Nhà bếp ở lầu một, lúc này mới bốn giờ, trời còn chưa hửng sáng, trong nhà thật yên tĩnh.
Kỳ Kim Ngọc tiến vào bếp, cẩn thận đóng cửa lại.
Cô rời giường đã nhìn qua đồng hồ, lúc này còn rất sớm, nhưng mà đã thói quen quá khứ làm việc tại ngự thiện phòng trong hoàng cung nguy nga tráng lệ kia, nhất thời còn chưa bỏ được thói quen. Đúng vậy, cô vốn không phải người ở thế giới này, vì một hồi cung biến mà gặp tai ương, vốn tưởng đã chết trong khói lửa không ngờ lại còn sống, nhưng lại ở trong thân thể một người xa lạ, một thế giới xa lạ.
Tuy rằng cô không biết rõ lắm vì sao bản thân lại chiếm dụng thân thể này, nhưng bản thân cô cũng không có cách rời đi, đành phải cứ thế mà tiếp tục sống sót, người nhà của nguyên chủ đối với cô tốt lắm, dù biết rõ đó đều là đối với nguyên chủ, nhưng kiếp trước là một cô nhi, cô vẫn không nhịn được tham lam tình thân ấy.
Kỳ Kim Ngọc kiểm tra qua khối bột đang ủ, còn có nhân thịt trộn với nấm hương đã chuẩn bị từ đêm qua. Lại nhìn thấy lồng hấp bằng trúc xinh xắn ở bên cạnh, thở ra một hơi, bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình.
Kỳ Kim Ngọc lấy măng trúc tươi non từ trong tủ lạnh ra, sau đó lột bỏ vỏ ngoài, thịt măng bên trong một tầng lại một tầng cuộn vào nhau như cuốn giấy. Cô dùng dao thái nhỏ băm nhuyễn, trộn lẫn với hỗn hợp thịt và nấm hương.
Tiếp đó, cô nặn khối bột mì thành dải dài, ngắt lấy một miếng nhỏ đặt trong lòng bàn tay, ép dẹp xuống, ở giữa bỏ chút nhân, năm ngón tay xoay tròn, một chiếc bánh bao khéo léo liền thành hình.
Kỳ Kim Ngọc không dùng tới chày cán bột, chỉ cần một đôi tay linh hoạt tinh xảo, hai bàn tay bay múa như hồ điệp xuyên hoa, từng chiếc bánh bao xinh xắn đáng yêu liền ra đời, tròn trịa nằm đó, như một đàn lợn con đang xếp hàng nằm dài.
Kỳ Kim Ngọc một hơi nặn đủ bánh bao cho người nhà, để sau khi ăn xong phần của mình, cô có thể chuẩn bị bữa sáng cho người nhà ngay.
Bánh bao nhỏ đang được hấp, Kỳ Kim Ngọc tiếp tục bắc lên bếp một nồi cháo gạo kê tôm thịt, nấu trên lửa nhỏ. Đợi đến thời điểm mọi người rời giường, bánh bao sẽ chín mềm, cháo cũng được ninh đến thơm nhuyễn, vừa đúng lúc dùng bữa sáng.
Bánh bao gói xong, tâm trạng hơi nặng nề của cô cũng theo đó mà an tĩnh lại, cô đã nghĩ kỹ, một đời này được sống cuộc sống mới, không chỉ sống vì bản thân mình, còn phải sống vì nguyên chủ, còn phải chăm sóc cha mẹ lớn tuổi, em trai còn nhỏ, còn vực dậy gia nghiệp nhà bọn họ.
- Cắt.
Trọng Trì xem lại một lần góc máy cận mặt Phượng Sơ, không thể không tự khen ngợi chính mình là đã đào được báu vật, biểu cảm trong cảnh này vô cùng phòng phú, không có một câu thoại nhưng chỉ bằng ánh mắt cũng đã làm cho người xem bị cuốn theo nỗi lòng của nhân vật.
- Chuẩn bị cảnh tiếp theo.
Thông thường cho dù là một diễn viên có thiên phú, thì người đó cũng phải có nhiều kinh nghiệm mới xây dựng được khả năng diễn xuất. Nhưng Phượng Sơ lại là người tu luyện có linh thức, rất có cảm ứng với máy quay, mỗi một góc độ đều là vị trí tốt nhất, mỗi một ánh mắt đều trong trạng thái tốt nhất, vô hình chung khiến cho người khác đều quy cho cô một cái danh thiên tài diễn xuất.
- Phượng Sơ, cô diễn cực kì tốt, tôi cũng bị cô lôi cuốn đưa mình vào trong phim.
Thẩm Lương An thở dài nói, cô ấy thật sự rất có
thiên phú. Đạo diễn Trọng Trì xũng ở bên cạnh gật đầu tán thành.
Cô gái này mới hai mươi ba tuổi, chỉ vừa mới tiếp xúc với giới này chưa bao lâu, nhưng kỹ thuật diễn xuất lại khiến người ta kinh diễm.
Phượng Sơ diễn đoạn này, hoàn toàn là bộc lộ cảm xúc chân thật khi cô mới tới thế giới này, hoang mang, lo lắng, sau đó là kiên định sống tiếp, muốn sống một cuộc đời hoàn toàn mới, được là chính mình. Bởi vậy diễn xuất của cô còn cần tôi luyện hơn nữa, gần đây Phượng Sơ luôn giành thời gian xem lại những tác phẩm điển ảnh kinh diển trong lịch sử nhờ Thôi Tinh Hà chọn giúp, từ đó rút ra kinh nghiệm cho chính mình.
- Bạn diễn hay quá. Còn mình thì không tốt lắm.
Người đóng vai nữ phụ Trần Dung chính là người đã trổ hết tài năng trong buổi thử vai Trịnh Khê.
Khuôn mặt Trịnh Khê trông rất ngọt ngào, đôi mắt to có thần, có chút quen thuộc, khiến người ta không tự chủ có ấn tượng tốt với cô. Trịnh Khê có đôi mắt rất giống với em gái cùng cha khác mẹ nhưng rất thân thiết với Phượng Sơ kiếp trước, Huyền Linh công chúa Phượng Doanh.
Năm nay Trịnh Khê cũng mới hai mươi ba tuổi, được gia đình ủng hộ, tới đây đóng phim chính là sở thích thuần túy của cô, người trong nhà cưng chiều cô nên không phản đối.
Vai nữ phụ này là đại tiểu thư Trần gia, thanh mai trúc mã của Đỗ Khải Ân, còn yêu thích đối phương, tính cách của nhân vật cũng giống với Trịnh Khê, hồn nhiên chân chất, nhưng khi Trần Dung biết được Đỗ Khải Ân có hôn ước với Kỳ Kim Ngọc thì tâm lý bắt đầu vặn vẹo, làm khó dễ Kỳ Kim Ngọc khắp nơi, còn vô tình gián tiếp hại chết Kỳ Kim Ngọc, mới dẫn tới nữ quan Kim Ngọc chưởng quản ngự thiện phòng của thượng diên viện đáng ra phải chết có cơ hội sống lại.
- Không sao, cô nên ngẫm lại tình cảnh của Trần Dung, hãy đặt mình vào vị trí nhân vật.
Phượng Sơ rất yêu thích loại người như Trịnh Khê, không có tâm cơ, đôi mắt trong suốt, làm
cho người ta không thể chán ghét.
- Đến lúc đó có gì không hiểu mình hỏi bạn nhất định phải giúp mình nha.
- Được.
Ban đêm, Trịnh Khê nằng nặc mời Phượng Sơ, Thẩm Lương An và La Tấn Dương cùng nhau đi ăn khuya.
Phượng Sơ không muốn đi, cô sinh hoạt đã thành thói quen sẽ không ăn gì sau chín giờ, nhưng Trịnh Khê lại làm nũng nhõng nhẽo, khó mà từ chối đành phải ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Thẩm Lương An phong độ dịu dàng, Trịnh Khê thẳng thắn đáng yêu, La Tấn Dương trẻ trung năng động, sau khi ăn bữa cơm cảm tình bốn người cũng thân thiết hơn, Phượng Sơ luôn bởi vì tuổi tác tâm lý của mình và đôi mắt Trịnh Khê giống hệt em gái đã chia lìa của mình mà rất ra dáng người chị chăm sóc em nhỏ, Trịnh Khê vui vẻ đùa muốn gọi Phượng Sơ là “chị”, nằng nặc muốn theo Phượng Sơ học kĩ năng diễn xuất, sau này lại thành thói quen, mỗi lần gặp mặt đều một chị hai chị mà gọi, Phượng Sơ cũng vui lòng nhận đứa em gái này.