Tôi quản không được nhiều như vậy, cho dù anh ta một lòng muốn chết dưới tay tôi, vậy tôi đành chiều theo anh ta là được rồi!
Mặc dù trong lòng là suy nghĩ như vậy.
Nhưng tôi làm việc lại cũng không có nửa điểm qua loa nào, nhất là sau khi bắt đầu làm, mới phát hiện gai xương của Hàng Thi đã hoàn toàn đâm sâu vào trong đầu của anh ra, cho nên không thể dễ dàng rút nó ra.
Tôi nhanh chóng thu công, lại bị lệ khí lớn mạnh của Vưu Tích phản phệ, khiến tôi lùi lại một bước và phun ra một ngụm máu tươi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Thiên Ngạo vội vàng tới đỡ lấy tôi.
Vưu Tích cũng không nghĩ tới tôi lại đột nhiên đình chỉ, anh ta mở mắt ra khó hiểu nhìn tôi.
Tôi lau đi vết máu nơi khóe miệng, sắc mặt nghiêm trọng nhìn hai người đàn ông trước mặt, "Vưu Tích, vừa rồi tôi phát hiện cái xương của Hàng Thi đã hoàn toàn lớn lên ở trên đầu anh.
Nếu như tôi mạnh mẽ rút ra, chỉ sợ sẽ tạo thành tình huống ngoài ý muốn, cho nên mới dừng lại.”
"Ha ha, là như vậy sao?" Vưu Tích nhếch môi cười tự giễu, tôi thật không biết anh ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
"Tôi đã sớm biết pháp thuật Hàng Thi sẽ không dễ dàng bị phá như vậy." Thiên Ngạo đấm một quyền lên bàn.
Vưu Tích cười khổ sau đó khôi phục sắc mặt vân đạm phong khinh (= bình tĩnh) nhìn tôi, "Không sao, cô cứ việc thử một lần là được rồi.
Dù sao cũng có năm mươi phần trăm nắm chắc, đúng sao?”
"Năm mươi phần trăm cũng không có." Tôi buột miệng thốt ra.
Người đàn ông này thực sự muốn chết dưới tay tôi sao?
Cho dù là thi quỷ bình thường tùy tiện rút ra châm ngự quỷ như vậy cũng có thể làm nổ đầu, chứ đừng nói là quỷ hồn, thất khiếu của quỷ hồn dễ lung lay nhất, mà thất khiếu đều ở trên đầu này.
Cho nên đầu là phần quan trọng hơn nếu so với tim.
"Không sao, mặc kệ cô nắm bao nhiêu phần trăm, tôi đều tình nguyện thử một lần, dù sao cô vừa rồi suýt nữa đã giết tôi, mạng của tôi cũng là được nhặt lại, nếu lần này thất bại, lần sau anh hai có làm, coi như là có một chút kinh nghiệm."
Thiên Ngạo vừa nghe hai chữ anh hai, thì kích động nắm lấy cánh tay Vưu Tích.
"Anh ba có phải anh biết suy nghĩ của anh hai không?"
"Không biết, chỉ là ngay cả tôi cũng tới bên chú, anh hai thương chú như vậy khẳng định sẽ không cùng các người đối địch, chỉ là anh cả chị tư của chú, cũng không phải nhân vật dễ đối phó như vậy."
"Tôi vốn không còn hy vọng với hai người bọn họ, tôi chỉ cần các anh là đủ rồi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho các anh xảy ra chuyện."
Thiên Ngạo nói xong quay đầu lại nhìn tôi, sắc mặt nghiêm nghị trước nay chưa từng có.
"Mộng mộng, lát nữa em phải đảm bảo anh ba được bình yên vô sự."
"..."
Tôi á khẩu không đáp lại được, bản thân tôi chỉ là gà mờ thôi, là lần đầu tiên gặp phải một thuật giải trừ khó như vậy, nếu sư phụ vẫn còn sống, thì tốt hơn rồi.
Chỉ là sư phụ đã về cõi tiên, tôi không dám tùy tiện động tay, tình huống như vậy chỉ có thể là tìm một lối tắt.
"Thiên Ngạo, hay là để Trần Kha cùng em hoàn thành pháp sự này đi."
Vừa rồi khi bọn họ nói chuyện, tôi phân tâm suy nghĩ vấn đề trước mắt, nếu không đi theo con đường bình thường, Trần Kha có lẽ có thể giúp tôi.
"Trần Kha á?"
Thiên Ngạo khó hiểu nhíu mày, kể từ lần trước biết được bộ mặt thật của Trần Kha, thái độ của anh ta đối với Trần Thiết vô cùng lạnh nhạt.
Vưu Tích cũng khó hiểu nhìn tôi, đáy mắt có thêm một chút hứng thú nồng đậm.
"Nếu tôi một mình hoàn thành pháp sự này thì tôi e rằng sẽ phải cưỡng ép rút cái xương đó ra, nếu phối hợp với Trần Kha, sau khi tôi làm phép thuật, cô ta có thể sử dụng các phương tiện kỹ thuật để cắt bỏ một phần xung quanh gai xương, và sau đó tôi sẽ tiếp tục làm pháp thuật."
Tương đương với việc phẫu thuật và pháp thuật cùng làm chung, sau khi Thiên Ngạo nghe xong, đưa mắt liếc nhìn Vưu Tích.
Vưu Tích thấy không có sao nhún nhún vai, "Các người tự quyết định là được rồi, dù sao cái mạng này của tôi giao vào tay các người."
Anh ta nói xong xấu xa nhếch khóe miệng, làm da đầu người ta tê rần đi, anh chàng đẹp trai này cuối cùng vẫn muốn chết dưới tay tôi à!
Mặc kệ, nếu đây là biện pháp khả thi nhất, tôi lập tức sai người đi mời Trần Kha tới, Trần Kha vừa nghe nói là muốn giúp Vưu Tích làm phẫu thuật, thì liền cười chuyên nghiệp tự tin gật gật đầu, "Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề, ở chỗ chúng tôi có trang bị máy trị liệu laser hồng ngoại mới nhất, có chức năng cắt vô cùng chính xác."
"Vậy là tốt rồi, xem ra pháp sự của chúng ta cần được chuyển đến phòng nghiên cứu để tiếp tục."
Tránh đêm dài lắm mộng, lúc này tôi gọi Tần Hách đem toàn bộ những gì tôi cần làm chuyển đến phòng thí nghiệm, tôi bố trí pháp đàn, Trần Kha liền điều chỉnh, thử dụng cụ, chúng tôi phối hợp hết sức ăn ý.
Đột nhiên, Thiên Ngạo thở dài ra một tiếng, tôi nhìn về phía anh ta, thấy ánh mắt của anh ta đang nhìn về phía Trần Kha.
Phải nói rằng về trình độ chuyên môn của Trần Kha là rất hiếm có người có thể địch nổi, chẳng qua cô ta xấu xa quá, có lẽ Thiên Ngạo cũng là vì chuyện này mà thở dài.
Đúng lúc Tề Quân không có ở đây, hiện tại tôi làm thì không bị quấy rầy, đợi đến khi tất cả chuẩn bị xong xuôi, tôi lập tức niệm ra chú ngữ, dùng pháp thuật tách ba hồn và bảy phách trong cơ thể Vưu Tích ra.
Gai xương của Hàng Thi dùng để khống chế đang ở trên phần hồn, tôi tách ra như vậy thì Trần Kha cũng có thể nhìn thấy được, cô ta lập tức nhìn màn hình để điều chỉnh dụng cụ, sau đó ấn nút xác nhận.
Một giây tiếp theo, ánh sáng đỏ nhấp nháy chiếu vào phần xương nhô ra trên đầu Vưu Tích, rồi giống như răng cưa cắt một vòng xung quanh đó, tôi ngay lập tức rắc một nắm gạo nếp vào người Vưu Tích, ba hồn bảy phách trên người của anh ta liền run lên, tôi nhân cơ hội này sử dụng thanh kiếm gỗ đào rút gai xương trên đầu của anh ta ra.
A!"
Nếu lúc trước Vưu Tích có thể kìm nén lại đau đớn thì lần này chỉ sợ là đau đến tận xương tủy, Vưu Tích cau mày kêu thảm thiết một tiếng.
Sau khi gai xương được rút ra, máu tươi đỏ sậm không ngừng chảy ra, sợ rằng những thứ trong đầu nối liền với gai xương đã bị kéo đến bị thương, hiện tại xem ra không có khế ước anh ta lên trên người tôi là không được, tôi dùng hai ngón tay kẹp một cây kim bạc lên và cắm vào đầu của Vưu Tích, sau đó thầm niệm chú ngữ của thuật ngự hồn, đồ vật trong đầu anh ta lại một lần nữa cùng kim bạc nối liền với nhau.
Vừa rồi tôi hết sức chăm chú làm việc, hoàn toàn không thấy sắc mặt tái nhợt của Vưu Tích, cho dù sau khi hoàn thành pháp sự, thì anh ta vẫn đau đến toàn thân run rẩy.
Trần Kha lấy mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước Thiên Ngạo dặn dò mấy trăm lần, anh ba tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai sót gì.
Tôi cũng hao hết sức lực, sắc mặt tái nhợt, cơ thể lung lay ngã xuống tường ở phía sau, cũng may Thiên Ngạo đã đỡ kịp.
"Mộng Mộng, em không sao chứ?"
"Em ổn."
Tôi gian nan kéo khoé miệng ra, nhìn đáy mắt Thiên Ngạo có đau lòng còn có cảm kích, tôi như trút được gánh nặng tựa đầu vào lồng ngực anh ta.
Trần Kha nhìn chúng tôi nồng đậm tình cảm mật ý, đáy mắt hiện lên một tia oán độc, ngay sau đó lại nhìn Vưu Tích còn đang suy yếu thở dốc, nhất thời đáy mắt sáng ngời, cầm khăn mặt lau mồ hôi cho anh ta, còn nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác thế nào rồi?"
"Bây giờ tôi sao rồi? Đã giải được thuật ngự quỷ của Hàng Thi rồi sao?"
"Có lẽ đã giải trừ rồi, bây giờ anh đã khôi phục lại pháp lực, anh có thể cảm nhận mà, trước đây anh luôn luôn có thể cảm giác Hàng Thi ở bên cạnh, nhưng bây giờ thì không."
Vưu Tích nghe tôi nói xong thật sự đã nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, chờ anh ta mở mắt ra, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng tà ác, giống như một con hồ ly khiến người ta chán ghét.
"Tôi không cảm nhận được Hàng Thi, nhưng tôi có thể cảm giác thấy cô."
Cả người tôi cứng đờ, đây là tác dụng phụ của thuật ngự quỷ trong truyền thuyết, nếu mà quỷ bị khống chế mạnh hơn mình, thì có thể sẽ bị nguy hiểm từ phản phệ.
Tôi nhất định không thể để anh ta nhìn ra được sắc mặt khác thường của mình, tôi liền cười làm ra vẻ vô hại, "Đương nhiên, bởi vì tôi đã cứu anh, ba hồn bảy phách của anh là cảm tạ tôi, không thể cảm nhận ra tôi mới là kỳ quái."
"Thật sao?
Vưu Tích nghiêng đầu cười, tôi vội vàng dời đi tầm mắt, mặc kệ tên kia có phát hiện ra cái gì không.
"Thiên Ngạo à, nếu anh ba đã tỉnh, anh dẫn anh ta về phòng nghỉ ngơi đi, các người cũng từ từ nói chuyện tốt, hôm nay em bị hao tổn nghiêm trọng, muốn nghỉ ngơi một chút."
Tôi mau chóng chuyển chủ đề.
Nhưng Vưu Tích giống như một con mèo có cái mũi thính, dù chỉ là một chút mùi tanh thì anh ta cũng có thể ngửi được, nên anh ta luôn dùng biểu tình xấu xa để nhìn tôi, ngay cả lúc rời đi cũng không quên trêu chọc tôi.
"Cảm ơn em dâu, nhưng cơ thể này còn có chút kỳ quái, ngày mai, vẫn nên tìm em dâu để được làm rõ nghi ngờ."
"Anh mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi không rảnh!"
Nói xong tôi cũng không thèm nhìn anh ta, đi tới trước mặt Tiểu Bạch, "Để chị đỡ em về phòng nghỉ ngơi."
Nơi này chính là địa bàn của Trần Kha, để cho em ấy ngủ qua đêm ở đây thì tôi có chút lo lắng.
Tiểu Bạch gật đầu, Đặng Khải trực tiếp tiến lên, "Cô ấy bị thương rất nặng, hay là để tôi ôm cô ấy trở về đi."
Đặng Khải là thi quỷ đã được cải tạo, khả năng khôi phục rất kinh khủng, đến bây giờ đã gần như là hoàn toàn khôi phục như cũ rồi, nhưng Tiểu Bạch chỉ là thi quỷ do Trần Kha làm ra, sau khi bị thương rất khó hồi phục, cho nên nghỉ ngơi đến bây giờ mà vẫn còn rất yếu.
Vừa nghe Đặng Khải nói như vậy, Tiểu Bạch bùm một thoáng liền đỏ mặt, theo bản năng liền nhìn về phía tôi, thấy tôi cười xấu xa, lại vội vàng dời tầm mắt như nai con lộn xộn.
Hai người này cũng quá dè dặt rồi, vậy để tôi giúp họ một tay.
"Như vậy cũng tốt, anh đưa Tiểu Bạch trở về trước, về chuyện vừa rồi tôi còn có chút chỗ muốn thảo luận cùng Trần Kha."
Tôi nghiêng người tránh ra một con đường, Đặng Khải cúi người bế Tiểu Bạch lên, sau khi gật đầu với tôi liền đi ra ngoài cửa.
Dáng người Tiểu Bạch mảnh mai, trong vòng tay Đặng Khải lại thấy nhỏ bé, trông họ có mùi yêu quá đi.
"Ha ha, sao tôi không cảm thấy giữa chúng ta có điều gì cần nói?"
Trần Kha vừa thu dọn dụng cụ vừa rồi dùng, vừa nói với tôi.
"Thế à? Nhưng tôi vẫn phải nói cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giúp tôi, cùng tôi cứu anh ba của Thiên Ngạo."
Tôi chỉ là tìm cái gì đó để nói, vừa rồi chẳng qua là muốn có cái cớ để Tiểu Bạch cùng Đặng Khải ở chung, người phụ nữ này sẽ không cho rằng tôi muốn gây chuyện chứ?
Trần Kha từ trong hơi thở phát ra một tiếng hừ lạnh mỉa mai, "Cô không cần nói gì đâu, vì người tôi giúp cũng không phải là cô, mà là Thiên Ngạo."
"Ha ha, còn nhớ Thiên Ngạo của chúng ta à, thế mà tôi còn tưởng rằng cô vụng trộm để ý Vưu Tích rồi chứ, như thế nào, chẳng lẽ tôi nhìn lầm à?"
Trần Kha vừa nghe tôi nói như vậy, lập tức ném đồ vật trong tay lên bàn thí nghiệm rồi đi về phía tôi, "Tôi cảnh cáo cô đừng có nói bậy, tôi thích Thiên Ngạo, chưa bao giờ thay đổi, cô cứ chờ đấy, tôi sẽ sớm cướp anh ấy về."
"Thế à? Tôi thấy cô không dám đâu, Vưu Tích đẹp trai như vậy, cho dù cô có thích anh ta thì cô cũng tự ti không dám nói ra miệng đâu, ngay cả trước mặt Thiên Ngạo cũng là như vậy, tôi cá là cô chắc chắn không dám thổ lộ với Vưu Tích.".
Danh Sách Chương: