Phượng Sơ hơi phiền muộn, ở thế giới này, muốn mạnh lên đúng là gánh nặng đường xa. Cô tắm rửa qua loa, sau đó xuống phòng khách ăn sáng. Cả nhà vẫn cho là cô chưa quen thuộc múi giờ, đều để cô ngủ đến khi tự tỉnh dậy, nên chẳng mấy khi ăn sáng cùng ba mẹ và em trai cả. Phải thay đổi, cô cũng cần hoà nhập vào cuộc sống xung quanh, từ mai quyết định dậy sớm, bắt đầu bằng việc rèn luyện thân thể trước.
Hôm qua biết rõ Hoa phu nhân thức khuya vẽ tranh, chỉ vì hiệp hội của bà thiếu nhân tài mới nổi, Phượng Sơ quyết định giúp sức một tay. Đã coi bà là mẹ, vậy cô sẽ là người con hiếu thảo, giúp đỡ mẹ lúc khó khăn là điều nên làm, huống chi, trau dồi trình độ hội hoạ, hoạ ra được những tác phẩm được ông ngoại công nhận vốn là một trong những tâm nguyện của Hoa Sơ Vân.
- Bác Vinh, giúp cháu tìm một khối ngọc chất lượng tốt để khắc dấu, một bộ dao khắc ấn triện. Đây là thẻ của cháu.
- Cô chủ, cô đã quên rồi sao, mỗi tháng cô đều có định mức chi tiêu, bác Vinh sẽ báo với ông chủ nếu định mức không đủ chi. Cô chủ cứ yên tâm.
Sầm Vinh đẩy tấm thẻ trở lại, cười hoà ái với cô bé ông đã nhìn lớn lên từ nhỏ. Tuy gần đây tính cách cô chủ thay đổi nhiều nhưng vẫn lễ phép như trước.
Phượng Sơ không biết trong lòng người đối diện đang vui sướng vì sự lễ phép của mình, nếu có biết cô cũng chỉ biết rồi để đấy. Khi còn ở ngôi chí cao dù cô khiêm tốn nhưng cũng vẫn có sự kiêu ngạo vì huyết thống cao quý, nhưng khi bị đánh xuống vũng bùn, kiệt ngạo của cô cũng chỉ có thể ẩn dấu đi, bày ra là nhẫn nhục, khiêm nhường.
Đời này cô tất không phải ẩn dấu chính mình nữa, nhưng đối với những người thực sự yêu thương, quý mến cô Phượng Sơ tất nhiên cũng sẽ đáp lại, vì cô biết sự thật lòng đó đáng quý như thế nào.
Phượng Sơ nói cảm ơn, sau đó lần nữa quay trở lại phòng, thay y phục đơn giản gọn gàng rồi gọi lái xe chở cô đi. Có lẽ cô thực sự nên tìm cách học lái xe, không thể suốt ngày trưng dụng tài xế của em trai được.
Nơi cô đến là một võ quán lâu năm dạy võ cổ truyền, chính là nơi cô đã đăng ký khoá học trên internet trước đó. Làm thủ tục rất nhanh, xuất trình mã học phần khoá học mình đã mua, cô được nhận một bộ võ phục bằng vải bông màu trắng, giày đế mềm luyện tập, được dẫn đến gian phòng dạy khoá sơ cấp.
Học hai tiếng, những động tác cơ bản này cô quen đến không thể quen hơn, mỗi động tác làm đến mây trôi nước chảy, khiến thầy giáo lớp vỡ lòng trợn mắt há mồm hô to kỳ tài võ học, lại tấm tắc tiếc nuối cô không bắt đầu sớm, đã bỏ qua thời kỳ luyện võ hoàng kim.
Phượng Sơ không quan tâm, chỉ cần tìm được cách thu thập linh lực, mấy chiêu thức võ học mèo quào này với cô chẳng là thứ gì. So với kiếp trước võ công phàm tục hay chiêu thức đơn giản chém giết trên chiến trường, những gì cô đang học bây giờ chẳng khác gì múa may cho đẹp.
Bữa trưa ăn một mình, mẹ có gọi điện báo không về, có lẽ vẫn đang bận rộn nghĩ biện pháp tìm nhân tài cho hiệp hội. Hôm qua có nghe mẹ nói triển lãm sẽ tổ chức vào ba tháng sau, tốt nhất cô có thể vẽ vài bức hoạ gửi tới triển lãm, khi đó mẹ cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Phượng Sơ tất nhiên có tự tin này, từ nhỏ đã trao dồi lục nghệ, ngoài ra cầm kỳ thi hoạ không thứ nào không tinh thông. Trong đó khiến cô tự tin nhất vẫn là kỳ, hoạ.
Trước khi chắp bút, có lẽ cô cần luyện tập lại một chút. Sau này một ngày của Phượng Sơ định ra kế hoạch, sáng sớm luyện yoga mềm dẻo cơ thể, tiện thể luyện lực cổ tay khoẻ và dẻo dai, độ linh hoạt của ngón tay, sau đó đến võ quán học võ, buổi chiều đọc sách, lên mạng tìm hiểu tin tức, đón Hoa Ninh Vũ tan học, buổi tối thì tuỳ tâm trạng.
Tối nay cuối cùng cũng giáp mặt cha, linh thức đảo qua tìm hiểu thân thể ông, linh khí là có, nhưng ít ỏi đến đáng thương, chỉ tương đương với Hoa Ninh Vũ. Đi đến kết luận linh khí không căn cứ vào mức độ giàu nghèo. Nếu như căn cứ vào độ nổi tiếng, lẽ nào mẹ còn nổi tiếng hơn cả cha sao, ừ đáng để nghiên cứu.
- Nghe Sầm Vinh nói con muốn tìm ngọc để khắc dấu, con còn biết thứ này?
- Con học mỹ thuật tạo hình, trong đó bao hàm cả điêu khắc.
- Điêu khắc với khắc dấu có thể giống nhau sao. Có muốn cha cho con một ít ngọc thường tập luyện trước hay không?
- Được ạ. Vậy cảm ơn cha.
Cha mẹ cho thì cứ nhận, dù sao là tấm lòng của trưởng bối, cô cũng định chạm khắc một vật trang trí bằng ngọc cho cha để tại văn phòng làm việc, tụ khí chiêu tài, phá tà hộ bình an. Đây cũng là một thứ cô am hiểu, là bản lĩnh học được từ quốc sư đại nhân, cũng là đế sư, sư phụ của cô và Lý Uẩn. Bản lĩnh cô học được từ người, đều phục vụ cho đất nước, còn Lý Uẩn lại dùng cho việc phản bội cô, âm mưu soán vị khôi phục triều đại cũ.
Hôm sau Phượng Sơ dậy sớm, tập yoga, ăn sáng với cả nhà. Võ quán chỉ dạy thứ bảy chủ nhật, mà lại thực sự không giúp ích gì được cho cô, quyết định nghỉ, ở nhà căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân tự luyện tập.