Hoắc thị rất khó không nghĩ nhiều, cho dù cả đời bà quanh quẩn trong hậu trạch, nhưng đối với chuyện trong triều đình cũng có chút hiểu biết.
“Ninh Nhi, con có nói với Tiểu Bảo, trước mặt Bệ hạ phải cung kính, không được nói năng lung tung không?” Hoắc thị hỏi.
“Con có nói, nương, người yên tâm, tháng này chúng ta tạm trú trong cung, Tiểu Bảo thường chạy ra ngoài chơi, gặp Bệ hạ mấy lần, Tiểu Bảo đáng yêu, có rất nhiều cung nhân đều nhận ra Bệ hạ đặc biệt yêu thích Tiểu Bảo, Bệ hạ hẳn là đơn thuần cảm thấy Tiểu Bảo thú vị nên mới dẫn theo bên người.”
Hoắc thị không muốn lộ vẻ lo lắng trước mặt con gái, chỉ có thể đè nén nỗi bất an trong lòng, sắc mặt bình thường gật đầu.
Trên đời này không có chuyện yêu thích vô duyên vô cớ, tất cả đều có nguyên nhân, không thân chẳng quen, sao lại yêu thích một đứa nhỏ như vậy, chung quy là phải có lý do.
Phía trên, trên ngự tọa, một bầu không khí hòa thuận.
Tạ thái hậu trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng không lộ ra ngoài mặt, ung dung nói chuyện với nữ quyến trong hoàng tộc, chỉ dùng khóe mắt chú ý tình hình bên phía thiên tử.
Lúc này, thiên tử xưa nay cao cao tại thượng, không gần nhân tình, đang gắp thức ăn cho một đứa trẻ.
“Đều là món con thích! Con muốn ăn hết!”
“Được.” Thẩm Thác mỗi món đều gắp cho Tiểu Bảo một ít, vẻ mặt khá nghiêm túc, dường như thật sự coi việc gắp thức ăn là một chuyện nghiêm túc để làm.
“Hoàng đế thúc thúc cũng ăn đi, Tiểu Bảo có thể tự mình gắp thức ăn.” Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, Ngu Tiểu Bảo dần dần có chút bối rối, nhỏ giọng nói: “Hoàng đế thúc thúc, có phải Tiểu Bảo không nên ngồi ở đây không?”
Danh Sách Chương: