- Tháng sau có casting một bộ điện ảnh đề tài hành động chi phí cực lớn, tổng đạo diễn là Kim Hồng Đức, bộ phim này mở rộng casting trong toàn châu Á, nghe người bên trong tuồn ra tin tức, lần này chọn diễn viên tiêu chuẩn về thể lực rất cao, vì sẽ có rất nhiều cảnh hành động, nếu bắt được một vai phụ thôi, là em có cơ hội nổi tiếng trên cả đại liên bang rồi.
- Chị gửi hồ sơ đi. Em sẽ thử xem, không nói tới diễn xuất, võ thuật là thế mạnh của em đấy.
- … ừ. Chị quên mất. Em còn dùng ba cước đá ngất hai tên tội phạm cơ mà. Đạo diễn mà không chọn em thì đúng là mắt mù rồi.
- Vậy nha. Không còn sớm nữa. Em muốn tiện đường qua đón em trai bảo bối nhà em. Sau đó sẽ về thẳng nhà luôn đây.
- Để chị đưa em về.
- Không cần đâu, em đã gọi điện bảo Vũ Minh đến đón rồi.
- Vậy được rồi. Ngày mai em nghỉ ngơi đi. Chị không đến làm phiền đâu. Nhớ. Để ý đám phóng viên cho chị đó.
- Em nhớ rồi. Trình độ cắt đuôi phóng viên của Vũ Minh cũng không phải chị chưa thể nghiệm qua mà.
Phượng Sơ vừa nói dứt lời thì nhận được tin nhắn của Vũ Minh, anh ta đã đậu xe dưới tầng hầm đợi cô rồi.
- Vũ Minh đến rồi. Em đi trước nha.
Cô đi thang máy xuống tầng hầm, nhanh nhẹn lên xe, báo cho Vũ Minh cô muốn qua trường của Hoa Ninh Vũ đón bé.
Vũ Minh lái theo dòng xe tốc độ rất ổn, nhưng bỗng nhiên đột ngột tăng tốc, nói vội với cô.
- Cô chủ, có hai chiếc xe phía sau đang áp sát muốn ép xe của chúng ta vào lề, người ngồi cho vững nhé.
Phượng Sơ quay lại phía sau, quả nhiên có hai chiếc xe màu đen đang tăng tốc đuổi theo sát nút. Một chiếc trong đó còn vượt lên tông thẳng vào đuôi xe của cô khiến Phượng Sơ giật bắn về phía trước, cũng may có dây an toàn giữ lại.
Đám người này muốn làm gì? Cố tình gây tai nạn giao thông? Muốn bắt cóc? Hay là… muốn gây thương tích cho cô?
Đường phía trước rất vắng, không có chướng ngại vật để cắt đuôi, cũng may hôm nay Vũ Minh lái chiếc SUV cha cô mới đặt hàng riêng tặng cho Phượng Sơ, từ lần trước Phượng Sơ bị tội phạm kề dao bắt cóc làm con tin ngay trong trung tâm thương mại.
Đến khi có tiếng súng vang lên, viên đạn bay thẳng đến lớp kính chống đạn ngay sau đầu Phượng Sơ, Vũ Minh giật mình đạp chân ga tăng tốc lần nữa, với tay ấn vội nút báo động đỏ kết nối trực tiếp với máy chủ đặt trong biệt thự nhà họ Hoa. Chắc hẳn bác Sầm sẽ nhanh chóng nhận được tin tức.
- Cô chủ, không phải là phóng viên. Chỉ sợ đám người này không tốt lành. Cô ngồi chắc nhé.
Tiếng phanh gấp chói tai vang lên, Vũ Minh đảo tay lái, lao vào dòng xe ngược chiều, lách trái lách phải vượt lên các xe phía trước, chạy ngang ngược hết sức nguy hiểm, nếu không phải Phượng Sơ gan lớn thì có khi đã hét ầm lên rồi.
Điều này cũng khiến Phượng Sơ được dịp mở rộng tầm mắt, hoá ra Vũ Minh không chỉ là vệ sĩ chuyên nghiệp, hơn nữa còn là sát thủ đường phố nha!
Một chiếc đã va phải xe khác, gây ra tai nạn không thể đuổi tiếp, nhưng ở dòng ngược chiều bên kia dài phân cách lại xuất hiện hai chiếc khác đang bám sát chạy song song với xe của cô. Phía trước là ngã tư, kiểu gì cũng vẫn bị chặn đầu mất.
Những lúc như thế này cảnh sát chẳng thấy đâu, chờ họ đến được hiện trường thì chắc là xác cô đã phơi thây ngoài đồng nội rồi.
Phượng Sơ không biết, chắc chắn cô sẽ không phơi xác ngoài đồng nội, bởi đối phương không có ý định giết người, chỉ muốn cô đứt tay đứt chân huỷ cái mặt, tóm lại là sống dở chết dở lay lắt khổ sở mà thôi.
- Vũ Minh, trong xe có đồ vật gì sắc nhọn không? Hoặc nhỏ mà cứng cũng được.
- … Có. Trong hộc trước ghế phụ lái có ba con dao găm, còn có búa thoát hiểm an toàn…
- Tốt, tăng tốc, chọn đường nào vắng thôi, không có người càng tốt. Nhanh lên.
- Cô chủ, quá nguy hiểm.
- Vũ Minh, đây là mệnh lệnh.