Hai người trầm mặc một hồi lâu, tình yêu của kim đồng ngọc nữ yếu ớt là vậy, không chịu nổi một cú sốc! Nghĩ đến thật khiến cho hai người ít nhiều có chút thương cảm.
Một lúc lâu sau, giọng Tiểu Mạn vang lên: 'Tuần sau là lễ đính hôn của Cao Lăng và Triệu Viêm, chúng ta cùng đi đi!'
'Mình không đi đâu, bạn đi đi. Giúp mình chuyển lời chúc mừng hạnh phúc ...' Lâm Y miễn cưỡng cười.
'Đi đi thôi! Cứ quyết định như vậy nhé. Ngày hôm đó rất nhiều bạn đồng học đều đến ...' Giọng Trương Tiểu Mạn càng lúc càng kiên định.
Ngữ khí kiên định của Trương Tiểu Mạn khiến Lâm Y không hiểu ra sao cả, cô nghi hoặc nhìn Tiểu Mạn hỏi: 'Làm sao vậy? Vì sao cứ nhất định kéo mình đi?'
Ngay lúc này tiếng chuông di động của Lâm Y vang lên, cầm lên nhìn lên, là Lăng Nhất Phàm! Nhẹ nhàng mở điện thoại, bên tai truyền đến giọng nói ôn hòa của Lăng Nhất Phàm: 'Lâm Y, đang ở ký túc xá sao?'
'Đúng vậy!' Lâm Y mỉm cười.
'Vậy anh lập tức đến đó, chúng ta cùng đi ăn cơm ...'
'Không cần đâu, Nhất Phàm, em còn bạn học đang ở đây ...' Lâm Y thoái thác ...
'Mời bạn học của em cùng đi là được thôi!' Lăng Nhất Phàm không để Lâm Y nói tiếp, trực tiếp ngắt điện thoại.
Tiểu Mạn nhìn Lâm Y buông điện thoại, sóng mắt chợt lóe, hỏi dò: 'Lâm Y, bạn trai của bạn sao?'
'Không phải! Là một người bạn tốt mà thôi!' Lâm Y lạnh nhạt nói: 'Mình đã nói với bạn là mình còn chưa có bạn trai mà!'
Trương Tiểu Mạn nhìn Lâm Y chằm chằm, một hồi lâu sau mới nói: 'Lâm Y, nếu quả có một người đàn ông tốt yêu bạn ... bạn đừng cự tuyệt ... Nếu cảm thấy hạnh phúc ... vậy lễ đính hôn của Cao Lăng với Triệu Viêm bạn không cần đi ...'
'Tiểu Mạn!' Lâm Y nhíu mày, 'Mình có hạnh phúc hay không có liên quan gì đến việc Cao Lăng đính hôn chứ? Mình không phải đã nói với bạn sao, mình với Cao Lăng đều đã là quá khứ. Mình sẽ không để ý ...'
'...' Trương Tiểu Mạn cũng nhíu chặt mày, nhất thời không nói gì.
Lâm Y nghi hoặc nhìn bạn, 'Có phải bạn có gì gạt mình không?'
'Ừm, không có ...' Tiểu Mạn vội lắc đầu.
Lúc này tại văn phòng tổng giám đốc tại lầu 22 tòa cao ốc LS Quốc tế, mấy ngày này sau khi tan tầm Lãnh Nghị không đi tập luyện thể thao giống như trước nữa ...
Bởi vì ... mỗi lần hắn rơi mồ hôi như mưa, quay đầu lại muốn khăn lông hoặc một cốc nước lại nhìn không đến gương mặt nhỏ nhắn tươi mát thanh thuần kia nữa...
Đi theo sau hắn vẫn là một đám người ăn mặc nghiêm cẩn, không nói một lời như cũ ...
Một bàn đầy người cùng hắn ăn cơm, dè dặt cười nói với hắn, cùng hắn nói những lời dễ nghe nhưng trong lòng hắn lại chỉ có cô đơn cùng trống rỗng ...
Trong lòng Lãnh Nghị là một sự mất mát nói không nên lời ...
Đã không thể cho cô ấy tình yêu, lòng vì sao lại còn mất mát?
Đáy mắt của Lãnh Nghị dần trở nên ảm đạm, đêm nay hắn cự tuyệt tất cả lời mời xã giao, một người một bóng ngồi trong văn phòng trầm tư ...
Di động đặt trên bàn chợt vang lên làm kinh động người đàn ông đang trầm tư, ánh mắt của hắn dừng lại một chút nơi điện thoại đang không ngừng reo lên, vươn tay cầm lên nhưng không tiếp điện thoại, cho đến khi điện thoại ngừng reo.
Nhìn điện thoại trên tay, sóng mắt Lãnh Nghị hơi xao động, ngón tay thon dài của hắn lướt qua màn hình, chỉ ngừng một giây rồi ấn chọn trò chơi ...
Trên màn hình di động, trò chơi cắt trái cây mở ra, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông dần nhu hòa trở lại, ngón tay thon dài bắt đầu chuyển động càng lúc càng nhanh tựa như Lâm Y ngày đó, thật chuyên chú ...
Lúc này tiếng chuông di động chợt vang lên, Lãnh Nghị nhìn lướt qua mfn hình, sóng mắt khẽ động, lập tức tiếp cuộc gọi ...
'Thiếu gia, chuyện ngài bảo tôi điều tra, tôi đã điều tra xong. Giờ báo cáo cho ngài luôn hay sao?' Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Tân.
'Nói đi!' Lãnh Nghị thoáng nhướng mày, thân thể dựa sát vào lưng ghế. Lý Tân vốn là người hầu thân cận bên người lão phu nhân, về sau đi theo Lãnh Nghị, lòng trung như nhất, bất kể ngoài sáng hay trong tối, không thể nghi ngờ gì cô đều là trợ thủ đắc lực của hắn ...
Ở một nơi khác trong thành phố, Lâm Y, Lăng Nhất Phàm cùng Trương Tiểu Mạn sau khi ăn cơm xong lại đi dạo phố một hồi lâu, xem một bộ phim điện ảnh rồi mới cùng trở về ...
Tòa nhà ký túc xá thật yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Lâm Y. Cô đi thẳng đến tầng năm, dừng lại trước cửa phòng mình lục tìm chìa khóa rồi mở cửa. Trong phòng thật tối, chỉ có ánh trăng mờ mờ thấu qua cửa sổ chiếu vào. Lâm Y sờ soạng tìm công tắc điện trong bóng tối, bật đen, toàn bộ căn phòng lập tức ngập ánh sáng.
Nhưng Lâm Y, trong một nháy mắt đó, sợ ngây người, cô giật mình trừng lớn mắt, dùng sức bịt miệng mới không để vang lên một tiếng thét chói tai từ chính miệng mình bởi vì ... nơi chiếc bàn đặt ở đầu giường của cô có một người đang ngồi.
Hắn mặc Tây trang thẳng thớm, mặt hướng về phía cửa sổ đưa lưng về phía cửa. Thân hình cao lớn của hắn khiến cho chiếc ghế dựa nhìn đặc biệt nhỏ, hai chân duỗi ra thật dài, đôi tay khoanh trước ngực tựa hồ đang suy ngẫm điều gì.
Lãnh Nghị! Chính là hắn! Nghe có tiếng người mở cửa, sau đó là tiếng sờ soạng bật đen, đèn sáng nhưng ở phía sau thật lâu vẫn không có động tĩnh gì. Lúc này thân hình cao lớn của Lãnh Nghị mới chậm rãi xoay lại, nhìn cô gái đang ngẩn người như phỗng kia một lúc mới đứng lên, vì động tác này mà căn phòng độc thân nho nhỏ của ký túc xá càng trở nên chật chội đến không chịu nổi.
Lãnh Nghị đi đến trước mặt Lâm Y, thoáng cúi đầu nhìn cô. Khuôn mặt này, đã hơn một tuần rồi hắn không nhìn thấy! Sự thắc thỏm nơi nội tâm hắn một ngày lại sâu đậm hơ một ngày ... Đáy mắt Lãnh Nghị không tự chủ được dậy sóng!
'Anh ... anh vào bằng cách nào?' Lâm Y ngẩng đầu nhìn hắn, sự khiếp sợ trong đáy mắt vẫn còn đó, một cách rõ ràng. Sau lần gặp gỡ lạnh lùng ở cửa lớn LS Quốc tế, vốn cô tưởng rằng từ nay về sau cô và hắn sẽ không còn bất cứ liên hệ gì!
'Chỉ cần tôi muốn, không có gì mà làm không được!' Khóe môi Lãnh Nghị hơi gợi lên một ý cười yếu ớt, đáy mắt thâm thúy mang theo một chút nhu hòa nhưng cho dù nhu hòa, ánh mắt ấy vẫn cường thế bức về phía Lâm Y.
Tim Lâm Y đập có phần nhanh hơn, cô rũ hàng mi dài, nhẹ giọng hỏi: 'Anh đến ... có chuyện gì sao?'
'Muốn nhìn em một lát thôi!' Giọng nói rõ là lạnh nhạt, dù nội tâm hiển nhiên không phải thế, hơn một tuần rồi không gặp, hắn thật sự rất muốn nhìn thấy cô.
Tim Lâm Y đập thình thịch, mặt không tự chủ được bắt đầu đỏ lên. Cô theo bản năng né tránh ánh mắt bức người của Lãnh Nghị, lẩm bẩm: 'Vậy ... anh ngồi một lát ...'
'Được!' Ngữ điệu vẫn như cũ rõ ràng dứt khoát. Lãnh Nghị vừa nói vừa không khách khí ngồi trở lại chiếc ghế vừa ngồi! Lâm Y nhìn thoáng qua bóng lưng cao lớn của hắn, ngẩn người một giây sau đó chầm chậm bước theo qua, ngồi xuống nơi mép giường đối diện với Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị hơi nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của Lâm Y, đôi mắt kia bắt gặp ánh mắt của hắn lập tức tránh ra khiến hắn không khỏi mỉm cười: 'Tôi đáng sợ lắm sao?'
'Có một chút ...' Lâm Y cười, nửa đùa nửa thật trả lời, tận lực che lấp nội tâm đang dậy sóng của mình.