Mục lục
Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tiểu Mạn loạng choạng, Lâm Y vội dừng bước chân, nhìn bạn khẽ kêu một tiếng: 'Tiểu Mạn', Lãnh Nghị quay lại nhìn Lâm Y rồi lại nhìn Trương Tiểu Mạn cách đó không xa, bước chân cũng dừng lại, những vệ sĩ đi cùng toàn bộ đều dừng bước ...

Thấy cảnh tượng như vậy, Tiểu Mạn chỉ đành gắng gượng đi về phía Lâm Y, miễn cưỡng cười gọi: 'Lâm Y ...', cô không tự chủ được lén nhìn về phía Lãnh Nghị rồi lại nhìn sang Lâm Y, muốn nói lại thôi.

'Tiểu Mạn, sao vậy? Có chuyện gì bạn cứ nói đi ...' Thấy vẻ khẩn trương của Tiểu Mạn, Lâm Y mỉm cười.

'Lâm Y ... chúng ta ... khụ khụ ... chạy đua đi ... lên cầu thang ... giống như lúc chúng ta ở trường học ấy ... xem ai nhanh hơn ...' Tiểu Mạn rốt cuộc cũng lắp bắp nói trọn câu, mắt nhìn Lâm Y, không dám nhìn sắc mặt của Lãnh Nghị một lần.

'Chạy đua lên cầu thang?' Lâm Y kinh ngạc nhìn Tiểu Mạn, lặp lại một lần. Lúc học đại học, các cô ở ký túc xá thường chạy đua xem ai chạy về ký túc xá trước, nhưng ... vào lúc này Tiểu Mạn lại đề xuất chuyện này, rõ ràng có chút không hợp thời ...

'Lâm Y, đi mà ... giống như trước đây ấy ...' Tiểu Mạn thấp giọng nài nỉ.

Lâm Y chần chừ mấy giây, rốt cuộc nhịn không được bật cười: '... Tiểu Mạn, bạn trước giờ đều thua dưới tay mình ... còn muốn đua sao?'

'Haizz, trước đây là trước đây, bây giờ thì chưa biết đâu, như vậy đi, mình mua mình mời bạn ăn một bữa ...' Tiểu Mạn muốn đưa tay kéo Lâm Y nhưng vừa nhìn thấy hai bàn tay một lớn một nhỏ đang nắm chặt, cô liền cứng rắn thu tay về.

Người xung quanh đều ngừng bước nhìn về phía bên này, A Lan cùng Văn Di cũng chậm rãi dịch đến gần chừng như đang quan sát điều gì ...

Lâm Y thấy chung quanh càng lúc càng nhiều người, cô ngoảnh lại nhìn Lãnh Nghị, cô biết Lãnh Nghị ghét nhất là bị dòm ngó, bắt gặp mắt hắn cũng đang nhìn mình, thấy Lâm Y đang ngoảnh lại, khóe môi hắn câu lên một nụ cười, giọng nhu hòa: 'Em muốn sao thì cứ làm vậy đi ...'

'Vậy ... được thôi, bạn muốn chạy đến tầng mấy?' Lâm Y nghe vậy mới quay lại cười với Tiểu Mạn.

'Ân ... tầng 8 đi ...' Tiểu Mạn tươi cười lớn tiếng nói, còn không quên quay đầu nhìn A Lan và Văn Di đang đứng sau lưng.

'Được, đi thôi ...' Lâm Y nhìn Lãnh Nghị mỉm cười rồi rút tay khỏi tay hắn cùng Tiểu Mạn đi về phía cầu thang. Lãnh Nghị nhìn theo bóng cô khuất dần, đáy mắt tràn đầy sự sủng nịch, khi thấy bóng cô mất hẳn mới cất bước đi về phía thang máy.

Thang máy ngừng lại ở tầng 8, Lãnh Nghị bước ra, mặt không biểu cảm đứng yên ngoài cửa, đoàn người cũng lẳng lặng đứng sau lưng hắn, bốn phía thật yên tĩnh ... lát sau một thang máy khác cũng dừng lại ở tầng 8, rất nhiều người bước ra khỏi thang máy, dẫn đầu là A Lan và Văn Di, vừa nhìn thấy Lãnh Nghị, nhóm người lẳng lặng lùi lại đứng ở xa xa nhìn xem ...

Từ cầu thang đã nghe truyền đến tiếng bước chân thình thịch, rất nhanh đã xuất hiện bóng của Lâm Y, Tiểu Mạn thì rơi lại phía sau ...

Lâm Y bước bước cuối cùng lên tầng Lâm Dung, Tiểu Mạn theo sát phía sau, hai tay Lâm Y chống nơi eo, khom lưng thở hổn hển, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô nhìn Tiểu Mạn cười: 'Thấy ... thấy chưa ... bạn vẫn thua thôi ...'

So với cô Tiểu Mạn càng mệt nhọc hơn, 'Lâm Y ... bây giờ ... bạn nhanh hơn mình ... không bao nhiêu ...'

'Thua là thua thôi, mặc kệ là thua bao nhiêu ...' Lâm Y cười nói! Ừmm, nếu như tối qua không phải vì Lãnh Nghị dây dưa cô quá lâu khiến thắt lưng cô mỏi nhừ thì chắc chắn sẽ không chỉ tốc độ này ...

Đang nói chuyện, thắt lưng chợt bị một bàn tay lớn khoác lên, Lâm Y quay lại thì nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của Lãnh Nghị, 'Đi thôi!' Hắn nhu hòa nói, bàn tay đang đặt nơi eo hơi siết lại, Lâm Y không chống lại được sức kéo của hắn, đành theo chân Lãnh Nghị bước đi.

'Tạm biệt ...' Lâm Y vẫy tay chào Tiểu Mạn.

'Tạm biệt Lâm Y ...' Tiểu Mạn cũng vẫy tay về phía cô, thấy Lâm Y bị kéo vào thang máy, nhìn cửa thang máy đóng lại, lúc này mới nhìn đám người Văn Di, khóe môi câu lên một nụ cười đắc ý, 'Thấy chưa hở? Hừm ... Mình nói không có là không có mà ... Tối nay các người mời cơm, đã nói rồi đó!'

Nói rồi Tiểu Mạn ưỡn lưng đi vào thang máy, mấy cô gái kia vội chạy theo sau ...

Lãnh Nghị kéo Lâm Y vào văn phòng, cửa đóng lại sau lưng hắn, khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười: 'Y Y, em không mệt chút nào sao?'

'Ân, còn khỏe, không mệt lắm, trước đây khi bọn em học đại học, thường chạy đua xem ai đến ký túc xá trước ...' Lâm Y cười, ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị, hai tay vòng qua eo hắn, vẻ nghiêm túc, 'Tiểu Mạn kia trước giờ toàn là thua thôi ... giờ còn muốn đua với em ...'

Lãnh Nghị cúi đầu ấn lên trán cô một nụ hôn, giọng đầy sủng nịch pha chút ái muội: 'Ừm ... em giỏi lắm, tinh lực tràn đầy như thế ... xem ra lần sau anh ra tay không cần lưu tình rồi ...'

Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, mặt nóng bừng vội rút tay khỏi người người đàn ông, huých mạnh vào ngực hắn, 'Đáng ghét! Em đi làm việc đây, không thèm nói với anh nữa ...' Nói rồi rũ tay, đi về phía cửa ...

Lãnh Nghị vội đưa tay kéo Lâm Y trở lại: 'Cả người đầy mồ hôi thế kia, em đến phòng nghỉ của anh tắm đi ...'

'Em không có mang quần áo!' Lâm Y chau mày.

'Anh bảo người đưa đến ... em đi tắm trước đi ...' Lãnh Nghị đẩy Lâm Y vào phòng nghỉ của mình rồi rút điện thoại ra.

Lâm Y thoải mái tắm xong vây một chiếc khăn tắm đi ra, quần áo vẫn chưa được mang đến, thoáng suy nghĩ rồi cô đi đến bên tủ ảo, mở ra, thấy bên trong treo một hàng áo sơ mi cho nam, cô chọn một chiếc sơ mi màu trắng mặc lên sau đó đi đến trước gương xem thử ...

Chợt nhớ ra gì đó, Lâm Y tìm điện thoại, ấn phím, điện thoại thông, đầu bên kia truyền đến giọng vui vẻ của Trương Tiểu Mạn: 'Alo, Lâm Y, bạn thật giỏi nha!'

'Cái gì với cái gì vậy? Tiểu Mạn, rốt cuộc là có chuyện gì khiến bạn mới sáng sớm đã tìm mình chạy đua? Tiểu Mạn tuy rằng có chút hồ đồ nhưng mới sáng sớm đi tìm cô chạy thi, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Y biết nhất định bên trong có vấn đề!

'Haizz, không có gì không có gì ...' Tiểu Mạn giấu diếm, người trong phòng cô ai nấy đều vểnh tai lắng nghe ...

'Cái gì không có, nói mau đi, rốt cuộc là chuyện gì?' Tiểu Mạn càng che dấu, Lâm Y hoài nghi, 'Không nói mình chạy xuống đấy ...'

Ấp úng hồi lâu, rốt cuộc chịu không nổi sự ép hỏi của Lâm Y, cô đành chạy ra ngoài, nhỏ giọng nói: 'Lâm Y, nói ra bạn đừng tức giận nha ... khụ khu ... mọi người đang đồn đãi trong bụng bạn có ... ừm, Lãnh tổng vì đứa bé này không thể không thừa nhận thân phận bạn gái của bạn ...'

'Hả ...' Lâm Y ngẩn người, gò má nóng như thiêu, 'Cái gì chứ ...'

'Ừ ừ, chính vì mình không tin cho nên mới tìm bạn chạy bộ, chứng minh cho mọi người xem!' Giọng Tiểu Mạn có chút đắc ý, 'Giờ thì tốt rồi, lời đồn tự biến mất, lời nói không bằng hành động, đúng không?'

'À ...' Lâm Y còn đang định nói gì thì lúc này cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, trong tay Lãnh Nghị cầm mấy bộ quần áo đang đứng ở ngoài, hắn vừa nhìn đã thấy Lâm Y đang mặc sơ mi của mình rảo bước trong phòng nói điện thoại.

Chiếc áo sơ mi của nam rộng rãi mặc trên thân thể mảnh mai của Lâm Y càng có vẻ rộng thùng thình, chiếc áo dài đến bắp đùi, bên trong trống rơn, rõ ràng có thể khơi gợi vô hạn tưởng tượng nơi người khác ...

Tóc cô hơi ẩm, lõa xõa trên vai, sau khi tắm xong gương mặt hơi nhuốm hồng, đôi mắt đen láy mông lung, môi anh đào ướt át kiều diễm lúc này hơi hé ra vì kinh ngạc, dưới chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, đôi chân thon dài trắng nõn như ngó sen càng thêm phần dụ hoặc, chân trần trắng muốt đang dẫm trên tấm thảm nhung ...

Mắt Lãnh Nghị trong chớp mắt đông cứng lại, hắn ném quần áo lên giường, thân hình cao lớn mau chóng áp sát cô gái, thân thể mảnh mai của cô gái nháy mắt rơi vào trong lòng người đàn ông, bàn tay to trực tiếp luồn vào trong áo ...

'Aaa ... đừng ...' Cô gái cả kinh, không kịp ngắt điện thoại cứ thế mà thét lên, trên mặt lập tức nhuốm một màu đỏ ửng, luống cuống ấn phím tắt điện thoại ...

Đầu bên kia Tiểu Mạn bị tiếng thét bất ngờ của Lâm Y dọa đến giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe tiếng tút tút truyền đến, khi cô hiểu ra chuyện gì thì chột dạ ngẩng đầu lên nhìn, thấy bao nhiêu ánh mắt cùng nhìn về phía mình, Tiểu Mạn chỉ đành gượng cười, vội quay trở lại vị trí làm việc ... ai, một buổi sáng này, thật là ...

Trong tiếng kháng nghị, Lãnh Nghị sít sao giữ cô gái trong lòng, hắn cúi đầu nhìn cô ở khoảng cách gần, sóng mũi cọ cọ mũi cô, giọng thật mê người: 'Ân, anh xem vẫn là mặc áo của anh đẹp hơn, những quần áo khác không cần mặc đâu!'

Cùng với câu nói, bàn tay to cũng đã kịp luồn dưới lớp áo kia ...

'Đừng ...' Cô gái mặt đỏ bừng, lại kêu thất thanh một tiếng, nhưng thân thể rất nhanh đã bị ôm ngang lấy, rơi xuống chiếc giường lớn, thân thể người đàn ông cũng lập tức phủ trùm lên cô.

Thân thể trống trơn sau lớp áo rộng thùng thình rõ ràng làm bành trướng từng tế bào của người đàn ông, nháy mắt một ngọn lửa như bừng lên từ dưới bụng hắn, bàn tay to chỉ kéo nhẹ một cái, thân thể như ngọc của cô gái đã bại lộ hoàn toàn.

'Đừng mà ... Nghị, đừng ... em ... không được đâu!' Dưới thân truyền đến tiếng khẩn cầu của cô gái, lúc này nếu như còn đến một lần, cô nhất định đi đường cũng có vấn đề!

'Ừm, vừa nãy còn có thể chạy tám tầng lầu kia mà ...' Khóe môi người đàn ông tràn đầy ý cười, hắn buông cô gái đứng dậy, nhanh chóng cởi quần áo ...

'Cho nên bây giờ mới không được!' Cô gái vừa nói vừa tìm thời cơ với lấy quần áo bị ném trên giường, xoay người trốn đi, 'Sáng sớm vừa mới bắt đầu làm việc ...'

Người đàn ông khom người về phía cô gái, cánh tay dài duỗi ra đem cô gái vừa định trốn tránh kia kéo lại, thân thể mảnh mai kia rất nhanh đã bị người đàn ông chế trụ dưới thân.

Người đàn ông cúi đầu nhìn đôi má đỏ ửng của cô gái, đôi mắt đen láy, trong đầu lại thấp thoáng gương mặt nhỏ nhắn khác, không biết vì sao, mỗi lần nhìn Lâm Y đều khiến hắn nhớ lại một hình bóng khác ...

'Y Y ...' Đáy mắt người đàn ông tràn đầy thâm tình, hắn cúi đầu thì thầm, môi nghiến ngấu môi cô, thân thể theo đó trầm xuống ...

'Ưm ...' Cô gái nhắm chặt mắt, rốt cuộc nhẹ giọng ngâm nga, buông tha chống cự ...

Cô gái thật sự mệt chết được, tối qua dây dưa khiến cô còn chưa hồi phục thì sáng nay lại chạy thi đến tám tầng lầu, giờ lại đến một lần ... rốt cuộc chịu không nổi trầm trầm ngủ mất ...

Đàn ông dù sao cũng là đàn ông, tinh lực tràn đầy, lát sau Lãnh Nghị đã quần áo chỉnh tề bước ra từ phòng tắm, hắn nhìn Lâm Y đang ngủ say như chết trên giường, khóe môi không tự chủ được câu lên một ý cười, đáy mắt tràn đầy sủng nịch, hắn đến bên giường, khẽ khàng giúp cô đắp chăn lại rồi cúi xuống, ấn lên trán cô một nụ hôn sau đó mới rời đi ...

Trong căn phòng làm việc xa hoa, điện thoại đã không biết reo lên bao niêu lần, trong văn phòng của Ngãi Mỹ, cô và phó tổng cũng đã chờ thật lâu ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK