“Nàng sợ Trưởng công chúa?”
Ngu Ninh không hiểu sao Thẩm Thác lại hỏi như vậy, đây không phải là hỏi thừa sao!
“Sợ, đó là Trưởng công chúa điện hạ, đương nhiên ta sợ rồi.”
Thẩm Thác cười khẽ, lạnh lùng nói: “Nàng nói chuyện với trẫm hùng hổ như vậy, ngay cả thiên tử cũng không để vào mắt, trẫm còn tưởng rằng nàng không sợ trời không sợ đất, không ngờ lại sợ một Trưởng công chúa không có thực quyền.”
Ngu Ninh ngẩn ra, cái đầu đang ngẩng lên lập tức cúi xuống.
Ờ… Nói chuyện hăng say quá, không nhịn được, liền biến thành giọng điệu chất vấn.
Nàng lập tức thu lại vẻ bất mãn trên mặt, giọng nói cũng mềm đi vài phần, cười nói: “Đây không phải là… Bệ hạ nhường ta, che chở ta sao, bệ hạ rộng lượng, khí lượng há phải người thường có thể sánh được, đúng không đúng không.”
Ngu Ninh cũng nhìn ra rồi, Thẩm Thác không có ý định g.i.ế.c nàng, còn rất có hứng thú với cơ thể nàng.
Nếu không sao luôn ở trên giường không biết chán như vậy.
Thẩm Thác cười, đưa tay vuốt ve má Ngu Ninh, “Ngu Ninh, trẫm sẽ nhường nàng, nhưng Trưởng công chúa sẽ không nhường nàng, Trưởng công chúa là người thù dai, nàng quả thật phải cẩn thận.”
Ngu Ninh: “…”
Chó chết, nếu nói Thẩm Thác không cố ý làm như vậy, chó cũng không tin! Hắn chính là cố ý, cố ý bắt nạt nàng!
Trong mắt Ngu Ninh lại nổi lên vài phần oán khí, đối mặt với Thẩm Thác, nàng thật sự không khống chế được tính tình.
Thật sợ có ngày không nhịn được cho hắn một bạt tai, sau đó trực tiếp giao cái mạng nhỏ của mình.
Danh Sách Chương: