Nhưng nàng cũng không bị trói bao lâu, nửa khắc sau, một cung nữ mặc váy màu vàng nhạt bước vào, cởi xiềng xích cho Ngu Ninh, đỡ nàng ngồi lên giường gỗ trong phòng tối.
“Thải Liên, thì ra là cô à.”
“Tam nương tử, xin lỗi.” Thải Liên lừa gạt Ngu Ninh đã lâu, trong lòng áy náy, nhỏ giọng xin lỗi.
“Không sao, ta không trách cô.”
Ngu Ninh biết cung nữ thân phận thấp kém, số phận không do mình quyết định, cho nên không giận Thải Liên lừa nàng.
Nàng nhìn dáng vẻ im lặng áy náy của Thải Liên, nhớ lại lúc ở Bảo Từ Điện, Thải Liên cố ý nói cho nàng biết hành tung của Thẩm Thác, thăm dò hỏi: “Cho nên, hôm đó ta hỏi hành tung của bệ hạ, Thải Liên cô cố ý nói cho ta biết đúng không? Ai bảo cô làm như vậy?”
Là Thẩm Thác đúng không? Nhưng hôm đó nàng đến Bảo Văn Các tìm Thẩm Thác, hắn còn say đến mức đó, dẫn đến một đêm hồ đồ…
Hắn cố ý làm như vậy, vì cái gì chứ?
Thải Liên cúi đầu không nói, không trả lời những câu hỏi này, chỉ chuyên tâm lau rửa cho Ngu Ninh, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đặt nàng lên giường gỗ.
Không hỏi được Ngu Ninh liền không hỏi nữa, trong lòng nàng đã hiểu rõ.
Trước khi Thải Liên bưng chậu nước đi ra ngoài, Ngu Ninh nắm lấy tay Thải Liên, “Thải Liên, ta cầu xin cô, cô nói cho ta biết đi, rốt cuộc đây là đâu? Là hoàng cung sao?”
Thải Liên vẻ mặt có chút hoảng hốt, suy nghĩ có nên nói ra hay không, nhìn ánh mắt mong đợi của Ngu Ninh, cuối cùng nàng vẫn mềm lòng, nhỏ giọng nói: “Ừm, là ngục tối Tử Thần Điện.”
Nói xong, nàng hất tay Ngu Ninh ra, chạy nhanh ra ngoài, sợ Ngu Ninh lại hỏi những câu hỏi nàng không thể trả lời.
Trong ngục tối không có ánh sáng, thời gian trôi qua đặc biệt dài.
Ngu Ninh ngã xuống giường ngủ thiếp đi, tỉnh lại vẫn là cảnh tượng như cũ, nàng không biết bây giờ là giờ nào, không biết bên ngoài ra sao, cũng không biết Tạ gia thế nào rồi, nàng đột nhiên mất tích, mẫu thân và Tiểu Bảo chắc sẽ rất đau lòng.
Khi nào Thẩm Thác sẽ lại đến đây, hắn không g.i.ế.c nàng, là chuẩn bị nhốt nàng ở đây giày vò đến điên sao.
Vậy sợ là không cần bao lâu hắn sẽ thành công, Ngu Ninh chỉ ở trong ngục tối một mình mấy canh giờ đã rất khó chịu rồi.
Không biết qua bao lâu, Ngu Ninh không chịu được nữa lại ngủ thiếp đi.
Không có mặt trời mọc mặt trời lặn, trong giấc mơ càng thêm mơ màng, khó mà tỉnh táo.
Nếu không phải cảm giác được trên người có sự khác thường, Ngu Ninh không biết sẽ ngủ đến khi nào.
Âm thanh mềm mại và sắc bén không kìm được phát ra từ cổ họng, Ngu Ninh bị chính giọng nói của mình dọa sợ, đưa tay bịt miệng mình, nhưng giây tiếp theo, nơi yếu đuối mỏng manh liền thất thủ, nàng vừa mới tỉnh lại, nhất thời không phản ứng kịp mình đang ở đâu, chỉ có thể bất lực thở dốc.
Tay chân quơ quào loạn xạ mấy cái liền bị đè xuống, ngay cả phản kháng nhẹ nhàng cũng không làm được.
Nhờ ánh nến mờ mờ, Ngu Ninh cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của người trên người.
Không phải Thẩm Thác thì là ai.
Ngu Ninh trong nháy mắt ướt đẫm đôi mắt, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Nàng có chút may mắn.
Danh Sách Chương: