- Không thể vừa hát, vừa diễn sao?
Mục đích của cô là nổi tiếng, có càng nhiều fan hâm mộ càng tốt, nếu đã có hai con đường để tiến tới mục tiêu càng nhanh hơn, thì vì sao cô lại phải lựa chọn một?
- A… không phải là không thể, thế nhưng… như thế em sẽ vất vả hơn.
- Không sợ. Cứ lượng sức mà làm.
- Cô gái à. Nhiều khi em nói chuyện như bà lão trung niên đã trải qua bao sóng gió cuộc đời vậy đó.
- Chị sẽ quen thôi.
- Được rồi. Chị nói không lại em. Vậy trước hết chúng ta sẽ tập trung vào đóng phim đã. Đợi ca khúc của Lam Tần ra mắt, có bước đệm này em tiến quân vào làng ca nhạc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Trước hết chúng ta có thể thu âm trước một hai ca khúc đăng tải trên các trang web âm nhạc tên tuổi trước. Chị sẽ liên hệ với nhà sản xuất âm nhạc của công ty.
- Được. Đều nhờ chị.
- Ừ. Đây chính là việc của chị mà. Vậy em có yêu cầu gì không?
- Em muốn nhanh nổi tiếng.
- A... À ừ. Được, vậy chị sẽ mau chóng tìm những công việc thích hợp với em.
Nghệ sĩ nhà mình nói thẳng ra như vậy làm Thôi Tinh Hà cũng hơi choáng váng. Nhưng người vào giới giải trí, không phải phần nhiều cũng đều là vì lý do này hay sao, chỉ có điều mấy ai dám thẳng thắn nói ra như vậy.
Có điều, dựa theo cảm nhận của cá nhân cô về Phượng Sơ, cô gái này hẳn không phải vì lý do nông cạn như vậy mới đúng. Nhưng mà thôi, quan trọng là Phượng Sơ rất tích cực với công việc, điều này khiến Thôi Tinh Hà cũng vô cùng vui vẻ.
Vốn Thôi Tinh Hà còn lo lắng Phượng Sơ vị tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân này không chịu được công việc vất vả, bởi vậy cố tình giãn khoảng cách công việc ra cho Phượng Sơ có thời gian nghỉ ngơi. Không nghĩ tới, mới bắt đầu đã là người cuồng công việc rồi.
Một phần nữa là bởi vì ngay từ đầu Thôi Tinh Hà xác định Phượng Sơ sẽ đi con đường thực lực, cô cũng không muốn dùng những công việc cấp thấp kéo giá trị của Phượng Sơ xuống. Tài nguyên trong tay cô, sẽ phải sử dụng thật hữu ích, thật đáng giá.
Quyết định tương lai sẽ theo cả nghiệp ca hát, Phượng Sơ đặt thêm một mục vào luyện tập buổi sáng, bắt đầu từ hôm nay phải luyện thêm mở giọng, tạo cho mình một thói quen mới. Phượng Sơ may mắn hơn nhiều người, bản thân chất giọng của Hoa Sơ Vân rất tốt, lại thêm sau khi Phượng Sơ có được thân thể này luôn dùng linh lực rèn luyện. Chỉ là có lẽ nên tìm thầy Vũ Tân Cương học thêm một thời gian, chất giọng của cô tốt, nhưng kỹ thuật thanh nhạc còn chưa đủ để trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp.
Đúng ngày cô nhận được thông báo từ phía Lam Tần quyết định chọn cô cho MV ca nhạc, thì cô đang trên đường đến đoàn làm phim “Phụng An Vương truyền kỳ”, bắt buộc phải hẹn ký hợp đồng vào ngày khác. Trước nhất cô phải chào hỏi qua với đoàn làm phim đã.
“Phụng An Vương truyền kỳ” là câu chuyện xưa kể về một thời không không có trong lịch sử, nói về nhân vật chính là một vị thiếu gia nhà vương tước, tuy không ăn chơi trác táng, khi nam hiếp nữ, nhưng từ nhỏ vốn cũng không có chí tiến thủ, chỉ muốn dựa thế trong nhà làm một công tử quần là áo lụa, về sau vì đại nghĩa, vì tình yêu mà gia nhập quân ngũ, từng bước đi lên trở thành tướng quân, công tích to lớn, lưu danh sử sách.
Phượng Sơ đóng vai nữ phụ vô cùng quan trọng – Tư An công chúa. Là công chúa út của hoàng đế, được yêu chiều hết mực.
Khi nước lớn lân cận mở ra cuộc chiến tranh mở rộng lãnh thổ, là nước lân bang, Nam Trân trở thành mục tiêu đầu tiên.
Trước sự tấn công dồn dập như vũ bão của giặc, hoàng đế đã cử người đem thư giảng hòa, nhằm mục đích kéo dài thời gian để củng cố lực lượng. Tuy nhiên, cậy thế mạnh không chấp nhận hòa hoãn, quân Bắc Đô đổ bộ đánh tới trên các mặt trận.
Sau sự hi sinh của vị đại tướng trấn thủ quan ải biên cương, chiến sự bắt đầu với cục diện bất lợi cho Nam Trân.
Và lúc này, công chúa Tư An nhận trọng trách kìm hãm ý chí tiến công của địch về phía kinh thành, để quân dân đất nước có thời gian củng cố lực lượng, tổ chức chiến đấu.
Người con gái ấy vì nợ nước mà bỏ qua nữ nhi tình trường, bước lên con đường hoà thân, để lại phía sau ước hẹn thắm thiết với hôn phu của nàng, Chiêu Vương thế tử, cũng là vai nam chính.
Lúc Phượng Sơ đến đoàn làm phim ở phim trường cổ trang Yên Từ, đạo diễn và nhân viên công tác đều đã chuẩn bị xong, phần lớn diễn viên cũng đã có mặt. Phượng Sơ cùng Thôi Tinh Hà và trợ lý Chung Hân theo nhân viên công tác đến khách sạn nhận phòng. Dù sao đây là phim do chính giải trí Thần Hi đầu tư, cô cũng có phòng đơn của riêng mình, không cần chen chúc với những diễn viên phụ khác.
Nếu chỉ mình Chung Hân thì sẽ phải ở chung với những trợ lý khác, nhưng vì có Thôi Tinh Hà mà được ở cùng với chị ấy tại một phòng khác, do họ tự bỏ tiền ra thuê.
Phượng Sơ bỏ lại hành lý cho Chung Hân sắp xếp, mình thì theo Thôi Tinh Hà đến phòng đạo diễn chào hỏi.
Vốn nên chào qua cả nam nữ chính, nhưng thái độ của Phạm Liên Ninh đối cô không tốt, vậy nên liền bỏ qua luôn cả hai người này, cũng may Thôi Tinh Hà hỏi qua nhân viên công tác, được biết cả nam và nữ chính đều chưa đến đoàn phim, cô cũng bớt việc.
Buổi chiều có một cuộc hội thảo kịch bản chính thức, lúc này Phượng Sơ mới gặp được nam nữ chính, cũng coi như không có chuyện gì xảy ra mà chào hỏi. Phạm Liên Ninh nhìn thấy cô cũng vẫn cau có khó chịu, chẳng qua trước mặt đạo diễn cũng không dám làm quá.
Phượng Sơ thầm hô may mắn, phần kịch bàn của cô không có chút xíu nào đối diễn với Phạm Liên Ninh, nếu không còn không biết khói thuốc súng như thế nào đâu.
Cô xác định rõ ràng, đời này cô vào giới giải trí, cái chảo nhuộm đủ thứ màu sắc này, nhưng cô vẫn sẽ giữ mình trong sạch, không chỉ phải có hình ảnh tích cực để nhận được càng nhiều lực tín ngưỡng hơn nữa, mà còn không để cha mẹ lo lắng, không để gia tộc mất thể diện.