Nhiệt độ của Phượng Sơ từ sau MV của Lam Tần ra mắt vẫn hừng hực không giảm, mãi đến khi bộ phim “Phụng An Vương truyền kỳ” phát sóng, vẫn duy trì. “Chiến Ca” cô cũng đã hoàn thành phần diễn của mình, Thôi Tinh Hà cho Phượng Sơ một tuần nghỉ ngơi, sau đó sẽ bắt đầu khoá huấn luyện nhỏ trước khi tham gia vào một bộ phim mới, bộ phim đầu tiên Phượng Sơ được nhận vai chính.
Một tuần này làm gì, Phượng Sơ cũng đã có kế hoạch hết cả rồi. Không biết có phải vô tình hay từ cha cô tác động, tuần này được nghỉ lại đúng vào đại thọ của ông nội cô. Phượng Sơ cũng muốn nhân dịp này chuẩn bị một món quà tốt tặng ông, coi như thay Hoa Sơ Vân tỏ lòng hiếu thảo, cũng là cảm ơn ông ấy, đã không vì lợi ích mà giúp cô từ chối hôn sự với Triển Chiêu Dương.
Dù có thể Triển Chiêu Dương và Lý Uẩn thực sự không có liên quan gì tới nhau, thì cô cũng không vui lòng có chút xíu liên hệ nào với người có khuôn mặt như từ một khuôn đúc ra với người đàn ông đã mang đến đau khổ và tối tăm trong cả cuộc đời của mình. Không trả thù anh ta thì tốt nhất là nên cảm ơn trời đất thần phật đi.
Phượng Sơ xách túi đi đến trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố, là nơi vô cùng sầm uất và nổi tiếng về sự xa hoa đắt đỏ. Cô lượn nhanh chóng qua vài ba cửa hàng, những vẫn chưa tìm được ra món quà ưng ý để tặng cho ông nội.
Ông nội Hoa Sơ Vân, Hoa Kiến Bang cũng là một người yêu thích muốn gìn giữ văn hoá cổ phương Đông, bởi vậy mà từ nhỏ cha cô Hoa Khải Duy đã được hun đúc, sau khi lớn lên mẫu người trong lòng lý tưởng cũng chính là như mẹ cô Tư Tịnh Nhã, cuối cùng hai người quen biết, qua lại rồi dần đến với nhau rất tự nhiên, dù gia cảnh hai bên không môn đăng hộ đối, nhưng người con dâu xuất thân thư hương thế gia này, Hoa Kiến Bang vẫn luôn vô cùng hài lòng.
Dạo cả buổi sáng vẫn không chọn được thứ mình muốn, Phượng Sơ có hơi nản lòng. Kiếp trước những việc lễ lạt quà tặng này cô chưa từng phải lo lắng, mọi thứ liên quan lễ nghi này đều có phủ nội vụ lo liệu, Phượng quân Lý Uẩn giám sát, quả thật Phượng Sơ là đế vương một nước chưa bao giờ phải quan tâm đến.
Hiện tại thì khác, cô đang đi lựa lễ vật mừng đại thọ cho ông nội, phải tự mình chọn mới có ý nghĩa.
Tiếp tục tìm kiếm trong trung tâm thương mại không có kết quả, Phượng Sơ đi đến địa điểm tiếp theo trong danh sách địa điểm cô đã lập tối qua, phố đồ cổ và ngọc thạch.
Đôi mắt đã duyệt qua vô vàn bảo vật xuất xứ từ tay các vị tông sư danh tiếng hàng đầu Càn Nguyên đại lục, Phượng Sơ nhìn những món đồ cổ bày bán trong cửa hàng cổ vật danh tiếng nhất thành phố Hà mà vẫn không hài lòng, những thứ này dùng hàng ngày thì được, mang tới làm đại lễ, Phượng Sơ lại thấy không đủ cấp bậc.
Cuối cùng nữ đế bệ hạ cũng quyết định, tự mình làm, đủ thành ý, đủ đẳng cấp, phải biết kỹ thuật của cô, đến đế sư là tông sư nổi tiếng về điêu khắc đứng đầu Phượng Dụ quốc cũng phải khen một tiếng trò giỏi hơn thầy. Chỉ có điều với thân phận địa vị của cô, tác phẩm của Phượng Sơ cực ít lọt ra khỏi hoàng cung, trừ vài người thân cận ra không ai hay biết nữ đế còn có sở trường này.
Phượng Sơ tìm mua được một khối đá Đoan Khê, được khai thác tại một địa danh thuộc Khu Đông Á, ngoại ô phía Đông thành phố Triệu Khánh vùng núi Phủ Kha.
Đá Đoan Khê này nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu nó thuộc loại quý hiếm, trữ lượng rất ít, dùng làm nghiên cực tốt, tính đá mềm êm như còn non, sớ đá nhuyễn luôn thấy như ẩm ướt, hà hơi vào nghiên thì có thể mài mực được, lại thêm đá có nhiều hoa văn đẹp, là tài liệu tuyệt hảo chế tác nghiên mực.
Phượng Sơ không cò kè mặc cả, xem chất đá liền lập tức ứng ý gật đầu thanh toán. Còn lại biến khối đá thành một tác phẩm nghệ thuật, đó là việc của cô. Vật liệu đá này là hàng cao cấp của cửa hàng, họ đóng gói cẩn thận, trao vào tay cô cung kính. Phượng Sơ làm bề trên đã quen, chẳng thấy vướng mắc gì, cô chọn một bộ dụng cụ điêu khắc đá cao cấp nữa rồi hài lòng ra về.
Phượng Sơ lên xe, kéo dây an toan thắt lại, quy định luật pháp, nếu không ảnh hưởng đến bản thân, Phượng Sơ vẫn sẵn sàng tuân thủ. Vừa giơ tay ấn nút khởi động máy, Phượng Sơ giật mình khi cửa xe ghế sau bị kéo mở, một cô gái vội vàng lên xe ngồi vào ghế, sau đó cửa nhanh chóng được đóng lại, cửa bên ghế phụ lái lại bị kéo ra, có người lên xe, đóng cửa, lúc này Phượng Sơ mới hoàn hồn.
Không phải nữ đế bệ hạ thiếu cảnh giác, mà chỉ vì thân thể này vốn là cô chiếm tiện nghi của Hoa Sơ Vân, người cô không nhận ra có thể lại là bạn bè gì đó của nguyên chủ, cô cũng cần lật lại ký ức mới có thể nhớ được, thêm nữa tự tin với công phu của bản thân, vậy nên hai người xa lạ mây trôi nước chảy trước sau trèo lên xe, cô cũng không có phản ứng quá lớn.
- Phượng Sơ, giúp chúng tôi một chút. Có paparazzi ở phía sau, có thể nhờ cô đưa chúng tôi một đoạn đường không?
Phượng Sơ tuy hơi khó hiểu người đàn ông này sao lại biết mình, nhưng cô nhận ra anh ta là ai, chính là người có vầng sáng tín ngưỡng chói mù mắt cô đã gặp qua hai lần, Phó Diên Hựu. Cũng là nam thần cô hay nghe nhắc tới trong miệng trợ lý Chung Hân nhà mình.
Dù không rõ anh ta xuất hiện ở nơi này làm gì nhưng dù sao cũng là thỉnh cầu của nam thần nổi tiếng lại là đàn anh cùng công ty, Phượng Sơ không nói hai lời đạp chân ga:
- Cắt đuôi paparazzi đúng không, không thành vấn đề.
Sau khi cô khởi động xe, quả nhiên qua kính chiếu hậu thấy có xe đuổi theo.
- Chiếc xe phía sau?
- Chính là phóng viên.
- Quản lý và trợ lý của anh đâu? Sao chỉ có một mình thế?
Sắc mặt Phó Diên Hựu hơi bối rối, úp mở hồi lâu mới chỉ chỉ cô gái ngồi ghế sau, xung quanh chỗ ngồi còn lỉnh kỉnh một đống túi đựng đồ.
- Tôi giúp đỡ một người bạn đi chọn đồ vật. Không nghĩ tới lại có phóng viên bám theo.
- Hai người lén lén lút lút, là đang hẹn hò à?
- Không có không có. Tôi chỉ là em gái thôi, em gái hàng xóm chơi từ nhỏ đến lớn.
Cô gái ngồi sau vội vàng phủ định khiến Phượng Sơ bật cười, lần đầu tiên thấy cô gái vội muốn phủi sạch quan hệ với nam thần được toàn khu Đông Nam công nhận như vậy, lại còn là thanh mai trúc mã.
- Tôi sắp kết hôn, cho nên vừa biết có phóng viên chúng tôi phải vội rời đi, may mà gặp cô, bằng không có thể lớn chuyện.
Cô gái phía sau cho Phượng Sơ một cảm giác hơi quen thuộc, cô ấy hồn nhiên nheo mắt cười tươi lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, nụ cười này bỗng khiến Phượng Sơ nhớ tới một người trong quá khứ.
- Anh không muốn truyền ra scandal tình cảm thì tôi hiểu, nhưng anh không bị chụp với cô ấy mà lại lên xe tôi, thế nếu chúng ta bị chụp thì sao đây.
Trong xe yên tĩnh năm giây, Phó Diên Hựu sững sờ nhìn cô, hiển nhiên còn chưa phản ứng kịp. Ban nãy cuống cuồng chạy, lại nhìn thấy cô gái này, Phó Diên Hựu có gút mắc với cô, còn coi cô là ân nhân, liền không kịp suy nghĩ trèo lên xe. Phượng Sơ nhìn dáng ngơ ngẩn trăm năm khó gặp của nam thần trong lòng cô trợ lý nhà mình thì không nhịn được cười.
- Được rồi, tôi mau chóng lái xe cắt đuôi họ, không chụp được là được.
- Làm phiền rồi.
- Không phiền, ai bảo anh là đàn anh cùng công ty chứ.
Phóng viên bám chặt phía sau, xem ra nhất định phải chụp được người hẹn hò với Phó Diên Hựu là ai mới được. Phượng Sơ vừa lái xe vừa chú ý xe sau, áp dụng thần thái điều khiển chiến xa trên chiến trường vào lái xe, kinh nghiệm rất phong phú tăng tốc, ngoặt mấy cái, quẹo đông quẹo tây cho xe phía sau chao đảo. Mười mấy phút sau.
- Rốt cuộc không còn bóng dáng rồi, đám phóng viên này đúng là giống như cao da chó vậy.
Cô gái ngồi ghế sau thở ra một hơi nhẹ nhõm. Phượng Sơ tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, đưa cô gái về đến tận nhà, Phó Diên Hựu cũng theo đó xuống xe, hẹn hôm khác sẽ mời cô ăn cơm để cảm ơn. Phượng Sơ cũng rất có cảm tình với vầng tín ngưỡng như mặt trời nhỏ của anh, vui vẻ đồng ý.