Phòng làm việc của Lâm Y có bốn người, ba nữ một nam, lúc gần đến giờ tan tầm, phòng làm việc vốn yên tĩnh dần trở nên xôn xao, ai nấy đều ngầm hiểu, lẳng lặng chuẩn bị đồ đạc ra về, chỉ có Lâm Y là vẫn ngồi yên trước máy vi tính, không có chút động tĩnh gì, một đồn nghiệp tên Hiểu Hiểu ngồi ở bàn kế bên cô nhỏ giọng nhắc nhở: 'Lâm Y, sắp tan tầm rồi!'
'An, lát nữa, xong rồi mình về sau!' Lâm Y xoay đầu nhìn cô cười, đối với cô mà nói, có về dù sao cũng là ăn ở căn tin, sớm một chút muộn một chút thực ra không sao cả.
Hiểu Hiểu cũng cười với cô, không nói gì nữa nhưng trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ, Lâm Y này trước giờ luôn ăn mặc đơn giản, đi làm tan tầm đều là xe buýt, cũng không thấy có trang sức quý báu gì, chiếc nhẫn kim cương thật đắt tiền mà báo đã nhắc đến cũng chưa từng thấy cô đeo ... Làm tình phụ của người có tiền là như vậy sao?
Ngay lúc này Tương Huy và Tôn Hồng xuất hiện tại văn phòng kiểu mở của bộ phận thiết kế, Tôn Hồng tươi cười vỗ tay nói với mọi người: 'Các vị, xin chú ý ... có người mời cơm!'
Bốn đôi mắt lập tức xoay về phía cửa, haizzz, Tương thiếu hôm nay sao lại xuất hiện ở chỗ này? Đây gần như là suy nghĩ đầu tiên lướt qua đầu mỗi người trong phòng. Hiểu Hiểu lá gan tương đối lớn, cười hỏi trước: 'Tương tổng, hôm nay ngài đến đây có phải là chuẩn bị mời cơm chúng tôi không?' Vị Tương tổng kia rất ít khi xuất hiện ở công ty nhưng mỗi làn đến thì đều không nghiêm túc, thích cùng mọi người chuyện trò rôm rả cho nên mọi người cũng không sợ hắn lắm, nhất là phái nữ.
'Hừm, tôi vừa mới xuất hiện là các cô đã bóc lột rồi sao ...' Tương Huy híp mắt cười, 'Ân, coi như cô đoán đúng, nghe nói tổ các cô vừa có một người đẹp gia nhập, bản thiếu gia chính là vì nể mặt người đẹp, mời mọi người một bữa!' Tương Huy trước giờ cũng không dấu diếm sự ưa thích của mình dành cho phái đẹp.
'Ồ ... Tương thiếu ...'Ai nấy đều dài giọng trêu chọc, Lâm Y cười có chút ngượng ngùng.
'Hừm, ồ cái gì chứ ... mấy cái đầu đen tối này ... Tôi với thiên sứ, khụ khụ, không phải, Lâm Y tiểu thư sớm đã quen biết nhau, bạn đua xe! Ân ... còn là đệ tử chính tức của tôi!' Tương Huy nói, vẻ thản nhiên, nhưng càng là cố che dấu thì càng khiến người khác tưởng rằng có vấn đề.
'Đua xe? Lâm tiểu thư cũng biết đua xe sao? Còn là đệ tử của anh?' Một thanh niên đeo mắt kiếng, dáng vẻ nho nhã nhìn về phía Lâm Y, kinh ngạc hỏi; không chỉ anh ta, ánh mắt của tất cả mọi người nhất thời đều hướng về phía Lâm Y.
Mặt Lâm Y thoáng đỏ lên, cô ngượng ngùng giải thích: 'Ân ... ừm ... thực ra tôi không biết đua xe, chỉ là cảm giác ... lái xe nhanh ... rất thú vị ... khụ khụ ...'
'Lâm ... Lâm Y ...' Tương Huy thật không dễ dàng mới sửa lại cách gọi "thiên sứ" vốn đã quen miệng, '... có gì phải ngại đâu chứ, đua xe thì đua thôi ... ân, lần sau lúc đội đua xe của chúng tôi tụ họp, tôi lại kêu cô đi! ... Chúng ta đua xe mô tô, môn đó cũng rất kích thích ...' Tương Huy càng nói càng hào hứng.
'Hả ... ừm ... đến đó tính sau!' Trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Lâm Y chỉ đành gượng cười, vội vàng chuyển đề tài, 'Tương tổng, hôm nay anh định mời tổ của chúng tôi đi đâu ăn cơm đây?'
'Ân, đúng nha, suýt nữa là quên chủ đề chính rồi!' Hiểu Hiểu lập tức nhớ ra, vội kêu lên, 'Tương tổng mời khách, đương nhiên là phải đi chỗ nào đẳng cấp một chút rồi, bằng không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng lắm, đúng không Tương tổng?'
'Chắc chắn rồi ... Nói đi, muốn đi đâu?' Tương Huy xua tay, rất có phong độ của đại tướng.
Trong văn phòng lập tức dậy lên tiếng hoan hô ....
Lúc máy bay của Lãnh Nghị đáp xuống sân bay của thành phố H, thành phố đã lên đèn, hắn vừa xuống máy bay thì đã có xe đợi sẵn, không nói một lời, Lãnh Nghị bước vào xe ngồi, xe chạy như bay về căn biệt thự trong nội thành của hắn. Mày Lãnh Nghị sít sao nhíu lại, một tay hắn chống nơi cửa sổ xe, nhìn muôn nghìn ngọn đèn đủ màu sắc lướt qua tầm mắt, trong lòng nỗi lo âu và vui mừng đan xen lẫn nhau ...
Y Y, anh trở về rồi, sau này anh cũng sẽ không rời khỏi em ...
Xe rốt cuộc cũng lái vào trong biệt thự, ngừng lại trước cổng chính, Lãnh Nghị vội vàng xuống xe bước nhanh vào trong, bước chân như gió cuốn, quản gia Trần Thế sớm đã đứng ở cửa đón tiếp, nhìn thấy Lãnh Nghị vội vàng đi vào, ông thoáng khom người, 'Thiếu gia!'
Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, bước chân vẫn không ngừng lại, quản gia nhìn theo bóng lưng của hắn, môi mấp máy muốn nói điều gì nhưng rốt cuộc vẫn không thốt nên lời, ông chau mày trầm tư giây lát rồi vội cất bước đuổi theo ...
Đi xuyên qua phòng khách, bước lên cầu thang, đi như bay trên hành lang rồi Lãnh Nghị ngừng lại trước cửa căn phòng đã từng là phòng ngủ của Lâm Y, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra dưới tay hắn, một tia hy vọng trong đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị thoáng chốc biến mất không tung tích, căn phòng trống rỗng!
Có lẽ Lâm Y còn chưa về! Mỗi lần cô ấy tức giận đều không chịu nghe điện thoại, chạy ra ngoài chơi đến thật muộn mới về. Lần này, nhất định cũng là như thế ... Lãnh Nghị bước nhanh vào trong phòng ...
Trong phòng vẫn như cũ, sạch sẽ không một hạt bụi, đứng bên cạnh giường, đưa tay sờ chăn gối được gấp lại chỉnh tề, đáy mắt Lãnh Nghị dâng lên một mảnh nhu hòa, hắn nhìn quanh căn phòng, ánh mắt sắc bén chợt dính cứng nơi chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, còn có ... bên dưới nó là một túi văn kiện ...
Đó là nhẫn hắn tặng cho Lâm Y! Đó là giấy tờ nhà của căn biệt thự hắn mua cho Lâm Dung!
Mắt người đàn ông thoáng chốc tối lại, hắn bước nhanh về phía đó, ngón tay nhẹ nhấc lên chiếc nhẫn, cẩn thận xem xét giống như chưa từng thấy qua nó vậy.
Hắn chậm rãi xoay người, bước nhanh về phía tủ quần áo, mở ra, quả nhiên là trống không, không còn gì ...
Lãnh Nghị ngẩn người đứng đó, ánh mắt càng lúc càng tối lại, môi mím chặt, cảm giác đau như dao cắt dâng lên trong lòng, Y Y ...
'Thiếu gia!' Không biết từ lúc nào quản gia đã đứng ở cửa, ông bất an nhìn người đàn ông đang đứng thẫn thờ trước tủ quần áo, 'Lâm tiểu thư đã đi rồi!'
'Đi lúc nào?' Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng, tràn đầy khủng bố.
'Đã gần một tuần rồi!' Quản gia nhẹ giọng nói.
Lãnh Nghị quay phắt người lại, thân hình cao lớn bước đến áp sát trước mặt quản gia, vẻ mặt thật đáng sợ, ánh mắt phát ra những tia dọa người phóng về phía quản gia khiến ông bất an cúi thấp đầu.
'Cô ấy đi rồi sao ông không gọi điện thoại cho tôi?' Giọng hắn vẫn đầy khủng bố.
Quản gia không dám ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng nói: 'Tôi ... có gọi rồi ... là phu nhân nghe, bà bảo tôi đừng làm phiền ngài!'
Mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, nhưng đáy mắt vẫn thật u ám, thật lâu sau hắn mới lại mở miệng: 'Hiện giờ cô ấy ở đâu?'
'Thiếu gia ...' Sắc mặt quản gia trắng bệch, 'Tôi ... không biết ... Lâm tiểu thư gọi xe taxi đi, cô ấy ... không cho tôi sắp xếp xe đưa đi ...'
Quản gia còn chưa nói hết thì cổ áo đã bị Lãnh Nghị nhíu chặt, ánh mắt hắn thật dữ dội, nhìn ông rống lên: 'Sao ông lại có thể để cô ấy ngồi xe taxi đi chứ? Ông có biết trong thành phố này cô ấy đã không còn chỗ để đi! Nếu lỡ cô ấy gặp phải nguy hiểm gì thì sao? Sao ông không biết cho người đi theo cô ấy chứ?'
'Thực xin lỗi thiếu gia, là lỗi của tôi!'
Lãnh Nghị tức tối buông cổ áo quản gia ra, hắn phiền táo đi quanh trong phòng rồi chợt dừng lại, lạnh giọng quát: 'Ra ngoài!', quản gia khom người chào hắn rồi rời khỏi căn phòng.
Lãnh Nghị lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng ấn phím gọi đến số của Lâm Y nhưng điện thoại truyền đến một giọng nữ máy móc nói: 'Số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được ...', Lãnh Nghị không biết, số của hắn đã bị cô gái kia kéo vào danh sách đen! Mặt Lãnh Nghị tái mét, lòng đau như xé, buông điện thoại, hắn trầm tư giây lát rồi quả quyết bước ra ngoài.
Không lâu sau, Lãnh Nghị tự lái xe rời khỏi biệt thự ...
Lần theo trí nhớ, Lãnh Nghị tìm đến nơi ở của Trương Tiểu Mạn, lần trước cũng vì đi tìm Lâm Y hắn dẫn theo vệ sĩ đến đây một lần, hắn rất nhanh đã tìm được khu nhà trọ kiểu cũ kia ...
Khi Tiểu Mạn mở cửa phòng, cô kinh ngạc đến há hốc miệng, đứng trước cửa đúng là vị tổng giám đốc đẹp trai đến làm người ta hít thở không thông, lại lạnh lùng đến khiến người ta không dám nhìn lâu kia! Lúc này hắn đang mặc một chiếc sơ mi màu lam, áo vest màu lam thẫm, vẫn tuấn tú tiêu sái nhưng đôi mày lại đang chau chặt, ánh mắt lạnh như băng sương đang nhìn xoáy vào cô!
Lát sau Tiểu Mạn mới tỉnh hồn, cô lắp bắp gọi: 'Lãnh ... Lãnh tổng ... ngài tìm tôi có chuyện sao?'
Lãnh Nghị không buồn trả lời, trực tiếp đẩy cô sang một bên lách mình bước vào, Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn hắn rảo quanh một vòng căn hộ nhỏ của mình, một lúc sau mới bừng tỉnh vội vàng xoay người đóng cửa.
'Lâm Y đâu?' Lãnh Nghị quét mắt quanh căn phòng một lần nữa rồi xoay lại nhìn Trương Tiểu Mạn, giọng lạnh như băng.
'Lâm Y?' Tiểu Mạn ngẩn người, 'Bạn ấy ... không có ở chỗ tôi ...'
'Vậy cô ấy ở đâu?' Mày Lãnh Nghị chau càng chặt.
'Bạn ấy ... không ở nhà sao?' Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn Lãnh Nghị, thấy mắt hắn u ám lại tràn đầy tơ máu, gương mặt anh tuấn tối sầm, chừng như hiểu ra điều gì, cô vội nhỏ giọng nói: 'Tôi ... không biết bạn ấy đang ở đâu. Hôm qua lúc tôi gọi điện thoại cho Lâm Y, cậu ấy còn nói mình rất tốt ...'