, Khúc Thiên đang ăn bữa sáng. Chào hỏi mẹ Khúc Thiên vài câu, tôi bèn ngồi một bên nhìn sự thay đổi trong phòng bệnh, hy vọng có thể tìm ra chuyện gì khác lạ để có thể dự phòng một chút.
Ba Khúc Thiên không ở đây? Có phải ông ấy về đi làm? Hay là đi mời thầy?
Khúc Thiên nhìn tôi, hơi mỉm cười, nói: “Tối qua em không ngủ à? Sao đã thành gấu trúc rồi?”
“À, lạ giường, ngủ không được.”
Bác sĩ tới kiểm tra. Hẳn là chị Kim Tử đã đưa phong bì cho bác sĩ, nghe nhịp tim, nhìn miệng vết thương, sau đó nói: “Bình phục rất tốt, thân thể cũng khỏe. Nhanh như vậy đã bình phục như cũ. Chỉ ba ngày nữa là có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng cho tốt, một tháng là không có vấn đề gì, đừng hoạt động mạnh là được.”
Mẹ Khúc Thiên thở một hơi nhẹ nhõm, bởi vì con trai cuối cùng cũng ổn. Tôi cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, bởi vì chuyện này không bị lòi ra.
Hai phụ nữ cùng chăm sóc cho một người đàn ông, lại đều có tâm sự, cảm giác này thật sự rất áp lực. Nhân lúc mẹ Khúc Thiên đi vệ sinh, tôi tiến đến trước mặt Khúc Thiên, nói nhỏ: “Hẳn ba Khúc Thiên đi tìm thầy tới xem Khúc Thiên. Hôm qua mẹ anh ấy đã nói với em. Anh không sao chứ?”
Khúc Thiên nhíu mi. Nếu thật sự gặp một thầy lợi hại thì không chừng sẽ xảy ra chuyện. Mẹ Khúc Thiên đi ra, tôi nhanh chóng quay lại sô pha ngồi để bà ấy không nhận ra sự khác thường.
Giữa trưa, ba tôi tới thăm. Rốt cuộc tai nạn xe này tôi là người đầu tiên bị ảnh hưởng. Ba tôi hỏi tình hình Khúc Thiên, nghe nói ba ngày nữa có thể xuất viện, ba tôi liền nói: “Vậy là tốt rồi, Khúc Thiên nhanh bình phục nhé. Chú đi về trước, buổi chiều còn phải đón Tiểu Kiệt tan học.”
Tiểu Kiệt chính là con trai của dì. Tôi cười đau khổ, tôi biết bọn họ bây giờ là người một nhà, hai mẹ con họ đã dung nhập ba tôi vào cuộc sống của mình.
Ba tôi cũng cảm giác không khí nơi này không tốt, trước khi rời đi gọi tôi ra khỏi phòng, ở hành lang nói nhỏ: “Hay con đi về với ba? Con xem ba mẹ cậu ta cũng ở chỗ này, con ở chỗ này không phải sẽ phải chịu cơn giận sao?”
“Không sao, con ở đây không có việc gì. Anh ấy cũng không phải Khúc Thiên, anh ấy cần con.”
“Ài! Phải tự cẩn thận một chút, không còn cách nào khác thì cứ về nhà.”
“Vâng!” Tôi đáp lời. Nhưng hiện tại không có cách nào thì tôi cũng phải nghĩ ra cách, giống như tìm cách giải quyết vấn đề ba Khúc Thiên.
Rốt cuộc ba Khúc Thiên đi đâu? Lấy chức vụ của ba Khúc Thiên, muốn tìm một thầy phong thủy có năng lực ở vùng này không phải không được. Nơi này cách thành phố chúng tôi hơi xa, khả năng mời mấy thầy phong thủy mà chúng tôi quen không lớn lắm. Hẳn sẽ mời thầy phong thủy của vùng này.
Ba tôi vừa đi, nữ tài xế kia cùng chồng cô ta tới thăm. An ủi một chút, đưa thêm chút tiền bồi dưỡng, nghe nói ba ngày nữa có thể xuất viện, nữ tài xế kia vui mừng: “Thật sao?! Anh thật lợi hại. Anh biết không, lúc ấy xe mất khống chế lao tới, thấy anh bị đâm bay xa bốn năm mét tôi còn tưởng anh chết chắc rồi. Xuống xe thấy anh hộc máu, thật sự cho rằng chuyện lớn rồi. Như vậy thì lương tâm tôi cả đời sẽ bất an.”
Tôi nghe, càng thấy lo lắng. Mẹ Khúc Thiên cũng ở đây, bà ấy nghe được sẽ không nghi ngờ sao? Tôi vội vàng nói: “Không phải, khi đó cũng không đáng sợ như vậy, chỉ là bị ngã ra. Hộc máu cũng là do anh ấy ngã xuống đã tự cắn phải môi mình mà thôi.”
Tôi cảm thấy mình thổi phồng rồi, ra nhiều máu như vậy, dù cắn đứt lưỡi cũng không thể. Nhưng những lời này là cho mẹ Khúc Thiên nghe.
Nữ tài xế kia vừa đi, ba Khúc Thiên rốt cuộc đã trở lại. Đây mới là chuyện khó ứng phó nhất. Đi theo sau ba Khúc Thiên là một ông già đen nhánh! Thật oan gia ngõ hẹp, chính là ông già hôm qua đã ngăn tôi lại. Hơn nữa ông ta cũng nhìn ra được Khúc Thiên không phải người.
Tôi cảm thấy bất an, quay sang nhìn Khúc Thiên. Hiện tại tất cả mọi người đều nhìn anh ấy, tôi cũng không cách nào nói gì với anh ấy tại đây được.