Ngô Thâm mặc kệ anh ta, cô chậm rãi cất bước đi về phía trước, thấy vậy Trịnh Thiếu Bạch sốt ruột kêu, 'Này này, cô giáo Ngô...', vừa kêu hắn vừa vội vàng mở cửa bước xuống đuổi theo cô gái đi phía trước.
Trong xe của mình, Lãnh Nghị cúi đầu nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Lâm Y bằng ánh mắt dò xét, trong đầu không ngừng nghiền ngẫm câu nói vừa nãy Lâm Y nói với Ngô Thâm: "Cô giáo Ngô, đừng quá đau lòng, như vậy không tốt cho cái thai lắm đâu!", mà khi nghe Ngô Thâm trả lời: "Xin lỗi, không phải là tôi cố ý làm ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng cô!", thì thái độ của cô gái thay đổi nhiều lắm, vui vẻ sáng lán, xem ra nhẹ nhõm hơn nhiều, ngay cả nụ cười mấy ngày nay không thấy cũng đã trở lại...
Lại liên tưởng đến hành động khác lạ và thái độ bài xích cực khác thường của cô dành cho hắn mấy ngày gần đây, rốt cuộc Lãnh Nghị đã hiểu ra vấn đề. Thì ra là như vậy! Thì ra mấy ngày nay cô gái này không phải là tức giận mà là ghen tuông!
Đưa tay nhe day day huyệt thái dương, Lãnh Nghị ho khan mấy tiếng rồi nhìn vợ, nghiêm túc hỏi, 'Y Y, em... có gì muốn hỏi anh không?'
Hàng mi dài của Lâm Y khẽ chớp lên, cô biết, chỉ bằng sự nhạy bén và thông minh của mình, Lãnh Nghị đương nhiên sẽ rất dễ dàng đoán được ngọn nguồn mọi chuyện nhưng cô thực sự vẫn muốn hỏi, cô muốn hỏi hắn hôm đó ở trong hội sở vì sao lại ôm chầm lấy Ngô Thâm, vì sao lại nói với Ngô Thâm: "Con gái của chúng ta... sẽ giống em... rất đẹp, rất đáng yêu..."?
Nhìn cô gái đang chìm trong suy tư mà không nói gì, khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, cánh tay đang ôm lấy cô chợt càng thêm siết chặt, trầm tĩnh nói: 'Đêm đó sau khi em gạt anh là đã bỏ con rồi, anh đến hội sở uống cả đêm...Bà chủ của hội sở đó là chị họ của Ngô Thâm, cô ấy đến phòng chỉ là gì giúp anh pha rượu, anh uống say, lại tưởng cô ấy là em...'
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô ngước lên nhìn Lãnh Nghị, ánh mắt lóe lên một chút khác thường, lẩm bẩm hỏi hắn mà cũng như tự nói cho mình nghe: 'Tưởng cô ấy là em rồi sao nữa?'
Lãnh Nghị nhìn vẻ mặt hơi khác lạ của Lâm Y, biết cô lại bắt đầu miên man suy nghĩ, hắn vội đưa tay lên trời: 'Anh thề, anh với Ngô Thâm tuyệt đối là trong sạch, sau đó nghe cô ấy nói chuyện, anh lập tức nhận ra ngay là mình đã nhận lầm người, cho nên mới lập tức đứng dậy rời đi. Ừm...hôm đó lúc anh về em đã ngủ rồi!'
Lâm Y lúc này mới mỉm cười nhẹ nhàng, trầm ngây giây lát rồi mới hỏi tiếp, 'Vậy sau đó thì sao?' Điều cô muốn biết là, vì sao hôm đó ở sân bay lại bắt gặp hai người đi cùng nhau...
Lãnh Nghị cười nhẹ, giọng nhu hòa, 'Về sau em cũng biết rồi, anh đi công tác, ở các nước Đông Nam Á chạy qua chạy lại như con thoi, bận đến mức thời gian ngủ còn không đủ, xong việc thì anh về. Ồ...' Lãnh Nghị ngừng lại giây lát, liếc nhìn Lâm Y một cái đầy thâm ý, khóe môi nhẹ câu lên, 'Sau khi xuống máy bay anh đi mua hoa cho em thì tình cờ gặp được Ngô Thâm, hình như cô ấy đi đâu đó cũng vừa mới trở về...'
'Sau đó thì sao?' Lâm Y tận lực giữ cho giọng mình thật bình thản.
'Sau đó thì anh với Ngô Thâm cùng rời khỏi sân bay, anh bảo Tiểu Vương sắp xếp xe đưa cô ấy về nhà!' Lãnh Nghị một vẻ cây ngay không sợ chết đứng trả lời những chất vấn của vợ.
'Anh thật sự không có mua hoa tặng cô ấy sao? Với lại... anh thật sự không có gì với cô ấy chứ?' Lâm Y nhìn chồng chằm chằm, đột nhiên bật ra một loạt câu hỏi, giọng điệu cùng ánh mắt thật bức người, hoàn toàn không cho hắn có một giây nào để suy nghĩ.
'Đương nhiên là không rồi!' Lãnh Nghị thoáng lộ vẻ khiếp sợ trước câu hỏi của cô, 'Anh mua hoa là để tặng em mà...' Hắn nhìn chăm chú vẻ mặt nghiêm túc của vợ, tay lần nữa vội vàng giơ lên thề thốt, 'Anh thật sự không có... anh có thể thề độc, nếu như anh có làm gì có lỗi với em thì anh...'
Lời thề độc của Lãnh Nghị còn chưa kịp thốt thì bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y đã đưa lên che lấy miệng hắn rồi giọng nói có chút áo não của cô vội vã vang lên, 'Không được nói! Ai cho phép anh thề mấy câu độc địa như thế chứ!'
Ý cười trong đáy mắt Lãnh Nghị trong thoáng chốc lan tràn khắp đầu mày cuối mắt rồi thấm vào trong từng tế bào trong người hắn, nhu tình nồng đượm dâng lên như sóng trào, hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang che nơi miệng mình của cô lên, âu yếm hôn lên đó, giọng nhu hòa như nước đủ khiến người ta phát ngấy, 'Ừ, anh không nói nữa...'
Động tác thân mật mà đầy âu yếm kia cùng giọng nói ngọt ngấy khiến đôi má Lâm Y thoáng chốc nhuốm một màu đỏ ửng, cô ngượng ngùng lẫn bất an nhìn ra cửa sổ xe, lúc này xe đang chạy vào cổng chính của LS quốc tế.
'Đến...ô...' Lâm Y chỉ mới vừa thốt lên được một chữ thì đôi môi anh đào đã bị Lãnh Nghị bá đạo chặn lấy, bấy nhiêu ngày nhớ nhung rốt cuộc cũng hóa thành hành động, sự khát khao rốt cuộc cũng tìm được chỗ phát tiết, bàn tay to của Lãnh Nghị giữ chặt sau gáy cô gái, tham lam và đói khát mút lấy sự ngọt ngào của cô...
Gần như là cùng lúc đó, xe của họ cũng không một tiếng động dừng lại trước cửa LS quốc tế, xe vừa dừng lại, Tiểu Vương vội bước xuống từ chiếc xe phía sau chạy đến chiếc xe phía trước, vừa đưa tay kéo cửa xe ra, nhìn thấy cảnh thân mật này thì anh ta giật cả mình, vội vàng xoay mặt lại, nhanh chóng kéo cửa đóng lại nhẹ nhàng sau lưng...
Trời ạ, hai vợ chồng này cũng quá là nhiệt tình đi, ban ngày ban mặt thế này, ở một chỗ như thế này mà lại... ách... Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Tiểu Vương vẫn rất biết điều lùi về sau mấy bước rồi mới xoay lưng lại, lẳng lặng đứng chờ... sau đó, tài xế cũng rất biết điều, lặng lẽ xuống xe, mọi người an tĩnh ở bên ngoài chờ...
Trong xe, chừng như bị sự nhiệt tình của Lãnh Nghị lây sang, sự bất an và ngượng ngùng trong lòng Lâm Y dần tan biến hết, cô chủ động vòng tay qua cổ Lãnh Nghị, nhiệt tình đón nhận nụ hôn của hắn, đôi môi giao hòa như keo với sơn, triền miên, thắm thiết, chừng như để thỏa mãn nỗi khát khao không biết đã bao nhiêu năm rồi vậy...
'Y Y, anh muốn em, ngay bây giờ!' Trong mắt Lãnh Nghị dấy lên một ngọn lửa, rừng rực khát khao, đôi môi với những đường nét rõ ràng nhẹ lướt trên môi cô gái, trượt đến bên vành tai, nhẹ nhàng mút lấy, thành công làm cho hơi thở cô gái càng thêm dồn dập rồi đôi môi ấy trượt xuống cằm rồi đến vùng xương quai xanh duyên dáng, thẳng một đường xuống vùng đồi đầy đặn với những đường cong mềm mại, quyến rũ kia...
Những ngón tay thon dài của cô gái xuyên qua mái tóc ngắn của người đàn ông, ôm lấy đầu hắn, đôi mắt mê ly như được phủ một màn sương mờ hơi máy động, cố dùng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại ra lệnh cho người đàn ông: 'Chúng ta về nhà đi!'
Thế là hai chiếc xe một trước một sau nối đuôi nhau lần lượt rời khỏi cổng chính của tòa nhà LS quốc tế, những nhân viên cùng bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau, họ còn chưa nhìn thấy Lãnh tổng của mình xuống xe thì đã thấy xe của Lãnh tổng lại rời đi...
Trong gian phòng ngủ xa hoa nơi biệt thự của nhà họ Lãnh, trên chiếc giường êm ái, Lãnh Nghị chống hai tay ở hai bên sườn của cô gái, tận lực giữ cho trọng lượng cơ thể mình không đè nặng xuống cô, đôi mắt đen thẳm sâu lắng nhìn đôi má đỏ ửng như hoa đào cùng ánh mắt mê ly của cô gái, môi nhẹ câu lên một nụ cười đầy ý vị, 'Ừm, hôm nay em không đi làm sao? Hiếm có một lần Lâm tổng của chúng ta trốn việc nha!' Đúng là hiếm thấy, phải biết trước giờ cô gái này luôn bận tâm về công việc, một lòng lo cho sự nghiệp của mình...
Đôi má của cô gái càng hồng hơn, cô ngượng ngùng máy động thân thể, giọng hờn dỗi, 'A, anh muốn em đi làm chứ gì, vậy giờ em đi là được...'
'Đừng, đừng đi làm, ngoan...', đáy mắt người đàn ông ý cười lần nữa lan tràn, hắn cúi đầu, đôi môi với những đường nét rõ ràng tiếp tục hôn lên từng tấc da thịt trắng nõn như tuyết đọng của cô gái, giọng có chút mơ hồ không rõ, 'Anh cũng không đi làm, ừm, chúng ta ở đây làm... một ngày!' Hắn nhất định phải đem những tổn thất của mấy ngày vừa qua đòi lại hết...