'Lâm tiểu thư, cô thật sự muốn đi sao?' Quản gia Trần Thế đứng nơi cầu thang lo âu nhìn gương mặt tái nhợt, tiều tụy của Lâm Y, 'Cô ... không đợi thiếu gia trở về sao?' Ông tin thiếu gia nhất định sẽ không để Lâm Y đi!
'Không đợi đâu ... bác Trần, cám ơn bác vẫn luôn chăm sóc quan tâm cháu!' Trên mặt Lâm Y là nụ cười yếu ớt.
'Lâm tiểu thư, đó là việc tôi nên làm mà!' Quản gia thở dài một tiếng, dè dặt nói, 'Thực ra lúc thiếu gia cùng Tịch Họa tiểu thư ở bên nhau, tôi chưa từng thấy ngài ấy vui vẻ như vậy ...'
'Bỏ đi, bác Trần, tôi không muốn nhắc đến chuyện này nữa ...' Lâm Y dứt khoát ngắt lời ông, trong đôi mắt đen láy là vẻ bình tĩnh đến vô hồn, cô chậm rãi nắm lấy tay cầm của va li, bước thẳng xuống cầu thang.
'Tôi giúp cô!' Quản gia vội vàng đón lấy hành lý trên tay Lâm Y, nhấc lên sau đó theo sau cô cùng bước xuống lầu.
Đến phòng khách đã thấy những người hầu lẳng lặng đứng đó, thực ra bọn họ ai cũng thích cô chủ này, tâm địa thiện lương lại rất hòa đồng ... Lâm Y lịch sự mỉm cười chào họ rồi đi về phía cổng chính.
'Lâm tiểu thư, cô muốn đi đâu? Cô tự lái xe qua hay là bảo tài xế đưa cô đi?' Đứng ở cửa, quản gia thân thiện hỏi.
'Không cần đâu bác Trần, cháu gọi taxi là được!' Lâm Y nhàn nhạt cười, xe cũng là của Lãnh Nghị, cô không muốn dùng nó, 'Bác đưa cháu hành lý đi, cháu đi một mình là được rồi!'
'Vậy tôi tiễn cô ra taxi!' Quản gia bất đắc dĩ chỉ còn cách giúp Lâm Y gọi xe, giúp cô cho hành lý vào cốp rồi đứng bên đường nhìn theo bóng xe đi xa dần, trong mắt thoáng lộ vẻ lo âu!
Con người đúng là một loại động vật kỳ quái, bề ngoài thì yếu đuối nhưng khi thực sự phải đối mặt với khó khăn hoặc là lúc nguy cơ ập đến, ngược lại trở nên rất kiên cường, Lâm Y chính là như vậy! Cô nói với chính mình: Tuyệt đối không thể cúi đầu! Cô chứng minh cho họ thấy, cô sống thật đàng hoàng!
Báo chí mấy ngày nay Lâm Y cố tình không xem nhưng cô gần như có thể tưởng tượng được những lời trên đó chua ngoa đến mức nào, nếu không thì là một loại vui sướng khi thấy người gặp họa ... Bữa tiệc sinh nhật long trọng kia rốt cuộc trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu của rất nhiều người ở thành phố H ...
Lâm Y còn nhớ ngày hôm đó khi cô đến trung tâm môi giới nhà đất, vừa lúc nghe được hai nhân viên ở đó vừa xem báo vừa bàn luận: 'Nghe nói vị hôn thê của thiếu chủ của Lãnh thị đang ở châu Âu còn Lâm tiểu thư kia chỉ là tình phụ mà thôi ...'
'Ân, lần này Lâm tiểu thư cũng thật thảm, trong một bữa tiệc sinh nhật long trọng như vậy mà người đàn ông kia lại bỏ cô lại trước mặt mọi người, nếu như là vậy, cho dù tổ chức một buổi tiệc sinh nhật lớn hơn nữa cho cô ấy thì cũng có ý nghĩa gì đâu, ngược lại buổi tiệc càng lớn thì vận rủi càng lớn thôi ...
'Tình phụ dù sao cũng chỉ là món đồ chơi của người có tiền thôi ...'
'Haizz, vì tiền ... hiện giờ cô gái nào cũng đều thế cả!'
'Đàn ông cũng có tốt lành gì đâu...'
Lâm Y không nghe nổi nữa, cô đẩy cao chiếc kính râm cỡ lớn nơi sóng mũi, chậm rãi xoay người rời khỏi trung tâm môi giới đó ...
Buổi tối, lần đầu tiên Lâm Y ngủ trong gian nhà trọ nhỏ đó, phòng tuy nhỏ nhưng bài trí rất ấm cúng, ánh trăng mờ mờ chiếu qua rèm cửa vào phòng, Lâm Y ngơ ngẩn dõi mắt nhìn ra cửa sổ, trái tim như tê dại, tê dại đến không biết đau đớn nữa, nỗi đau đớn mấy ngày qua cô sớm đã nếm hết, nước mắt dường như cũng đã khô cạn ...
Hiện giờ điều cô cần chính là lần nữa thu xếp lại cuộc sống của mình, công việc vốn tưởng đâu là rất an ổn giờ không còn nữa, căn phòng nhỏ trong ký túc xá cũng không còn nữa, Lâm Y bây giờ chính là một cô gái không còn gì cả ... Cô cũng không thể để mẹ biết được, là tại cô cả, cô không tốt, không nghe lời mẹ, không chịu giữ lấy cái công việc an phận thủ thường kia ...
Cho nên, bắt đầu từ ngày mai, Lâm Y tự nhủ với mình, nhất định phải đi tìm một công việc mới!
Hôm sau Lâm Y cầm lý lịch của mình đi vào một công ty có quy mô khá lớn ... Người phụ trách tuyển dụng nhìn bảng lý lịch trong tay cô rồi lại nhìn cô gái đang ngồi đối diện mình, đáy mắt không giấu được sự tò mò: 'Cô chính là Lâm tiểu thư mà mấy ngày nay báo chí nhắc tới, về buổi tiệc sinh nhật đó có phải không?'
Lâm Y thẳng thắn nhìn vào mắt người tuyển dụng, thoáng suy nghĩ một chút rồi khóe môi câu lên một nụ cười, nhàn nhạt nói: 'Phải ...'
'Vậy ... Lâm tiểu thư, vì sao lại muốn đến chỗ chúng tôi làm việc?' Người phụ trách tuyển dụng vừa nói ra câu này thì liền cảm thấy mình ngu ngốc, đạo lý đơn giản như vậy sao còn phải hỏi, cô gái này muốn tìm việc làm, điều này có nghĩa là gì, còn ai mà không hiểu chứ!
'Tôi cần một công việc ...' Người phụ trách tuyển dụng còn đang trầm tư tự trách thì đã nghe cô gái trước mặt lên tiếng đáp lời.
Đúng lúc đó, ngoài cửa có một phụ nữ tuổi khoảng ngoài ba mươi bước vào, trên người là một bộ trang phục công chức nghiêm chỉnh, trên mặt trang điểm tinh xảo, cô quét ánh mắt sắc bén về phía Lâm Y rồi đi thẳng về phía người phụ trách tuyển dụng, thấy cô anh ta vội đứng dậy, nghiêm cẩn chào: 'Trần tổng!'
Vị Trần tổng đó cao ngạo gật đầu, đưa tay đón lấy bảng lý lịch của Lâm Y xem lướt qua, người phụ trách tuyển dụng kề bên tai cô thì thầm gì đó, ánh mắt sắc bén của cô lại quét về phía Lâm Y, khóe môi lộ ra một nụ cười giả tạo: 'Lâm tiểu thư, chúng tôi cần người có kinh nghiệm, có năng lực công tác thực sự chứ không phải bình hoa ...'
Thì ra, tìm một công việc cũng thật không dễ dàng!
***
Màn đêm buông xuống, nơi nơi đèn hoa rực rỡ, trên đường vẫn như thường ngày xe cộ ngược xuôi, Lâm Y một mình đi giữa đám đông ồn ào đó, bình thản lướt qua, trái tim đã tê dại như một cánh đồng chết, không có chút sức sống nào, trong đầu cũng là một mảnh trống rỗng.
Tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên thật lâu Lâm Y mới hoàn hồn lại, cô cầm lấy điện thoại lên xem, 'Lâm Y, bạn đang ở đâu? Bạn có khỏe không?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút lo âu của Trương Tiểu Mạn, bạn cô còn không biết Lâm Y đã rời khỏi nhà họ Lãnh.
'Mình đang ở trên đường, ân, mình rất khỏe, bạn yên tâm!' Giọng Lâm Y thật thản nhiên. Từ sau buổi tiệc sinh nhật đó, Lâm Y vẫn luôn dùng đủ mọi lý do để từ chối gặp mặt tất cả những người quen, bao gồm cả Trương Tiểu Mạn. Cô không muốn tâm trạng không tốt của mình ảnh hưởng đến người khác, cô cũng không muốn để mọi người nhìn thấy mình lúc yếu đuối và nhu nhược như thế này ...
Vết thương của chính mình, chỉ có thể một mình chịu đựng, đây chính là cuộc sống ...
Trở về căn hộ mới thuê của mình thì đã gần mười giờ, vốn tưởng là rất mệt mỏi vừa dính gối đã ngủ nào ngờ đầu óc cứ như được nạp điện vậy, không có cách nào đi vào giấc ngủ. Trong căn phòng tĩnh lặng này, ký ức không hiểu sao lại đặc biệt rõ ràng. Lâm Y cố gắng bắt buộc chính mình thôi nghĩ đến gương mặt tuấn mỹ kia nữa nhưng dường như vô dụng ...
Mãi cho tới gần sáng Lâm Y mới mơ màng đi vào giấc ngủ, khi cô tỉnh lại thì đã gần trưa, cô vội rời giường, đến một tiệm ăn nhỏ dưới lầu ăn qua loa một bát mì, bữa sáng bữa trưa gộp chung lại làm một sau đó lại bắt đầu đi tìm việc ...
Theo địa chỉ tìm được trên mạng, Lâm Y tìm thấy công ty quảng cáo JZ, còn chưa kịp bước vào cửa thì đã nhận được điện thoại của Uông Linh, giọng nói của bà đầy nghi hoặc: 'Lâm Y ... nghe nói cô đang tìm việc?'
'Phải đó, hiệu trưởng Uông!' Lâm Y cố gắng trả lời bằng giọng thoải mái nhất.
'Nếu như cô muốn ... thì trở lại trường đại học H đi, dù sao chúng tôi ở đây cũng đang cần người ...'
'Không cần đâu, cám ơn hiệu trưởng Uông ... tôi muốn đổi một hoàn cảnh mới ...' Giọng Lâm Y hơi nghẹn, lúc này, chỉ cần một câu quan tâm của bất cứ ai đều khiến cô muốn khóc ...
Cô không phải là không muốn quay về trường đại học H, ngược lại là đằng khác! Nhưng cô không muốn lại có bất kỳ mối liên hệ nào với Lãnh Nghị!
Cất điện thoại vào túi xách, Lâm Y bước vào công ty quảng cáo JZ ...
Trong phòng làm việc của giám đốc phụ trách nhân sự của công ty quảng cáo JZ ...
Sau bàn làm việc là một gương mặt gầy gò đầy nhếp nhăn, thoạt nhìn có vẻ bỉ ổi, trên mặt mang theo một ý cười ái muội: 'Lâm tiểu thư, bộ phận thiết kế quảng cáo của công ty chúng tôi không cần người, ngược lại điều kiện của cô rất thích hợp làm ở bộ phận kinh doanh ... Ách ... cô phải chuẩn bị tư tưởng trước, khách hàng của chúng ta xã giao rất nhiều, cô phải có khả năng uống với họ, chơi với họ ...' Ông ta suýt nữa thì bật nốt ba chữ "ngủ với họ".
Lâm Y dứt khoát cự tuyệt, lúc cô đi ra cửa thì nghe rõ ràng bên trong có tiếng lầu bầu: 'Hừ, tình phụ của người ta cũng đã làm rồi còn giả vờ thanh thuần làm gì chứ ...'
Bước chân Lâm Y chợt dừng lại, cõi lòng mấy ngày nay chết lặng rốt cuộc bắt đầu đau đớn, cái cảm giác đau đớn đó hệt như miệng một vết thương bị người hung hăng xé toạc ra, trong phút chốc, nỗi đau lan tràn đến từng tế bào trong người, cả người cô run rẩy không ngừng. Lâm Y vụt xoay người xông thẳng vào căn phòng làm việc vừa nãy cầm một xấp tài liệu ném thẳng vào cái đầu đã thưa thớt tóc kia ...
'Cô cô cô ... cái bà điên này ...' Trên gương mặt gầy gò kia lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn tức giận, một tay thì đỡ lấy xấp văn kiện đã đáp xuống đầu mình, tay kia thì ấn điện thoại bàn: 'Bảo vệ, bảo vệ ...'
Nghe tiếng ồn, mấy người bảo vệ ngoài cửa chạy vào, trong nháy mắt, nơi cửa văn phòng chen chúc đầy những người tò mò ghé đầu vào xem, người đàn ông có gương mặt gầy gò kia đứng bật dậy, chỉ tay vào cô gái trước mặt, rống lên với bảo vệ: 'Nhanh gọi cảnh sát cho tôi, cô ta ... cô ta dám đánh người!'
Bảo vệ nghe lời vội ấn điện thoại ...
'Các ngươi xem chừng cô ta cho chặt, đừng để cô ta chạy mất ... Loại gái như cô, để người ta chơi đã rồi bị đuổi ra khỏi nhà, lại tìm đến đây quậy phá sao ...' Sau đó là một đống từ ngữ thô tục từ miệng người đàn ông gầy gò kia phát ra.
'Giám đốc, cảnh sát sắp đến rồi ... Vị tiểu thư này, xin mời theo chúng tôi đến phòng bảo vệ một lát!' Bảo vệ đưa tay định kéo Lâm Y.
'Không cần, buông tay, tôi tự đi được!' Lâm Y lạnh lùng rũ tay bảo vệ ra khỏi tay mình. Cảnh sát? Sợ cái gì? Lúc này còn có thứ gì khiến cho cô sợ nữa chứ?
Chính ngay lúc này từ ngoài cửa phòng nhân sự truyền đến một giọng nam có vẻ tùy hứng: 'Thế nào mà phòng giám đốc hôm nay lại giống như cái chợ thế này?'