Tối hôm đó, dỗ cho hai đứa nhỏ ngủ xong Lâm Y cũng vội vàng tắm rửa lên giường, lưng cô vừa dính giường thì cơn buồn ngủ đã ập đến, đèn còn chưa kịp tắt thì hơi thở đã bắt đầu đều đều --- cô đúng là mệt chết đi!
Lúc Lãnh Nghị trở lại phòng ngủ Lâm Y sớm đã ngủ rất say, hắn lẳng lặng đi tắm rồi sờ soạng lấy ra lọ thuốc trong túi đặt lên tủ đầu giường rồi hé chăn dịch vào sát bên người cô gái.
Lãnh Nghị hơi cúi người, hai tay chống hai bên sườn của cô gái cẩn thận nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ, hắn thích cô an tĩnh thế này rúc trong lòng hắn, cảm giác đó khiến lòng hắn rất an bình, rất ấm áp, những ngón tay thon dài chậm rãi trượt trên gò má bóng loáng như ngọc của cô gái, đến mũi rồi đến cánh môi hồng nhuận.
Thấy cô gái không có chút phản ứng nào, khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn cúi xuống thấp hơn, môi nhẹ phớt qua chóp mũi, cánh môi cô gái, rốt cuộc cô gái cũng hé đôi mắt nhập nhèm, giọng mơ hồ, 'Nghị...' sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Rõ ràng là cô mệt quá rồi, Lãnh Nghị nhìn mà có chút đau lòng, rốt cuộc không đành lòng quấy nhiễu cô nữa, thoáng suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng hất chăn ra, cầm lấy lọ thuốc nơi tủ đầu giường, nhẹ nhàng vạch áo ngủ của cô gái ra, cẩn thận giúp cô thoa thuốc.
Nước thuốc mát lạnh thoa lên chỗ đau của cô gái sau đó người đàn ông cẩn trọng dùng lực đạo thích hợp xoa bóp cho cô; cô gái lần nữa hé mắt ra, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh nghiêm cẩn giúp mình thoa thuốc, lần nữa khép mắt lại, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười trong bóng tối.
Rốt cuộc cũng hoàn thành, nhìn đôi chân ngọc thon dài vắt ngang trước mặt mình, Lãnh Nghị có chút ngây người, bụng dưới bắt đầu buộc chặt, miệng đắng lưỡi khô, hắn vội vàng chỉnh lại áo ngủ cho cô che bớt đi một phần xuân sắc sau đó lại đắp chăn lại rồi mới thở phào một hơi thật dài, đặt lọ thuốc lại nơi đầu giường rồi mới tắt đèn nằm xuống.
Lãnh Nghị vừa mới đặt lưng xuống giường thì cánh tay ngọc ngà của cô gái đã vòng qua cổ hắn, mắt cô vẫn nhắm nghiền, trong giọng nói mơ hồ vẫn nghe ra được hạnh phúc ngọt ngào, 'Nghị, em yêu anh!'
Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên thành một đường cong hoàn mỹ trong bóng tối, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô gái, sủng nịch vỗ vỗ lưng cô, 'Thuốc này tốt lắm, em ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chắc là hết đau thôi!'
'Ân!' Giọng cô gái ngọt như mật...
Chiều hôm sau, Lâm Y đang ngồi ở văn phòng thì Phương Hân gõ cửa bước vào, 'Lâm tổng, Lý tổng của công ty XX gọi điện thoại đến, ngày mai là thứ bảy, khoảng chín giờ họ sẽ đến công ty chúng ta khảo sát!'
'Ngày mai...' Lâm Y chau mày, 'Ngày mai sợ là tôi không đến kịp... hiểu, cô liên hệ lại với Lý tổng, ngày mai cô với Hà tổng tiếp đãi họ, được không?' Ngày mai cô đã hứ cùng Lãnh Nghị và con trai đi đến trường bắn xem bắn đạn thật.
'Được, vậy tôi báo với Lý tổng một tiếng...' Phương Hân mỉm cười, lời uy hiếp của Lãnh Nghị ngày hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai, cô hiểu suy nghĩ của Lâm tổng.
Nhưng Phương Hân rất nhanh đã quay lại, sắc mặt có chút khó coi, 'Lâm tổng, Lý tổng nói nếu như ngày mai cô không đến vậy họ cũng không cần đến... Ý của bà ấy là, chúng ta không có thành ý...'
Lâm Y nhìn Phương Hân, 'Lý tổng không phải vẫn luôn có liên lạc với cô sao? Cô là giám đốc PR mà lại không có cách sao?'
'Khụ, chuyện này...' Phương Hân ho khan một tiếng, cô nhìn Lâm Y, ánh mắt có chút mập mờ, 'Lâm tổng, Lý tổng người phụ nữ này... rõ ràng là miễn dịch với tôi... ừm, bà ấy, hình như có hứng thú đặc biệt với cô, lúc đầu tôi liên lạc với công ty của bà ấy, bà ấy cứ không ngừng hỏi thăm cô...'
'Nói bậy bạ gì đó, tôi không phải cũng là phụ nữ sao?' Lâm Y lừ Phương Hân, ừm, chắc không có khả năng!
'Haizz, Lâm tổng, dù sao cũng chỉ có một con đường, cô không đến, bà ấy sẽ không đến! Về sau cũng không có hợp tác gì nữa!'
Lâm Y cắn môi trầm tư, bằng không, tối nay bàn bạc với Lãnh Nghị không chút, ngày mai để hắn một mình đưa con đi chơi? Nhưng liệu Nghị có đồng ý hay không đây? Chắc chắn là hắn sẽ nói, không hợp tác thì không hợp tác, quan trọng gì đâu!
Haizz! Lâm Y không nhịn được thở dài một tiếng, Phương Hân nhìn vẻ khó xử của cô, không nhịn được mỉm cười, nén giọng nói, 'Khụ khụ, Lâm tổng, đối phó với đàn ông phải có chút thủ đoạn...'
'Thủ đoạn gì?' Lâm Y nhìn Phương Hân, trong lòng rất tò mò dù giọng nói tận lực giữ cho thật thản nhiên, cô tin cô gái này chắc chắn có thủ đoạn đối phó với đàn ông.
'Ừm', Phương Hân lại cười, 'Một là nhu, đem hết mặt tối nhu của cô bày ra, dán dính anh ta, khiến anh ta cảm thấy mình là trung tâm của cô, là mặt trờ của cô, tâm tình anh ta vì thế mà thoải mái, điều kiện gì cũng dễ dàng nghe theo! Thứ hai là làm nũng, sự nũng nịu của phụ nữ luôn là vũ khí tối thượng để chiến thắng đàn ông, có thể khiến đàn ông cam tâm tình nguyện khuất phục dưới váy cô, ân, tuyệt đối đừng cương với anh ta.'
'Thứ ba là nói ngọt, những lời ngọt ngào chính là những viên đạn bọc đường, có thể khiến lòng người đàn ông nở hoa, buông lỏng cảnh giác sau đó điều gì cũng sẽ đồng ý với cô. Ừm, đợi đến lúc anh ta phát hiện ra thì đã muộn rồi! Làm thế nào để phóng điện cô biết chưa? Mắt phải tập trung, phải sáng bừng, ân, như thế, lại nháy mắt, hoặc là thế này, quay nửa mặt cười một cái thật đẹp, khụ khụ...'
Lâm Y ngẩn người nghe Phương Hân thao thao bất tuyệt diễn thuyết, không khỏi nhớ lại buổi tuyển dụng hôm ấy, vừa nhìn thấy Phương Hân, gần như mê đảo cả một nhóm người... Khụ khụ, cô gái này làm PR đúng là làm PR, nói được mạch lạc rõ ràng là thế, bằng không tối nay mình thử xem sao?
Giờ tan tầm, Lâm Y vội bàn giao công việc xong xuôi rồi nhanh chóng rời đi, cô phải nhanh đến LS quốc tế trước khi Lãnh Nghị tan tầm, cùng hắn ra về, như vậy gọi là "dán" không phải sao?
Lúc Lâm Y đẩy nhẹ cửa văn phòng tổng giám đốc tiến vào, Lãnh Nghị đang vùi đầu xem văn kiện, sao lại có người dám không gõ cửa mà tiến vào? Lãnh Nghị chau mày ngước lên xem, ánh mắt sắc bén trong chớp mắt đông cứng lại, hắn nhìn thấy cô gái đang đứng trước cửa, mặt tươi như hoa, đôi mắt đen láy trong trẻo tỏa sáng như muốn hút hồn hắn, cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng cô.
'Nghị...' Giọng cô gái ngọt như mật, ẻo lả bước đến sau bàn làm việc, ân, cứ coi như là nhảy múa đi, chuyện đơn giản như vậy cũng không làm khó được Lâm Y cô...
'Khụ...' Lãnh Nghị ho khan mấy tiếng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, cô gái này hôm nay làm sao vậy? Tư xuân sao? Không đúng nha, vừa tối hôm qua vẫn còn luôn nài nỉ xin tha, bảo chân trái còn đau nên thôi; chẳng lẽ bị người ta bỏ thuốc? Nghĩ đến đây ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên, nín thở nhìn cô gái đang càng lúc càng đến gần, tĩnh lặng chờ hành động tiếp theo của cô.
'Nghị', Lâm Y ẻo lả đi đến bên cạnh người đàn ông, ngồi hẳn lên đùi hắn, người đàn ông rất phối hợp, hạ một tay xuống để cô gái ngồi vào lòng mình, một tay kia vẫn gác lên bàn, trên tay vẫn là xấp văn kiện.
Cánh tay ngọc ngà của cô gái vòng qua cổ người đàn ông, bộ ngực mềm mại dán sát lồng ngực tinh tráng của hắn, chỉ cần hơi cúi xuống người đàn ông đã có thể loáng thoáng nhìn thấy khe rãnh hun hút cùng những đường cong đầy dụ hoặc kia, một luồng nhiệt lưu cuộn lên tận óc, người đàn ông còn định xem kỹ hơn thì bàn tay nhỏ nhắn của cô gái đã nâng cằm hắn lên, ánh mắt người đàn ông chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt cô gái.
Cô gái ngước lên nhìn hắn, ánh mắt như có điện, hơi thở thơm tho phất qua mũi người đàn ông, chiếc mũi nhỏ xinh cọ nhẹ lên chiếc mũi cao thẳng của người đàn ông, đôi môi anh đào ướt át dán lên đôi môi với những đường nét rõ ràng của hắn.
Dụ dỗ mình?? Tuy rằng không biết vì sao đột nhiên Y Y lại muốn dụ dỗ mình nhưng...cảm giác này thật tuyệt! Vậy mình cũng không cần khách sáo làm gì! Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười tà tứ, rốt cuộc buông xấp văn kiện trên tay xuống, hai tay rơi trên vùng eo nhỏ của cô gái, rất nhanh biến bị động thành chủ động, gương mặt tuấn tú dí sát vào gương mặt như trăng non của cô gái, giọng khàn khàn, 'Muốn sao?'
Thân thể đang diễn kịch của cô gái chợt cứng lại, vẻ mặt cũng ngớ ra, những lời dặn dò của Phương Hân chợt nhảy vào trong óc, "Phải trấn tĩnh, không được bối rối, có thể tìm cớ, nói thời điểm không thích hợp, địa điểm không thích hợp... giọng nói phải thật ngọt ngào, thật êm tai..."
Biểu cảm của cô gái không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị, hắn cười thầm, Y Y, có gan dụ dỗ người là phải có gan trả giá! Nhẹ ho khan một tiếng, bàn tay to của Lãnh Nghị nhẹ nhàng tốc làn váy dài của cô gái lên, đôi chân thon dài nuột nà của cô gái lập tức bại lộ trước mắt người đàn ông, lộ cả cả chiếc quần nhỏ bằng ren màu trắng.
'Đừng!' Cô gái nén giọng nói, đôi tay đang vòng qua cổ người đàn ông vội buông xuống, hốt hoảng kéo lại làn váy che đi một mảnh xuân quang.
'Ân, không phải em muốn sao?' Giọng Lãnh Nghị đầy càn rỡ, khóe môi ý cười càng sâu, thâm thúy nhìn đôi má ửng hồng của cô gái, bụng dưới càng thêm buộc chặt, bàn tay to rời khỏi vùng eo mảnh khảnh của cô gái một đường hướng lên, nhẹ nhàng trêu chọc đôi gò mềm mại kia, 'Ở đây đi, tốt lắm!'
'Đừng, Nghị, khụ khụ, ở đây không thích hợp, tối nay về nhà anh muốn sao cũng được...' Cô gái cố khống chế sự hoảng loạn trong lòng, vội đưa tay giữ lấy bàn tay đang đùa bỡn trước ngực mình, kiều mị cười dù trong lòng thầm cảm thán: Chiêu này thực quá linh nghiệm, không biết cô gái khác thi triển chiêu này, người đàn ông này liệu có động lòng hay không?
Thực ra cô quên mất, từ trước đến nay cô rất ít khi chủ động quyến rũ hắn, trong mắt Lãnh Nghị, chỉ cần cô chủ động một chút, lực sát thương đã là trăm phần trăm rồi!