Thằng quỷ nhỏ này nhất định là cố ý, ôi, chẳng lẽ nó muốn làm cho người ta nghĩ rằng là tôi đẩy nó xuống sao?
Mặc kệ nó có phải cố ý hay không, ánh mắt của mọi người ở tầng này đều tập trung trên người tôi, rất nhiều người chĩa mũi dùi về phía tôi, tôi vội vàng chạy xuống dưới tầng.
"Vợ của Lãnh tổng chính là cô ta sao? Tôi tưởng tiến sĩ Trần trong bệnh viện của chúng ta chứ.
”
"Đúng vậy, lúc trước tôi thấy bọn họ còn tưởng đó là gia đình ba người!"
Nói chuyện phiếm chính là bản tính của phụ nữ, ở bệnh viện này dù là bác sĩ hay y tá đều là phụ nữ, họ chiếm số đông, bất kể tôi đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán của phụ nữ, tôi thật sự hết nói nổi, những người phụ nữ này chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn sao.
Tôi tạm thời xem xúc động của Tề Sở là do nó quá thích Thiên Ngạo, nhưng hành động vừa rồi của nó không chỉ biến tôi thành người ác độc, mà ngay cả Thiên Ngạo cũng bị nó liên lụy.
Bây giờ internet phát triển, rất nhiều người lấy điện thoại di động ra quay lại cảnh vừa rồi, ngay cả tôi đi tới dưới tầng, vẫn thấy có rất nhiều người đang cầm máy ảnh quay Thiên Ngạo.
"Thiên Ngạo, anh không sao chứ?"
"Thiên Ngạo nhà cô sắp tức giận rồi!" Trịnh Viễn Phàm nửa đùa nửa thật mà trêu ghẹo tôi.
Đã là lúc nào rồi mà anh ta còn có tâm tư nói giỡn vậy?
Tôi tức giận liếc anh ta, "Công tử của Thị Trưởng đây à, nếu Thiên Ngạo của tôi xuất hiện ở trên mạng, tôi cần phải bắt anh lại hỏi tội, đừng quên tôi hiện tại là chủ nhân của anh đó!”
"Cô đang uy hiếp tôi à? Tôi sợ quá đi!" Trịnh Viễn Phàm lưu manh đùa giỡn, khiến tôi tức giận đến mức suýt nữa đã dùng một chân đá vào người anh ta.
Cũng may vẫn có một Trần Hách, người tương đối trầm tĩnh, an ủi tôi nói không cần lo lắng.
Thiên Ngạo cho rằng tôi đến hỏi chuyện về máu rh âm tính, đối với tôi gợi lên nụ cười ôn hòa, "Mộng Mộng, em đừng lo lắng, bọn họ rất nhanh có thể làm xong.
”
"Thiên Ngạo, em xin anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu bởi vì em mà hại người vô tội, thì lương tâm của em sẽ không được yên.
"
"Mộng Mộng, em coi anh là người thế nào?" Lãnh Thiên Ngạo giả vờ không hài lòng, cúi mặt xuống.
Trịnh Viễn Phàm ở bên cạnh lại cười ha ha, sau khi cười xong mới đưa tay ôm lấy bả vai Trần Hách, "Thấy rồi đấy, Mộng Mộng căn bản không coi chúng ta là người tốt, anh nói xem chúng ta có cần phải giúp cô ấy nữa không?”
Trịnh Viễn Phàm cái người không biết điểm dừng này, còn có thể vui vẻ nói chuyện cùng nhau hay không?
Lãnh Thiên Ngạo giơ tay xoa mạnh lên trên đầu tôi một cái, "Bé ngốc này, em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy, anh chẳng qua là để cho bọn họ đi kiểm tra một chút, trong số những tù nhân tử hình bị giam giữ có người có máu rh âm tính hay không.
”
"Hoá ra là như vậy à?"
Chết tiệt, tôi vừa rồi thật đúng là lo lắng muốn chết, hiện tại rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Không thì, em nghĩ như thế nào? Em nghĩ anh sẽ bắt những người vô tội hay sao?" Lãnh Thiên Ngạo đặt Tề Quân trên mặt đất, nắm tay nó rồi đi về phía tôi, thân hình anh cao lớn nên nhìn từ trên cao xuống.
"Đúng vậy, lúc trước em nghĩ như vậy, nhưng xem ra em đã đánh giá quá cao địa vị của mình ở trong lòng anh rồi!" Tôi tức giận mím chặt môi, sao anh không nói rõ một chút, hại tôi lo lắng vô ích.
Nhưng tôi không ngờ chính là, Thiên Ngạo đột nhiên nghiêm mặt, trịnh trọng nói, "Nếu như trong phạm nhân không có đủ mười người, anh cũng sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để tìm đủ mười người.
”
Không tiếc bất cứ thủ đoạn nào?
Điều đó chẳng phải cũng bao gồm làm tổn thương những người vô tội sao?
Tôi vội vàng giữ chặt tay Thiên Ngạo lại, "Thiên Ngạo, ngàn lần vạn lần anh đừng làm thế, nhất định còn có biện pháp khác, Trần Kha đang lấy máu của em làm thí nghiệm, không chừng sẽ có thu hoạch được điều gì mới, anh cùng em lên xem một chút đi.
”
"Hai người đi đi, chúng tôi cũng phải nhanh chóng trở về làm việc, bây giờ ở nơi nào cũng chịu sự khống chế của người khác, thật đúng là khó chịu nha!" Trịnh Viễn Phàm oán giận than, rồi cùng Trần Hách rời đi.
Lãnh Thiên Ngạo gật đầu tạm biệt với bọn họ, sau đó anh ta vốn định ôm tôi lên lầu, không ngờ tên nhóc Tề Quân lại chen vào giữa tôi và anh ta, còn làm động tác muốn được ôm với Thiên Ngạo.
"Chú Thiên Ngạo, con muốn được ôm.
"
"Được.
"
Thiên Ngạo đặc biệt thích con nít, nên không chút suy nghĩ liền ôm Tề Quân lên, thằng nhóc kia mượn góc nhìn mà Thiên Ngạo không nhìn và dùng ánh mắt thị oai với tôi(thị oai: tỏ vẻ ra oai để dằn mặt người ta, doạ người ta sợ), tôi nhếch môi cười lạnh, dùng ánh mắt không chịu thua uy hiếp nó.
Một thằng oắt con còn học đòi tranh sủng với người ta, nếu như lại có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ treo nó lên đánh.
"Thiên Ngạo, anh rất thích con nít hả?"
"Ừm, cho nên anh rất mong chờ con của chúng mình nhanh chóng được sinh ra, nếu thí nghiệm của Trần Kha thất bại, em phải hứa với anh, mặc kệ việc anh làm, cũng không được ngăn cản anh!"
Tôi biết anh ta đang nói về việc tìm mười người có máu rh âm tính, người xưa có câu mẫu bằng tử quý (mẫu bằng tử quý nghĩa là mẹ vinh hiển là nhờ con), Thiên Ngạo nếu thích con nít đến vậy, khó bảo đảm là sau khi tôi làm mất đi con mình thì anh ta có lạnh nhạt với tôi không.
Hiện tại chỉ hy vọng số người bên phía Trịnh Viễn Phàm có thể đủ, hoặc là thí nghiệm của Trần Kha có thể thành công!
Chúng tôi đến phòng thí nghiệm, Trần Kha vẫn chưa làm xong nghiên cứu, vẫn nhìn chằm chằm kính hiển vi làm phân tích, trên trán cô ta chảy ra một hàng mồ hôi lạnh, tôi vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô ta lau.
Cô ta sửng sốt, lúc này mới nhận ra tôi đã đến, rồi cô ta nói xin lỗi với tôi, nói là thí nghiệm còn chưa kết thúc, để tôi chờ một chút.
Nhìn thấy Thiên Ngạo đang chơi đùa với Tề Quân ở cách đó không xa, ánh mắt của Trần Kha rõ ràng ấm áp đi nhiều, cười gật đầu xem như đã chào hỏi với anh ta.
Tôi đứng gần như vậy, nên hiện tại xác định trong đáy mắt của cô ta có tình cảm, tuyệt đối sẽ không sai, Trần Kha ái mộ Thiên Ngạo!!
Tôi đi qua ngồi trước mặt Thiên Ngạo, ánh mắt từ từ trầm xuống, bình tĩnh phân tích, Trần Kha là một người thông minh, ở trước mắt tôi không chút e dè mà liếc mắt đưa tình với Thiên Ngạo, rồi lại không có nói thẳng với tôi, khả năng duy nhất chính là, cô ta đang thăm dò tôi.
Nếu cô ta coi tôi như là quả hồng mềm, vậy tôi không ngại giả ngu đến cùng, mà nhẫn nại cũng có hạn, đợi đến khi tôi không thể nhịn được nữa, khi đó tôi có làm ra chuyện xúc động gì thì nội tâm của tôi cũng có thể tự thuyết phục chính mình.
Tôi và Thiên Ngạo ở phòng thí nghiệm gần một giờ, thí nghiệm của Trần Kha cuối cùng cũng hoàn thành, nhìn cô ta mệt đến mức lảo đảo ngã xuống ghế nghỉ ngơi, ngoài miệng tôi nói cảm kích, trong lòng lại không để bụng.
Nếu như là trước kia tôi nhất định sẽ cảm tạ cô ta, nhưng mà hiện tại cô ta lại muốn trộm người đàn ông của tôi, vậy thì tính là chuyện khác rồi.
Thiên Ngạo so với tôi lại kích động hơn, tiến lên nhìn trước kính hiển vi, "Kết quả như thế nào? ”
"Tôi vừa rồi lấy máu của mình cùng máu của Mộng Mộng thử dung hợp lại, kết quả biểu hiện không phải đặc biệt bài xích, mà có một chút biến dị, chỉ sợ sẽ trung hòa một ít sức sống của tế bào cô ấy.
" Trần Kha kiên nhẫn giải thích cho Thiên Ngạo.
"Vậy ý của cô là, tôi có thể tiếp nhận máu của người khác.
"
Đồng tử dưới mắt kính của Trần Kha hơi híp lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, "Máu của Mộng Mộng ở hiện tại hoạt động mạnh hơn tế bào máu của chúng ta, có lẽ nguyên nhân cô ấy biến thành thuẫn hóa cùng phân hóa chính là bởi vì máu rh âm tính.
”.
Danh Sách Chương: