Các nàng vốn định thừa dịp Thiên tử say rượu, để Tạ Doanh Xuân vào trước chờ sẵn, cứ nói là thay Thái hậu nương nương đưa tới, sau đó đuổi hết cung nữ bên ngoài Thừa Hoan Điện, chỉ chờ Thiên tử đến đây nghỉ ngơi, thừa dịp say rượu ở một mình một phòng.
Ai ngờ lúc các nàng đến, vừa hay nhìn thấy Lý Vân Thanh bưng khay đi vào, Trưởng công chúa còn phái mấy vị nữ quan canh giữ bên ngoài Thừa Hoan Điện, chặn lại Tạ Doanh Xuân.
Mọi người đều dùng những thủ đoạn không ra gì, không ai khinh thường ai, chỉ xem ai nhanh tay hơn, rất rõ ràng, Lý Vân Cẩm nhanh hơn Tạ Doanh Xuân.
Bây giờ trong tình huống này, Lý Thượng Cung cũng không thể ngang nhiên bảo người đuổi Lý Vân Cẩm đi, như vậy mục đích cũng quá rõ ràng rồi, đành phải lùi một bước, bẩm báo Thái hậu nương nương rồi tính tiếp.
Nhìn bóng lưng Lý Thượng Cung rời đi, Tạ Doanh Xuân thở phào một hơi, ý cười trên mặt gần như không giấu được.
Nàng vốn dĩ không vội, thậm chí còn rất may mắn vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, may mà Lý Vân Thanh vào rồi, nếu không người vào lúc này chính là nàng rồi.
Đang nghĩ ngợi, góc rẽ liền có nghi trượng của đế vương chầm chậm đi về phía bên này.
Tạ Doanh Xuân dẫn theo mấy cung nữ nấp vào chỗ tối, nhìn thánh giá dừng lại bên ngoài Thừa Hoan Điện, sau đó Lương Đức đỡ Thiên tử đi vào trong.
“Thật sự là đến rồi, tin tức này thật chuẩn xác.”
Tạ Doanh Xuân ghé sát góc tường nghe động tĩnh, một lát sau, phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Doanh Xuân? Sao muội lại ở đây?”
“Tam tỷ?” Tạ Doanh Xuân quay đầu nhìn lại, liền thấy Ngu Ninh thở hổn hển đứng ở phía sau, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.
“Tam tỷ sao tỷ lại đến đây?” Không đợi Ngu Ninh trả lời, Tạ Doanh Xuân kéo tay Ngu Ninh cùng ghé sát góc tường, nhỏ giọng cười nói, “Muội vốn còn lo lắng đây, kết quả Tam tỷ tỷ xem, ha ha, Lý Vân Thanh vào trước rồi, chặn đường của muội rồi.”
Ngu Ninh liếc nhìn cửa Thừa Hoan Điện, “Chỉ có Lý Vân Thanh ở trong đó?”
“Không đâu, một khắc trước, Bệ hạ cũng vào rồi, đến giờ vẫn chưa ra ngoài.”