Tạ Doanh Xuân đứng sau lưng Ngu Ninh, khẽ nói: "Tam tỷ, tỷ chắc chắn có thể đánh thắng được đám người kia không? Mấy nha hoàn của Lý Vân Cẩm trông hung dữ lắm."
"Vậy thì bọn họ xui xẻo gặp phải tôi rồi."
Quả nhiên, mấy nha hoàn sau lưng Lý Vân Cẩm xông tới động thủ, Tạ Doanh Xuân dẫn theo mấy nha hoàn lui về sau một bước, nhường lại chiến trường cho Ngu Ninh.
Nói đến chuyện đánh vào chỗ nào vừa không lộ ra ngoài vừa đau, Ngu Ninh là người rõ nhất, từ nhỏ nàng đã học cái này, sức lực lớn vô cùng, mấy nha hoàn của Lý Vân Cẩm chỉ được cái mã ngoài, còn chưa kịp ra tay đã bị Ngu Ninh đè xuống tuyết.
Cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, thậm chí còn làm liên lụy tới hai người đang đứng xem kịch vui là Lý Vân Cẩm và Lý Vân Thanh, các nàng ta ăn vận lộng lẫy, không biết bị ai kéo vạt váy một cái, hai người liên tiếp ngã nhào vào đống tuyết, trâm cài rơi đầy đất, nước tuyết b.ắ.n lên mặt, làm nhòe cả lớp trang điểm.
Tạ Doanh Xuân sai một tiểu nha hoàn xuống dưới gọi người, còn mình thì vừa quan sát tình hình chiến đấu vừa hô to cầu cứu.
Chẳng mấy chốc, dưới chân núi có mấy hòa thượng chạy tới, Tạ Doanh Xuân len vào trong đám người, kéo kéo y phục rồi ngồi phịch xuống đống tuyết, gào khóc càng lớn hơn.
Trong lúc hỗn loạn, không chỉ có tiếng khóc của Tạ Doanh Xuân, mà còn có tiếng la hét chửi bới của Lý Vân Cẩm, một đám người mặc tầng tầng lớp lớp, ngã xuống tuyết rồi căn bản không đứng dậy nổi.
Một lát sau, trưởng công chúa cũng tới nơi, nàng ta từ xa nhìn thấy con gái và cháu gái không còn chút hình tượng gì mà đánh nhau với người khác trong đống tuyết, vừa để ý sắc mặt của vị bên cạnh, vừa sai đám bà tử sau lưng tiến lên ngăn cản.
"Càn rỡ, các ngươi đang làm cái gì! Người đâu, còn không mau kéo các nàng ấy ra!"
Hoa Dương trưởng công chúa tức đến mức mặt mày tái mét, nhưng lại không thể không giữ thể diện trước mặt thiên tử.
"Để bệ hạ chê cười rồi, mấy nha đầu không hiểu chuyện, không ngờ lại ở đây ầm ĩ."
Nàng ta vốn định dẫn cháu gái Lý Vân Thanh tới trước mặt thiên tử, muốn lấy lòng một chút, xem có cơ hội đưa vào hậu cung hay không, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Hoa Dương trưởng công chúa hiểu rõ tính nết của con gái mình, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra, thấy Tạ Tam nương tử và Ngũ nương tử vừa khóc vừa gào cứu mạng, trông có vẻ bị bắt nạt thảm thiết, nàng ta nhất thời nghẹn họng, vội vàng nhìn sắc mặt của thiên tử.
Quả nhiên, sắc mặt của thiên tử âm trầm vô cùng.
Danh Sách Chương: