Các loại phẩm màu tươi đẹp được sắp xếp gọn gàng trong phòng đều là mẹ cô đích thân đi chọn mua cho cô đặt vào đây, từ sau khi biết được tài năng của con gái mình đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hoá như thế, Tư Tịnh Nhã có thêm một thú vui nho nhỏ, đó là thi thoảng đi dạo ở những cửa hàng chuyên doanh thư hoạ chọn cho Phượng Sơ một vài cây bút lông, sấp giấy xuyến chỉ, hay đủ những màu phẩm khoáng thạch tươi đẹp.
Lúc này Phượng Sơ trải giấy, lấy ra bút nghiên, chuẩn bị quà đáp lễ cho Phó Diên Hựu. Người ta đã mất công tự đè bản thân xuống để nâng đỡ cô, lại đã có lời cầu tranh, cớ sao không tặng cho được.
Bản thân Phượng Sơ không biết rõ Phó Diên Hựu yêu thích loại tranh nào, nhưng bản thân cô vẫn luôn vẽ theo thói quen của bản thân, lối tả thực mà thời này người ta còn gọi là công bút.
Cô mở điện thoại tìm trên mạng những bức ảnh của Phó Diên Hựu, chọn được bức ảnh trong một bộ phim cổ trang anh thủ vai chính, Phó Diên Hựu hết sức hợp với phim cổ trang, nếu giống như cô xuyên không về Càn Nguyên đại lục, nhất định sẽ là một thế gia công tử ngọc thụ lâm phong.
Chọn được hình ưng ý, Phượng Sơ ngưng thần nhìn kĩ bức ảnh trong chốc lát, lại hồi tưởng trong đầu khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Phó Diên Hựu thêm một lần, phác thảo đường nét trong đầu, lúc này mới bắt đầu mài mực, pha màu. Mực thỏi Thanh Mặc Du Yên làm từ than cây tùng, có mùi thơm cực nhẹ, mực mài ra đen tuyền, sánh mà không cặn, Phượng Sơ thấm bút đẫm mực, hài lòng bắt đầu vung tay múa bút.
Bút pháp của Phượng Sơ tế nhị gọn ghẽ với những đường nét tinh xảo, phác họa nên giàn khung của cảnh vật, trong quá trình này cô hết sức chú trọng từng bộ phận chi tiết miêu tả khuôn mặt, dáng người của anh, sau đó bắt đầu tiến hành tô màu. Phẩm màu tươi thắm đậm nhạt đan xen, đưa người xem vào góc độ thẩm mỹ thanh tao nhã nhặn.
Người trong tranh có vẻ đẹp hoàn mĩ như tượng tạc, mạnh mẽ, cứng rắn và sắc sảo nhưng cũng không kém phần hào hoa phong nhã. Chàng đứng dưới tán hoa mai phấn hồng ngẩng đầu nhìn tuyết rơi, hoa nở bung đầy tinh khôi vô cùng xinh đẹp cũng không lấn áp được sườn mặt tinh mỹ của chàng.
Nếu bên cạnh lúc này có những vị đại họa sư ở đây, hoặc những nhà sưu tầm danh tiếng, đều không thể không bật ngón tay cái mà khen ngợi, từ bút pháp, bố cục đến dùng mực, màu sắc và tinh thần đều vô cùng hài hòa và nhuần nhuyễn. Bút pháp điêu luyện, hình khối sinh động, không gian thoáng đạt, nét bút có hồn, không có lời hay nào có thể diễn tả hết được, chỉ có một chữ, ‘tuyệt’.
Tác phẩm hoàn thành, Phượng Sơ hài lòng ngắm lại một lần, sau đó vung tay đề khoản, chữ chữ rồng bay phượng múa, thượng khoản đề ‘Phó Diên Hựu hoạ hữu thanh thưởng’, hạ khoản đề ‘ Công nguyên nhị nhất tam cửu niên, Hà Thành, Phượng Sơ, kính bút’.
Cuối cùng là đóng ấn triện cuối dòng lạc khoản, ấn chương phương hình bố cục chữ điền, bốn chữ ‘Phượng Dụ Hành Tỉ’ đoan chính thẳng thắn, phong cách trang nghiêm triện trên giấy đậm thắm màu đỏ của chu sa, vô cùng nổi bật.
Đã có lòng tặng tranh, đương nhiên phải có tâm một chút, mà Phượng Sơ cũng không yên tâm giao tác phẩm của mình vào tay người ngoài, vốn muốn tự mình bồi tranh bằng phương pháp thủ công. Đúng lúc Phượng Sơ tìm bác Vinh muốn bột hồ, lại được bác cho hay từng theo học nghề bồi tranh, cũng có một chút tay nghề. Phượng Sơ nhìn ánh mắt tự tin khi nói đến ngón nghề này của bác, liền biết tay nghề này không sợ là không chỉ một chút, liền yên tâm giao cho bác giúp đỡ. Dù sao cô vẫn có việc của chính mình, ngày hôm sau liền đẩy mọi việc cho bác Vinh, mình thì tiếp tục đến ‘Ngự’ học tập.
À, còn có phần thưởng cho Hoa Ninh Vũ, nhờ nhóc mà lượng theo dõi của cô tăng thấy rõ, trong số lực tín ngưỡng cô nhận được có một phần là do bài post của em trai mà có được, bé ngoan được việc như vậy, tất nhiên phải có thưởng rồi.
Nếu nói đến bây giờ Hoa Ninh Vũ thích thứ gì, vậy thì đã không còn là mô hình thỏ bay Leonard và những người bạn nữa, giờ bé thích nhất là chị gái, và những thứ có liên quan đến chị của bé.
Hoa Ninh Vũ gần đây rất chăm chỉ luyện tập quyền pháp luyện thể cơ sở, lớn phổng phao hơn trước nhiều, đã cao nhất trường mầm non nơi bé theo học. Tuy khuôn mặt vẫn búng ra sữa như trước, nhưng tay chân Hoa Ninh Vũ chắc nịch, khoẻ khoắn hơn rất nhiều.
Tư Tịnh Nhã gần đây cũng rất vui, bà có thêm một sở thích thứ hai sau việc thỉnh thoảng đi dạo chọn mua văn phòng tứ bảo cho con gái, đó chính là đi dạo trung tâm thương mại mua sắm y phục mới cho con trai, bé con lớn quá nhanh, tâm trạng luôn thoải mái, vài người bạn lâu ngày gặp lại còn nói rằng bà lão hoá ngược, trông trẻ ra vài tuổi.
Phượng Sơ đã quyết định đào tạo tốt cho Hoa Ninh Vũ, đương nhiên phải giành cho em trai mình những gì tốt nhất. Cô quyết định truyền thụ ‘Phượng Vũ Cửu Thiên Bộ’ cho Hoa Ninh Vũ, không chỉ là bộ pháp, còn kết hợp những chiêu thức cầm nã tinh diệu.
Một ngày đẹp trời, thật thích hợp để truyền công, từ sáng sớm Phượng Sơ đã dậy ngồi xếp bằng tu luyện linh lực ngoài ban công, không khí trong lành buổi sớm mai khiến tâm trạng Phượng Sơ thoải mái vô cùng. Chờ em trai ở trong phòng đánh xong bộ quyền pháp luyện thể cơ sở, Phượng Sơ vẫy bé đến bên cạnh.
- Chị đã từng nói học võ rất vất vả, rất buồn chán. Nhưng em đã rất kiên trì, chị rất vui. Ngày hôm nay, chị muốn truyền thụ cho em những thứ cao siêu hơn, đương nhiên buồn chán vất vả sẽ không giảm đi, mà chỉ càng ngày càng tăng lên. Em có còn muốn học võ nữa không?
- Chị. Xin hãy dạy cho em.
Nhìn ánh mắt kiên nghị sáng rực trên khuôn mặt mũm mĩm ngây ngô của em trai bé bỏng, Phượng Sơ vô cùng hài lòng, lại có chút tự hào nho nhỏ, đứa trẻ giỏi giang này, là em trai cô.