Mục lục
Sủng Phi Của Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh thành sóng gió biến đổi, rất nhiều gia đình quyền quý long trời lở đất, có nhà vì theo Bình Tây Vương mà bị thanh trừng, có nhà lại nhân cơ hội này thăng quan tiến chức.

Cả Tạ gia lo lắng thấp thỏm bấy lâu, cuối cùng cũng đợi đến khi Bình Tây Vương bị giết, mọi chuyện đang đi theo hướng tốt đẹp.

Bà Hoắc đã mấy tháng không gặp con gái, ngày nào cũng lo lắng con gái ăn uống có tốt không, có khỏe mạnh bình an không, dù Hoàng Thượng đã đưa tin Ngu Ninh sinh con bình an từ Lạc Châu về, bà vẫn không yên lòng.

Trẻ con còn nhỏ không thể ra ngoài gió rét, Ngu Ninh và Hứa Như Yên ở Lạc Châu trọn hai tháng, đợi đến khi đứa bé cứng cáp hơn, họ mới yên tâm trở về.

Ngày Ngu Ninh về kinh, bà Hoắc đã sớm đợi ở cửa phủ, ngóng trông con đường dài người qua kẻ lại, hy vọng giây phút tiếp theo sẽ nhìn thấy xe ngựa của phủ đến đón người.

"Mẹ, trong thư Tam tỷ nói mọi chuyện đều bình an, mẹ đừng lo lắng nữa. Mới đầu xuân, bên ngoài vẫn còn hơi lạnh, hay là chúng ta vào trong đợi đi." Tạ Ngộ Đường vừa chờ cùng bà Hoắc vừa khuyên nhủ.

Bà Hoắc lắc đầu, nhất quyết muốn đợi ở cửa.

Nếu không phải người nhà ngăn cản, giờ phút này bà đã đến cửa thành đợi rồi. Ninh Nhi sắp về đến nơi, làm sao bà ngồi yên được.

Lại đợi thêm nửa canh giờ, cuối cùng, chiếc xe ngựa có dấu hiệu của Vĩnh Ninh Hầu phủ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chậm rãi đi về phía bên này.

Xe ngựa dừng trước cửa Vĩnh Ninh Hầu phủ, bà Hoắc vội vàng bước lên đón, đang định mở miệng, nhưng khi nhìn thấy người bước xuống từ xe ngựa, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

"Thần phụ Hoắc thị, tham kiến Bệ hạ."

Bà Hoắc cúi người định hành lễ, nhưng chưa kịp cúi xuống, Lương Đức đã cười ha hả đỡ bà dậy.

Bên cạnh xe ngựa, Thẩm Thác bước xuống trước, sau đó đỡ Ngu Ninh chậm rãi bước xuống.

"Hoắc phu nhân không cần đa lễ." Thẩm Thác khẽ gật đầu với bà Hoắc, mỉm cười nói: "Đợi đến đại lễ phong hậu, trẫm còn phải gọi phu nhân một tiếng nhạc mẫu, đã là người một nhà, những hư lễ này không cần thiết."

"Đa tạ Bệ hạ." Thấy Hoàng Thượng khách sáo như vậy, lại chăm sóc Ninh Nhi chu đáo, bà Hoắc yên tâm, vui vẻ nghênh đón Hoàng Thượng và Ngu Ninh vào phủ.

Vừa nhìn thấy mẹ, Ngu Ninh liền buông tay Thẩm Thác, tiến lên ôm lấy bà Hoắc: "Trời lạnh như vậy, sao mẹ lại không đợi trong phòng, lần sau đừng đợi ở ngoài nữa. Mẹ giữ gìn sức khỏe, con gái mới yên tâm."

"Được rồi, được rồi, mẹ sẽ giữ gìn sức khỏe, chỉ lần này thôi, con gái đi xa lâu như vậy, mẹ con mình đã nửa năm không gặp, mẹ đương nhiên lo lắng."

Hai mẹ con trò chuyện quên mất bên cạnh còn có Hoàng Thượng, nói chuyện suốt dọc đường.

Hứa Như Yên bế tiểu hoàng tử, cùng Ngu Tiểu Bảo ngồi trên xe ngựa phía sau, cũng theo vào phủ.

Kể từ khi Ngu Ninh rời khỏi phủ đã qua năm sáu tháng, nửa năm thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, như mới chỉ ngày hôm qua.

Đợi mọi người vào chính đường, tiểu hoàng tử trong lòng Hứa Như Yên tỉnh giấc khóc ré lên, bà Hoắc mới nhớ ra mình còn chưa nhìn thấy cháu ngoại.

Bà nhận lấy cháu ngoại từ tay Hứa Như Yên, các nữ quyến nhà họ Tạ đều vây quanh xem.

Bà Lâm cười khen: "Tiểu hoàng tử trắng trẻo đáng yêu, tiếng khóc cũng vang dội, nhìn không giống đứa trẻ sinh non chút nào, chẳng khác gì đứa trẻ sinh đủ tháng."

Ngu Ninh nói: "Ăn nhiều, nhũ mẫu chăm sóc cũng cẩn thận, chắc là hai tháng nay đã bù lại được rồi."

Trong đám nữ quyến chỉ có bà Hoắc và bà Lâm dám bế tiểu hoàng tử, những người còn lại không dám bế đứa bé trước mặt Hoàng Thượng, chỉ biết đứng bên cạnh nhìn.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK