'Được, Lãnh tổng!' Sóng mắt Ngãi Mỹ thoáng xao động, cô liếc về phía Lâm Y đang ngồi đối diện bàn tổng giám đốc rồi nhanh chóng rời đi sắp xếp ...
Lâm Y nhìn Lãnh Nghị, nhất thời không biết nói gì, Lãnh Nghị chỉ mỉm cười nhìn cô chừng như đang thưởng thức một bức tranh vậy. Đón lấy ánh mắt kiên định của Lãnh Nghị, lòng Lâm Y dần bình tĩnh lại, thật lâu sau cô mới đứng dậy, nhẹ giọng nói: 'Em đi làm việc đây ...'
'Đừng đi, lát nữa em cùng anh đi họp!' Vẫn là giọng điệu không cho phép cự tuyệt.
'Vậy em cũng phải đi chuẩn bị một chút, giấy viết gì đó ...' Đang chuẩn bị rời đi, Lâm Y quay đầu nhìn Lãnh Nghị.
'Không cần đâu. Không cần chuẩn bị gì cả, em đi là được rồi ... Bây giờ, nhiệm vụ của em là ở đây cùng anh!' Đôi mắt Lãnh Nghị nhìn Lâm Y dịu dàng như nước.
'Em cũng không thể ở suốt bên này ...' Rốt cuộc Lâm Y cũng nở nụ cười.
'Công việc của em chính là ở bên cạnh anh!' Giọng người đàn ông vừa bá đạo lại có chút sủng nịch ...
Điện thoại trên bàn reo lên, Lãnh Nghị ấn nút sau đó giọng Ngãi Mỹ vang lên: 'Lãnh tổng, người đã đến đủ, cuộc họp có thể bắt đầu rồi!'
'Ừ, được!' Lãnh Nghị buông điện thoại xuống, đứng dậy, kéo tay Lâm Y đang ngồi đối diện rồi xoay người bước ra khỏi văn phòng, 'Đi, chúng ta đi họp!'
'Này này, đi họp thì đi họp, anh đừng có nắm tay em nữa mà!' Lâm Y hoảng hốt kêu lên, thế nào mà đi họp lại còn nắm tay nữa chứ? Như vậy ... như vậy cũng quá khoa trương rồi!'
Nhưng Lãnh Nghị mặc kệ lời kháng nghị của cô, bàn tay to vẫn nắm tay cô không buông bước nhanh về phía phòng họp hệt như lúc sáng bước vào công ty vậy, Lâm Y vẫn chỉ có thể loạng choạng theo chân hắn cùng vào ...
Trong phòng họp, nơi chiếc bàn bầu dục dài đã ngồi đầy người, tất cả ánh mắt đều đồng loạt quét về phía hai người vừa xuất hiện nơi cửa, rồi lại chuyển xuống nơi giao nhau của hai bàn tay ...
Lãnh Nghị kéo tay Lâm Y cùng đi đến vị trí chủ tọa, Ngãi Mỹ rất hiểu chuyện vội đứng dậy, nhường vị trí bên cạnh Lãnh Nghị cho Lâm Y còn mình thì lùi về phía sau tìm một chiếc ghế khác ngồi xuống.
Lãnh Nghị mặt vẫn lạnh lùng ngồi xuống chiếc ghế dành cho mình, tay khẽ dùng sức, Lâm Y liền không tự chủ được cùng ngồi xuống bên cạnh hắn, cô ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn mọi người gật đầu chào, cố nặn ra một nụ cười.
Ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Nghị quét một vòng quanh phòng họp mang theo một khí thế bức người, phòng họp một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng hô hấp của nhau ...
Lát sau giọng lạnh lùng của Lãnh Nghị mới vang lên: 'Hôm nay triệu tập mọi người đến dự cuộc họp khẩn cấp này chỉ là muốn tuyên bố với mọi người một chuyện: Lâm Y tiểu thư ngồi bên cạnh tôi đây, là bạn gái chính thức của tôi!'
Trái tim Lâm Y đập dữ dội, đôi mắt đen láy vội nhìn sang phía Lãnh Nghị, Lãnh Nghị cũng đang ngoảnh đầu nhìn cô, khóe môi câu lên một nụ cười, cánh tay dài duối về phía cô, bàn tay vỗ nhẹ lên bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô như trấn an.
Bốn phía chợt im phăng phắc, chừng như ngay cả tiếng hô hấp cũng không có ...
Cửa phòng họp bị người đẩy nhẹ ra rồi bóng Từ Giai xuất hiện nơi cửa ...
Giọng nói từ tính mê người nhưng đầy uy nghiêm của Lãnh Nghị tiếp tục vang lên trong phòng họp: 'Từ đây về sau, các vị chủ quản có mặt ở đây quản lý cho tốt nhân viên của mình, nếu như còn để tôi nghe được ai ở sau lưng xuyên tạc, soi mói cuộc sống riêng của tôi với Lâm tiểu thư, người đó lập tức cuốn gói khỏi LS quốc tế cho tôi!'
'Lãnh Nghị ...' Lâm Y bất an nhỏ giọng gọi.
'Các vị ở đây truyền đạt lại cho cấp dưới của mình ... Tan họp!' Lãnh Nghị nói xong câu cuối cùng thì cũng đứng dậy, mắt nhìn về phía Lâm Y, một tay duỗi ra trước mặt cô.
Lâm Y nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, lại nhìn sang bàn tay đang vươn ra kia, cô mím môi, từ từ đặt tay mình vào tay hắn.
Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một ý cười, hắn thu tay, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn kia trong tay mình, giọng thật nhu hòa: 'Đi!'
Lâm Y gật đầu, đứng dậy, theo sát sau thân hình cao ngất của Lãnh Nghị cùng đi về phía cửa, sau lưng chợt vang lên một tràng tiếng vỗ tay, khóe môi cười gợi lên một nụ cười thẹn thùng mà ngọt ngào ...
Hai người đi ngang qua Từ Giai vẫn còn đứng nơi cửa rồi đi về phía văn phòng tổng giám đốc. Đóng cửa lại sau lưng, Lãnh Nghị dừng bước chân, xoay người nhìn Lâm Y, cả gương mặt tràn đầy ý cười.
'Nghị!' Giọng Lâm Y nghèn nghẹn.
Lãnh Nghị ôm Lâm Y vào lòng, dịu dàng nói: 'Giờ còn khổ sở nữa không?'
'Không!' Mắt cay xè, mũi cũng ê ẩm, Lâm Y nghẹn ngào nghĩ, tất cả những gì người đàn ông này làm đều là bởi vì mấy ngày nay cô không vui đây mà! Cánh tay mảnh khảnh của Lâm Y vòng qua thắt lưng Lãnh Nghị siết chặt, mặt dán sát vào lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông ...
Lãnh Nghị hôn nhẹ lên mái tóc như tơ của cô gái, hơi thở ấm áp phất qua mặt cô: 'Hôm nay không đi làm, chúng ta ra ngoài chơi ... Ừm, em muốn chơi gì?'
Cánh tay cô gái trong lòng vẫn siết chặt nơi thắt lưng Lãnh Nghị không buông, cô khẽ khàng nhắm mắt lại cảm thụ tất cả những điều tốt đẹp này. Lãnh Nghị mỉm cười, bàn tay vỗ nhẹ lên sóng lưng cô gái, giọng dịu dàng: 'Muốn chơi gì?'
Cô gái rốt cuộc thì thào lên tiếng: 'Em không muốn gì cả, chỉ muốn cứ thế này ở bên cạnh anh!'
Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu: 'Ngốc à, sau này chúng ta mỗi ngày đều sẽ ở bên nhau thế này!' Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên tóc cô gái, 'Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày ... ừm, em muốn cưỡi ngựa? Hay muốn bơi? Hay ra ngoại ô chơi?'
'Tùy anh thôi ...' Cô gái vẫn dán mặt vào ngực người đàn ông, giọng nhẹ như gió thoảng.
Ngay lúc này ngoài cửa chợt vang lên một tràng tiếng gõ cửa, Lâm Y mở mắt sau đó vội vàng thoát khỏi vòng tay của Lãnh Nghị. Thấy vậy Lãnh Nghị hơi nhíu mày, hắn biết, lúc này không thông qua Ngãi Mỹ gọi điện thông báo mà dám tự tiện gõ cửa, ngoại trừ Từ Giai thì còn ai?
Mày vẫn vặn chặt, Lãnh Nghị nhìn về phía cửa quát: 'Vào đi!', còn mình thì bước ra sau bàn làm việc ngồi xuống, vừa đi vừa lấy điện thoại ra.
Cửa bị đẩy nhẹ ra, quả nhiên là Từ Giai, lúc này trên mặt cô đã không còn nụ cười tươi tắn và vẻ kiêu ngạo như trước mà mang theo chút ưu thương, ánh mắt quét qua Lâm Y rồi lại nhìn sang Lãnh Nghị.
'Anh Nghị ...' Đáy mắt Từ Giai phủ lên một tầng sương mù, cô hơi chu môi nhưng giọng nói có chút lo lắng, trước đây chỉ cần cô dùng vẻ mặt đáng thương này với Lãnh Nghị thì cho dù có tức giận hơn nữa Lãnh Nghị cũng ch qua, cho dù là lúc Hạ Tịch Họa ở bên cạnh hắn, cũng như vậy.
Nhưng lần này Lãnh Nghị lại mặc kệ cô, hắn ấn phím điện thoại: 'Gọi Tiểu Vương và Tiểu Lý lập tức đến phòng làm việc của tôi!' Buông điện thoại xuống, Lãnh Nghị nhìn Từ Giai nhưng không lên tiếng, cả căn phòng rộng lớn im phăng phắc.
Thoáng suy nghĩ rồi Lâm Y nhìn gương mặt lạnh như băng của Lãnh Nghị, lên tiếng trước: 'Em ... đi làm việc ...'
'Đừng đi!' Mắt Lãnh Nghị dời từ Từ Giai sang người Lâm Y, giọng nói nhu hòa đôi chút. Lâm Y nhìn hắn rồi lại nhìn sang Từ Giai, mấp máy cánh môi rốt cuộc lại không nói được câu nào, chỉ đành đứng yên bất động.
Ngoài cửa vọng đến một tràng tiếng gõ, theo câu 'Tiến vào!' của Lãnh Nghị, cửa bị đẩy ra, hai người đàn ông trong bộ tây trang màu đen tiến vào, người đi trước khom người chào Lãnh Nghị: 'Lãnh tổng, có gì sai bảo?'
Lãnh Nghị nhìn sang Từ Giai, lát sau mới gằn giọng nói từng chữ một: 'Hai người các ngươi, lập tức tiễn Từ Giai tiểu thư trở về châu Âu!'
Lâm Y cả kinh nhìn Từ Giai, Từ Giai cũng ngẩn người, sau đó bật khóc nức nở: 'Anh Nghị, em không muốn về ... em không có làm gì xấu mà ...'
Lãnh Nghị ngắt lời Từ Giai, giọng lạnh như băng: 'Từ Giai, em đã hứa với anh sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của anh ... nhưng những lời đồn đãi ác ý mấy hôm nay từ chỗ nào truyền ra, đừng tưởng rằng anh không biết!'
'Nhưng mà ... anh Nghị, em nói đều là lời nói thật...' Từ Giai có chút nói năng lộn xộn, 'Anh đã quên anh đã hứa với chị Họa Nhi là sẽ chăm sóc em ... chẳng lẽ anh thật sự quên Họa Nhi rồi ...'
'Câm miệng!' Lãnh Nghị lạnh giọng quát, ngắt đi lời nói lộn xộn của Từ Giai, mặt thoáng chốc tối sầm, đáy mắt chợt trở nên âm trầm, 'Tiểu Vương, lập tức dẫn Từ tiểu thư đi, bắt chuyến bay sớm nhất về châu Âu!'
Mắt Lâm Y thoáng xao động, Họa Nhi là ai ...???